Lần này Hạ Ngôn không hề cau mày, ngược lại, trên khuôn mặt lạnh băng đó nở ra một nụ cười bất lực.
“Này, Hạ Ngôn.” Tích Niên đang bị kéo đi, cô vẫn đang nhắm mắt nhưng lại rầu rĩ lên tiếng.
Hạ Ngôn không quan tâm đến lời cô nói, một người phụ nữ say rượu thì còn có ý nghĩa gì để quan tâm chứ? Thậm chí những lời nói ra cũng là lời điên rồ mà thôi. Không thèm quan tâm đến, anh tiếp tục đi về phía trước.
Tích Niên bị lôi đi mà không hề phản kháng, bởi vì đã uống rượu nên đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra: “Anh biết không? Tôi, thực sự rất ghét anh.”
Anh vẫn không hề dừng lại: “Sao?”
Tích Niên mở mắt ra: “Nếu, nếu, thời gian, có thể quay ngược lại thì tốt biết bao, nếu thời gian quay ngược lại, tôi có thể không quen biết anh, hẳn sẽ tốt biết mấy.”
“Hả? Cô ghét việc quen biết tôi như vậy sao?” Tuy là những lời nói điên rồ, nhưng trong ban đêm tĩnh lặng này, đúng là rất nhàm chán nên anh cũng thuận miệng trả lời.
“Anh thực sự không biết mình đáng ghét biết bao, anh thực sự không biết anh khó ưa đến nhường nào, anh thực sự không biết anh là tên khốn nạn lớn nhất, lớn nhất trên đời này.” Cô khàn giọng nói, giống như có một cái gai kẹt trong cổ họng vậy, phải tốn rất nhiều sức lực để nói ra một câu. Nhưng cho dù là vậy, cô cũng cố gắng nói ra.
Hạ Ngôn dừng lại: “Lời nói này của cô đúng là thú vị đấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy… Tại sao anh lại mất đi trí nhớ chứ? Tại sao, anh phải quên đi nhiều chuyện như vậy chứ?”
“Tôi đã từng làm gì?”
Tích Niên ngẩng đầu lên nhìn anh, trong đêm tối, hốc mắt của cô hơi ướt át, chỉ là nước mắt không có tùy ý chảy xuống mà thôi: “Ư ha ha ha…”
Thấy cô một mình cười ngây dại ở đó. Hạ Ngôn chỉ cảm thấy thực sự hơi ngu ngốc khi nói chuyện với một người say khướt như vậy, nên anh không nói thêm gì nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Tích Niên nhắm mắt lại, bị lôi đi, nước mắt chảy xuống và lăn dài trên khuôn mặt: “Anh đã cưới tôi, anh đối xử với tôi theo cách tồi tệ nhất của anh, dùng một trò chơi khiến tôi quay mòng mòng, khiến tôi sống không bằng chết.” Cô nhỏ giọng nói, như thể đang tự lẩm bẩm vậy.
Giọng nói lần này quá nhỏ, gần như không ai có thể nghe thấy, chỉ nghe thấy cô đang ở đó líu ríu: “Cô lại đang nói gì vậy?”
“Tôi nói!” Cô lớn tiếng quát: “Tôi sẽ khiến anh phải hối hận vì những gì anh đã làm!”
“Hả? Nói chuyện rõ ràng chút đi.”
Giọng nói không rõ ràng đó thực sự khiến người ta hơi khó nghe, chỉ có thể nghe thấy cái gì mà hối hận.
Cố Tích Niên cũng đã nói mệt rồi, cô của lúc này hoàn toàn không giống một người say rượu, cô đau buồn biết bao, không…! Hoặc có lẽ chính vì cô đã uống say nên mọi nỗi đau khổ chôn chặt trong lòng đó mới sẽ không ngừng tìm chỗ để trút ra, sẽ cảm thấy đau đớn vì không tìm được chỗ trút, nên cô mới rơi nước mắt, nên cô mới không cam lòng, nên… Nên… Muốn nói hết mọi chuyện ra, nghẹn ngào vài tiếng, cô lẩm bẩm nói: “Tôi biết, kể từ cái đêm trên du thuyền thì chính là một sự khởi đầu sai lầm, nếu lúc đó chúng ta không gặp nhau. Nếu Triệu Khiết Vũ không đối xử với tôi như thế, không tặng tôi cho anh, anh không lừa dối tôi bằng cuộc hôn nhân giả thì cuộc đời của tôi sẽ là một cảnh tượng khác. Anh có biết không? Hạ Ngôn! Rốt cuộc anh có biết không!” Từ một giọng nói nhỏ như muỗi trở thành tiếng hét to, nhưng đáng tiếc thay, chỉ có vài câu cuối cùng mới lớn tiếng.
“Tôi biết cái gì?”
“Không, có gì cả…”
Và hai người cứ thế đi thêm một đoạn đường, Cố Tích Niên vẫn như một người không có xương vậy, nước mắt trên mặt đã bị gió thổi khô rồi, cô lộ vẻ ngẩn ngơ, sắc mặt vô cùng trắng bệch.
“Hạ Ngôn?” Cô khẽ kêu lên tên anh.
“Nói.” Đây có lẽ là khoảng thời gian Hạ Ngôn không ngại phiền hà nhất, nếu đổi lại là người khác thì có lẽ đã bị anh nhẫn tâm vứt ở bên thùng rác nào đó cho chó ăn từ lâu rồi.
“Anh, có thích trẻ con không?”
“Ghét.” Anh lạnh lùng nói.
Tích Niên không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng nhắm mắt lại, cô không thể chịu được cơn choáng váng đầu óc, đôi khi mở miệng ra cũng không biết mình đang nói gì, luôn cảm thấy cái miệng không nghe theo sự sai bảo của tâm trí, không biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói. Cho nên sẽ không thể giải thích được nói ra những lời mà bản thân không kiểm soát được.
Nhưng không biết tại sao cái câu ghét đó lại khiến cái miệng không thể kiểm soát được của cô nói không nên lời, những gì còn lại chỉ là một giấc ngủ.
Trong con đường nhỏ vào đêm tối này, nếu Cố Tích Niên không giống như một con búp bê tơi tả thì hai người đi dạo với nhau chắc chắn sẽ có một phong cảnh khác, nhưng cô bây giờ say khướt thế này, cũng là một cảnh tượng khác.
“Ôi… Hôm nay ông đây thật may mắn, lại có thể gặp được người trên con đường nhỏ như vậy. Đúng là quá may mắn!” Từ đầu bên kia của con đường nhỏ bước ra vài ông chú du côn, bọn họ cũng đang ngậm điếu thuốc trong miệng, dáng đi cà lơ phất phơ, thoạt nhìn đã biết không phải người tốt gì.
Hạ Ngôn dừng lại, nhìn vài tên du côn đang bước tới ở phía trước, đôi mắt xanh lập tức trở nên lạnh băng.
Mấy ông chú du côn đã bước tới trước mặt họ, người cầm đầu đó nhếch lên một nụ cười: “Đường này do tao mở, cây này do tao trồng, nếu muốn đi qua nơi này thì phải để lại tiền mua đường!”
Anh vẫn lạnh như băng và không lên tiếng.
Các dây thần kinh nhạy cảm của Cố Tích Niên ngửi thấy động tĩnh, đôi mắt vốn đang nhắm nghiền của cô lập tức mở ra, như thể đã bật công tắc nào lên vậy, thậm chí đến cơ thể lười biếng không có xương đó cũng từ từ nhảy dựng lên, vén tóc trên trán ra phía sau, ngầu vô cùng đứng bên cạnh Hạ Ngôn: “Muốn tiền thì không có, muốn mạng thì đếm xem tụi bây có bao nhiêu cái! Chị đây sẽ khiến tụi bây đi dọc tới đây, nằm ngang trở về!”
Mấy ông chú du côn trợn to hai mắt: “Ôi chao, hóa ra còn mang theo một người đẹp nhỏ à người anh em, tao thấy người đẹp này của mày không tệ đấy, cho bọn anh vui vẻ cái đi.”
Hạ Ngôn liếc nhìn Cố Tích Niên ở bên cạnh, lại nhìn mấy tên du côn ở đằng kia, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, túm lấy cổ áo của Tích Niên rồi ném thẳng cô về phía đám người kia: “Muốn lấy sao? Cho tụi bây đấy!”
“Biết điều!” Người cầm đầu đang định nhận lấy Tích Niên bị ném qua.
“Hây… Yo!” Ai ngờ vừa được ném qua, khi chân của Cố Tích Niên vẫn chưa đứng vững thì cô đã giơ chân lên, đá vào mặt của người đó.
Cú đá này không hề có mức độ thỏa đáng, cô hiện say khướt như vậy, làm sao còn có thể quan tâm đến việc ra tay có nặng hay không, chỉ thấy người bị đá bay lên, cơ thể xoay ngang hai vòng trong không trung rồi đụng thẳng vào cái cây lớn.
Cố Tích Niên dùng ngón tay cái quệt chóp mũi, có phong thái của Lý Tiểu Long, sau đó ngả người ra sau 90 độ, mũi chân kiễng lên, xoay tròn, dùng nắm đấm ngả ra sau đánh người, hơn nữa, điều đáng sợ nhất chính là đánh vào trứng.
Túy Quyền!
“Á!”
“Chao ôi!”
“Mẹ kiếp, trứng của tôi!”
Khi cô đứng thẳng người lại thì thấy còn có một ông chú du côn bước tới, Tích Niên cười khúc khích: “Hi hi…” Lộ ra một hàm răng trắng tinh.