Tích Niên ôm trán, cứ ở đây cãi qua cãi lại, tranh chấp qua lại, mà sao chủ đề lại không thay đổi chút nào. Như thể vẫn đang quay quanh các chủ đề đó của ba ngày trước, không có chút tiến triển gì.
Cô lấy bản hợp đồng đã ký với Hạ Ngôn ra: “Các thành viên hội đồng quản trị, tôi không nói thêm gì nữa, tôi tin rằng bản hợp đồng đã ký với Tổng giám đốc Hạ này đủ để chứng minh mọi thứ, các thành viên hội đồng quản trị tự bàn bạc với nhau nhé.”
Cô lấy bản hợp đồng ra và đập xuống bàn.
Khi mọi người nhìn thấy nội dung của bản hợp đồng thì ai cũng không tin mở to hai mắt: “Chuyện này sao có thể, thấp hơn giá ban đầu nhiều đến thế à? Một phần tư? Đây hệt như muốn tặng mảnh đất đó cho chúng ta!”
“Ôi trời, sao cô làm được vậy?”
“Bản hợp đồng này không phải là giả chứ?”
Triệu Khiết Vũ kinh hãi trợn to hai mắt: “Chuyện này làm sao có thể, đây chắc chắn là giả, là giả!”
“Có phải là giả hay không thì có thể đem đi kiểm chứng, dù sao thì bản hợp đồng này là một món quà tôi tặng cho công ty, cũng là món quà do Tổng giám đốc Hạ tặng cho doanh nghiệp Cố thị chúng ta. Còn về những chuyện tiếp theo thì tôi tin các thành viên hội đồng quản trị đều sẽ hiểu được, lúc này, quyền lợi của mọi người liên quan khá mật thiết với nhau đấy.”
Sau một hồi lâu các thành viên hội đồng quản trị thì thầm to nhỏ bàn bạc với nhau.
“Giơ tay biểu quyết đi, tôi đồng ý để cô Cố làm Tổng giám đốc.” Ông nội Vương giơ tay trước.
Sau đó một hàng người giơ tay theo: “Đồng ý.”
“Không có ý kiến.”
Triệu Khiết Vũ lắc đầu: “Không thể nào, sao các người có thể phản bội tôi như vậy? Không thể nào, chắc chắn không thể nào mà!”
Đến Lưu Bính cũng giơ tay lên: “Tôi, cũng đồng ý để cô Cố lên ngôi.” Đứng trước lợi ích khổng lồ, mọi người cũng không phải kẻ ngốc, hơn nữa, sau khi suy xét mọi khía cạnh thì chỉ có gật đầu là cách giải quyết tốt nhất.
Lưu Bính cũng đồng ý, Triệu Khiết Vũ chỉ cảm thấy cùng đường bí lối, bà ta đã bị ép đến không còn đường để đi nữa rồi. Thảm hại ngồi xuống, tất cả các thành viên hội đồng quản trị đã đồng ý, cũng tức là bà ta không có chút cơ hội nào. Ép buộc bị kéo xuống khỏi vị trí Tổng giám đốc đại diện, hừ! Hừ! Thật hay cho một Cố Tích Niên, cô hay lắm Cố Tích Niên à!
Ông nội Vương đứng lên: “Cô Cố, bắt đầu từ hôm nay, cô chính là Tổng giám đốc của doanh nghiệp Cố thị chúng ta.”
Tích Niên giao bản hợp đồng cho ông nội Vương: “Ông nội Vương, bản hợp đồng này đã có hiệu lực rồi, bây giờ giao cho ông, cũng đồng nghĩa việc đã giao cho công ty chúng ta.”
Tất cả mọi người gật đầu, giao bản hợp đồng ra ngay lập tức, đây cũng được xem là lòng thành của Cố Tích Niên đối với vị trí Tổng giám đốc này.
Triệu Khiết Vũ ngồi tê liệt ở đó, đã mất đi mọi sức lực rồi, đã không thể thay đổi được nữa.
Tích Niên đứng dậy, liếc nhìn mọi người có mặt ở đây: “Mọi người hãy nghe tôi nói một câu, mặc dù lần này tôi về đây là vì doanh nghiệp Cố thị của chúng ta, nhưng nhiều hơn là vì bố của tôi. Cho nên tôi sẽ không đảm nhận vị trí Tổng giám đốc, mà tạm thời thay bố tôi giải quyết mọi việc trên cương vị Tổng giám đốc đại diện. Vị trí Tổng giám đốc mãi thuộc về bố tôi, tôi mong rằng bố có thể sớm trở lại!” Dứt lời, cô thâm sâu liếc nhìn Triệu Khiết Vũ một cái.
Triệu Khiết Vũ và cô nhìn nhau rồi lập tức tránh đi ánh mắt của cô.
Cuộc họp kết thúc sớm một cách đáng ngạc nhiên, cuộc họp báo ban đầu dự kiến tổ chức vào buổi trưa cũng được tiến hành sớm hơn. Trong đại sảnh ở tầng một của doanh nghiệp Cố thị, các phóng viên vây quanh nơi này chật như nêm cối.
Ở đây có một chiếc bàn dài, các thành viên hội đồng quản trị đang ngồi ở đó, còn Cố Tích Niên và Triệu Khiết Vũ thì ngồi ở vị trí chính giữa.
Sau khi cuộc họp báo bắt đầu, sau vài câu đơn giản thì đi thẳng vào chủ đề chính.
Ông nội Vương với tư cách là người có vai vế cao nhất trong hội đồng quản trị, chắc chắn là người phát biểu đầu tiên, ông cụ đứng dậy: “Lần này mời mọi người đến đây là để làm chứng cho sự kiện lớn của doanh nghiệp Cố thị chúng tôi. Hôm nay, Tổng giám đốc đại diện Triệu của chúng tôi sẽ trao quyền cho Cố Tích Niên. Đây là con gái của Tổng giám đốc Cố chúng tôi.”
“Ồ, cho nên cô Cố là kế thừa dòng tộc, trở thành Tổng giám đốc mới của doanh nghiệp Cố thị sao?”
“Không không không, cô Cố của chúng tôi chỉ tiếp quản vị trí Tổng giám đốc đại diện, còn vị trí Tổng giám đốc vẫn luôn dành cho Tổng giám đốc Cố - người đang điều trị và dưỡng bệnh tại nước khác.” Ông nội Vương nói, cho dù sự mất tích của Tổng giám đốc Cố là một điều bí ẩn nhưng họ cũng không thể thực sự nói với thế giới bên ngoài rằng không biết Tổng giám đốc Cố đã đi đâu rồi đúng không, chỉ có viện cái cớ như vậy để cho qua chuyện.
Micro của phóng viên lại đưa đến cho Triệu Khiết Vũ: “Tổng giám đốc Triệu, hôm nay bà nhường chỗ, có chuyện gì muốn nói không? Tại sao bà lại trao vị trí cho cô Cố vậy?”
Tuy Triệu Khiết Vũ đầy oán hận nhưng khi ở trước mặt phương tiện truyền thông, bà ta vẫn phải giữ phong thái của một quý bà, cho dù không phải là Tổng giám đốc đại diện của doanh nghiệp Cố thị nhưng bà ta cũng là bà chủ của nhà họ Cố mà, sao có thể mất thể diện được chứ? Bà ta nói: “Tôi không có chuyện gì để nói, vẫn để ủy viên Vương nói đi.”
Cho dù có phong độ đến đâu thì những gì nói ra cũng là những lời đầy tức giận, chi bằng giao cho người khác nói.
Ông nội Vương chỉ đành nói: “Cô Cố của chúng tôi là con gái của Tổng giám đốc Cố, năm năm trước, cô Cố còn nhỏ, đương nhiên không thích hợp đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc. Bây giờ thời cơ đã chín muồi, con cái kế thừa doanh nghiệp của bố, đây là truyền thống xưa giờ của chúng tôi. Trong người cô Cố đang mang dòng máu của Tổng giám đốc Cố chúng tôi, đương nhiên phải thay bố xử lý doanh nghiệp gia đình.”
Ngay khi lời này được nói ra thì tất cả các phóng viên cũng gật đầu.
Cuộc họp báo này trên cơ bản không có gì để nói cả, chỉ cần nói vài câu chính thức với tư cách Tổng giám đốc đại diện mới là có thể kết thúc sự việc.
Trong cuộc họp báo vốn đã yên ắng này, đột nhiên từ bên ngoài vang lên một giọng nói lảnh lót: “Con cái kế thừa doanh nghiệp của bố, nói hay lắm, nhưng khi nói ra thì đứa con này, không phải chỉ có mình Cố Tích Niên đâu!”
Giọng nói này đã thu hút tất cả mọi người đang ngồi ở đây, mọi người đồng loạt nhìn qua đó…
Một cô gái trẻ từ trong đám đông bước ra, cô ta đội một chiếc mũ màu đen, mặc một chiếc váy ngắn màu xanh lam, trên thân váy còn có một chiếc áo gile nhỏ, trông có vài phần đẹp trai nhưng cũng không mất đi vẻ quyến rũ vốn có của người phụ nữ. Chân mang đôi giày cao gót, trông dáng người cũng rất cao, đôi chân đẹp thon dài, vòng eo thon thả, làn da trắng ngần, chiếc mũ đang đội dưới sự chiếu rọi của ánh đèn, cái bóng đã che đi khuôn mặt của cô ta.
Các phóng viên thắc mắc nhìn Trình Giảo Kim đột nhiên xông ra: “Cho hỏi cô là ai vậy? Câu nói vừa nãy là có ý gì?”
Tích Niên và các thành viên hội đồng quản trị ngồi ở phía trước cũng thắc mắc, khó hiểu nhìn cô gái trẻ đột nhiên xuất hiện đó, đây là chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại đột nhiên lại có một cô gái trẻ quái lạ nhảy ra thế?
Dưới bóng đen, khóe miệng của cô gái trẻ nhếch lên một nụ cười: “Vừa nãy ủy viên Vương nói tài sản của Tổng giám đốc Cố để lại nên để con cái thừa kế và gánh vác. Lời nói này không sai, rất tốt, vì vậy Tổng giám đốc Triệu sau năm năm đại diện thì quả thực phải nhường chỗ rồi.”
Ngừng lại một chút, cô gái trẻ không cho người khác cơ hội lên tiếng, cô ta nói tiếp: “Tuy nhiên, Tổng giám đốc Triệu nhường chỗ không có nghĩa là Cố Tích Niên sẽ lên ngôi, chị ta đúng là con gái của bố và có quyền thừa kế, nhưng mọi người đừng quên rồi, Tổng giám đốc Cố của chúng ta không chỉ có một đứa con gái. Một trách nhiệm nặng nề như doanh nghiệp Cố thị, đương nhiên không thể quyết định như vậy rồi… Mọi người nói có đúng không?”