"Anh...!rốt cuộc, là người như nào?"
Cổ Tích Niên run rẩy mở miệng.
Vì bị ép hôn nên cô không hiểu một chút nào về Hạ Ngôn, chỉ biết anh là tổng giám đốc của tập đoàn Hạ Lập, còn những cái khác thì không biết gì cả, thậm chí là người nhà của anh.
Nhưng trải qua nhiều việc như thế, cô dần dần ý thức được anh không đơn giản, tuyệt đối không phải chỉ là tổng giám đốc của tập đoàn Hạ Lập đơn giản như thế.
"Ừm? Cô là vợ tôi, cô nói tôi nên là ai của cô?" Ánh mắt màu lam của Hạ Ngôn khôi hài nhìn cô chằm chằm, giống như có thể nhìn xuyên thấu tất cả.
"Không, anh biết tôi không phải hỏi cái này.
Hạ Ngôn, tôi chỉ biết anh là tổng giám đốc của tập đoàn Hạ Lập, nhưng không ngờ, anh...!anh chơi..!"
"Điều này không phải rất bình thường sao?" Anh bình thản nói, lấy một điếu thuốc từ cái giá bên cạnh, tao nhã lấy bật lửa ra, không hề coi sự nghi ngờ của Cố Tích Niên là một chuyện.
Trong lòng Cổ Tích Niên run rẩy, cô từng nghe bố nói, thật ra trên thương trường cũng có một mặt u tối.
Rất nhiều doanh nghiệp lớn, tập đoàn lớn đều có liên quan đến xã hội đen.
Nhưng không ngờ, cô thật sự gặp được một người như vậy! Hơn nữa còn trở thành chồng của mình!
"Ly hôn." Cô run rẩy nói ra câu nói này.
Động tác châm điếu thuốc của Hạ Ngôn dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục châm thuốc: "Sao có thể chứ? Sao tôi có thể thả cô đi?"
"Tại sao không thể? Tôi chưa từng nghĩ muốn gả cho một người liên quan đến xã hội đen." Cổ Tích Niên kích động trần thuật, giống như đang tỏ rõ quyết tâm của mình.
"Qua đây.." Hạ Ngôn giơ tay ra với cô.
Cô chậm chạp mãi không giơ tay ra, anh liền cưỡng ép nắm cánh tay của cô, kéo cô vào trong lòng của mình.
Cái áo vốn dĩ che trên người cô cũng vì động tác nhanh chóng mạnh mẽ này mà bay qua một bên.
Hạ Ngôn ôm cơ thể của cô, bàn tay lớn nhẹ nhàng vén mái tóc đen dài của cô ra sau tai, cúi người nói thầm bên tai cô: "Tôi là ai, cho dù là xã hội đen, hay là người làm ăn hợp pháp thì đối với cô đều không quan trọng.
Điều quan trọng là cô phải nhớ kỹ cô là vợ tôi.
Nếu đã gả cho tôi thì đừng nghĩ đến chuyện ly hôn.
Cô mãi mãi thuộc về tôi, cũng đừng nghĩ chạy trốn.
Tôi sẽ không thả cô đi đâu."
Giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng, không tê buốt một chút nào nhưng lại khiến cho người nghe không rét mà run, giống như anh nắm tất cả trong lòng bàn tay, ai cũng không trốn thoát được.
Cố Tích Niên hít sâu một hơi, trong lòng từ đầu đến cuối vẫn có một chút kiêng dè.
Nhưng suy nghĩ lại, cũng đúng, rốt cuộc cô đang mơ hồ cái gì? Lúc cô gả cho anh thì đã không thể tự do làm chủ hành động của mình nữa rồi.
Cho dù Hạ Ngôn là xã hội đen hay là người làm ăn hợp pháp, hình như cô đều không được lựa chọn.
Cô không trốn thoát được, cho dù Hạ Ngôn là phái nào thì cô đều thuộc về anh.
Chẳng lẽ thật sự là câu nói kia, lấy gà theo gà lấy chó theo chó?
"Hôm nay anh đến là để cứu tôi sao?" Đột nhiên cô chuyển chủ đềm, dù sao đã như vậy rồi, cần gì phải xoắn xuýt thân phận của anh.
Hạ Ngôn lạnh lùng nhìn cô, không hề trả lời câu hỏi của cô: "Đã làm với bọn họ rồi sao?"
"Ừm?" Cô ngây người một lúc mới phản ứng lại, khuôn mặt đột nhiên trở nên đỏ như đít khỉ: "Không! Không có! Anh nghĩ cái gì thế?"
Anh nở nụ cười: "Vậy gã sờ vào đầu của cô?"
Tích Niên nhíu mày: "Anh đứng ở cửa, chẳng lẽ anh còn nhìn không rõ sao? Còn đứng nhìn mãi, cũng không cứu tôi."
Nói xong, cô có hơi oán giận, giống như làm nũng với người yêu, không kiêng nể gì cả nói ra..