Hạ Ngôn đứng một bên lạnh lùng nhìn toàn bộ quá trình.
Sao người phụ nữ này lại tự nhiên hốt hoảng như vậy? Đi đường bình thường cũng có thể va phải người khác à? Không giống cô ngày thường chút nào.
Anh dõi mắt theo Cổ Tích Niên và người phục vụ đi ra khỏi sảnh tiệc từ cửa phụ, ánh mắt ngày càng nghi ngờ.
Bộ lễ phục trắng bị rượu vang đỏ nhuốm lan ra một đóa hoa màu đỏ tía, cũng làm cho mùi rượu vương khắp người Cố Tịch Niên.
Cô theo người phục vụ qua một hành lang dài ra khỏi sảnh tiệc.
Ngoài hành lang là một khoảng sân rộng, gió đêm thổi qua cơ thể gầy yếu của cô.
Cô bất giác rùng mình.
Lạnh thật, nhất là chỗ bị rượu dính vào, bị gió thổi vào càng lạnh thấu xương.
“Cậu chủ!” Người phục vụ chợt dừng bước, cung kính cúi người.
Tích Niên đi theo phía sau đương nhiên cũng dừng bước theo.
Cậu chủ? Cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy một người đàn ông đang dựa vào cây cột trên hành lang.
Anh ấy mặc bộ vest chỉnh tề, mái tóc nâu xám bị gió thổi rối.
“Cậu đi xuống đi!” Thẩm Thừa Quang ra lệnh.
“Nhưng tôi cần phải dẫn cô gái này đi thay đồ”
“Tôi sẽ xử lý, ra ngoài đi.” Anh ấy nhấn mạnh hơn.
“Vâng” Người phục vụ bị dọa run lên, nhanh chóng quay đầu chạy về phía buổi tiệc.
Hành lang trống trải, chỉ còn lại Cổ Tích Niên và Thẩm Thừa Quang.
Chân cô hơi run rẩy vì căng thẳng.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ manh động, đó là phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Quay đầu lại là bữa tiệc, đi về phía trước là Thẩm Thừa Quang, cô vô thức quay người chạy ra sân lớn bên ngoài hành lang.
“Tích Niên, em muốn chạy đi đâu? Em cảm thấy em trốn được sao?” Giọng của Thẩm Thừa Quang truyền đến từ phía sau.
Cô vẫn không dừng chân, nhanh chóng chạy ra sân để tìm lối ra.
“Cố Tích Niên, em trốn đi! Em có thể trốn đi đâu chứ hả?” Nghe tiếng gọi với của Thẩm Thừa Quang, Cố Tích Niên chợt dừng bước và từ từ quay đầu lại.
Dưới màn đêm đen kịt, cô nhìn thấy anh ấy chậm rãi tiến đến gần mình.
Đúng thế, cô có trốn cũng vô ích.
Cổ Tích Niên xoay người qua.
Dưới ánh trăng, gương mặt ngang ngạnh của anh ánh vào đôi mắt cô: “Chúng ta quen biết nhau lâu như vậy nhưng em lại không biết anh là người thừa kế nhà họ Thẩm”
“Anh cũng không ngờ người mà em lấy lại là chủ tịch của tập đoàn Hạ thị, Hạ Ngôn!”
Trong mắt của Thẩm Thừa Quang rõ ràng hiện lên một tia tàn độc.
“Anh điều tra em ư?” Lần trước gặp mặt, tuy Trương Cảnh Nhi nói Thẩm Thừa Quang biết chuyện cô đã lấy chồng, nhưng hình như đâu có nói với anh ấy có gả cho ai.
Mà lần này anh ấy đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
“Anh chỉ muốn hiểu em hơn mà thôi.”
“Hiểu em hơn sao? Chuyện này vốn không cần thiết!” Cô rõ ràng có vẻ luống cuống.
Thẩm Thừa Quang lại rất bình thản, từ từ tiến lại gần cô: “Anh cảm thấy cần thiết là đủ rồi.
Nhưng Tích Niên, hình như em rất sợ hãi.
Em đang sợ chuyện gì? Là sợ anh ư?”
Tích Niên đành bước lùi về phía sau: “Em đã kết hôn rồi.
Anh Thẩm, chúng ta nên giữ khoảng cách thì tốt hơn”
Cô đưa bàn tay ra cản trước mặt anh ấy để ngăn anh ấy tiếp tục tiến đến gần mình.
“Anh Thẩm? Em dám gọi anh như vậy ư?”
Giọng nói của Thẩm Thừa Quang tràn đầy tức giận.
Cô cúi đầu, cô không muốn xưng hô xa lạ như vậy.
Nhưng lúc này cô đã không còn là Cố Tích Niên của ngày trước nữa rồi.
Mà người trước mặt cũng không còn là người đàn ông lang bạt khắp nơi nữa.
Ai cũng đều thay đổi, vậy nên có rất nhiều chuyện cũng phải đổi thay:
“Bây giờ em là vợ của Hạ Ngôn, còn anh là người thừa kế của nhà họ Thẩm.
Chúng ta có thân phận mới rồi, đã không còn là chúng ta của trước đây nữa”
Khi cô muốn rút tay về, Thẩm Thừa Quang bá đạo nắm chặt cổ tay cô rồi kéo tới trước mặt mình: “Cổ Tích Niên, không phải chỉ cần ai có tiền, có quyền thì em có thể gả cho người đó sao? Bây giờ anh muốn em gả cho anh!”
“Anh điên rồi” Cô bị câu nói này làm cho giật mình..