"Tôi...!xin lỗi."
Đúng vậy, cô không nên giải thích cũng không có cách để giải thích điều gì.
Mặc dù tất cả đều không nằm trong sự kiểm soát của cô, nhưng có thật sự là bất lực.
"Thừa nhận rồi?"
"Không phải thừa nhận, mà là tôi không biết nên giải thích thế nào.
Nhưng tôi khẳng định là, tôi đã gả cho anh, làm vợ của anh, Cổ Tích Niên tôi không thẹn với lương tâm!"
"Không thẹn với lương tâm? Cô lại còn mặt mũi để nói ư.
Hừ, thôi bỏ đi, loại phụ nữ đã quen với việc nói láo giống như cô thì cái gì cũng nói được"
Anh rời tầm mắt của mình đi, đi qua sát vai cô rồi đi ra khỏi hồ bơi.
Đứng tại chỗ, Cố Tích Niên nắm chặt tay lại: "Hạ Ngôn, chờ một chút!"
Hạ Ngôn dừng bước lại, lạnh lùng quay đầu lại: "Còn muốn giải thích cái gì? Người đàn bà này, tôi khuyên cô tốt nhất nên bớt phóng túng một chút!"
"Tôi không phải là muốn giải thích, mà là có chuyện khác phải nói."
"Đồ đàn bà nhạt nhẽo!" Dứt lời, anh tiếp tục đi ra ngoài.
Hai tay cô nắm chặt lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay dường như sắp đâm sâu vào trong da thịt.
Thật ra thì không muốn để ý quả đến từng lời nói gây tổn thương của anh, có thể là vì cứ nghe suốt nên những lời này đã vô duyên vô cớ ở sâu trong lòng rồi:
"Tôi muốn đến trường."
"Đến trường tìm người yêu sao?"
"Tôi cần tiền đóng học phí.
Có điều anh yên tâm, cho dù bằng bất cứ cách gì, tôi cũng sẽ trả tiền lại cho anh."
Đúng, mượn Tiền.
Coi như phải chịu nhục nữa thì cô cũng phải đến trường.
Đây là việc tuyệt đối sẽ không thay đổi.
"Hừ? Thật là một người học sinh giỏi toàn diện!" Hạ Ngôn xoay người, quay lại dừng ở phía trước chân cô.
Cổ Tích Niên cúi thấp đầu xuống: "Thật sự là tôi chỉ muốn đi học mà thôi."
Nhìn cô, anh chậm rãi nắm lấy bàn tay trái của cô, động tác hết sức dịu dàng, không hung ác giống như vừa nãy:
"Tích Niên, cô bảo tôi sao có thể tin tưởng cô chỉ là đi học mà thôi?"
"Anh muốn tôi làm gì mới chịu cho tôi mượn tiền."
"A, cô là mợ chủ của nhà Hạ Ngôn.
Tiền, bao nhiêu đều có thể cho cô."
Hạ Ngôn vừa nói, ngón tay thon dài vuốt ve đến chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út trên bàn tay cô.
Anh chậm rãi tháo chiếc nhẫn cưới trên ngón tay của cô xuống.
Không hiểu anh đang làm gì, Cố Tích Niên nhíu mày.
Chỉ thấy chiếc nhẫn kim cương đã bị lấy xuống hoàn toàn.
Anh cầm chiếc nhẫn trên tay, nhẹ nhàng tung ra phía xa.
Một đường cong thật dài, còn chưa phản ứng kịp thì tõm một tiếng, chiếc nhẫn rơi xuống hồ bơi lớn như vậy.
"Anh ném chiếc nhẫn vào trong hồ bơi làm gì?"
"Trong nửa giờ đồng hồ, nhặt được đồ về, tôi sẽ để cho cô đi học." Anh lạnh lùng nói.
Cổ Tích Niên lại một lần nữa nhìn về phía hồ bơi rộng lớn kia, chiếc nhẫn mới vừa bị ném về phía nào nhỉ? Quên mất rồi...! Hơn nữa hình như hồ bơi là kiểu nước động, cũng chính là dòng nước chuyển động.
Có một đầu cho nước chảy ra và một đầu cho nước chảy vào.
Một khi bật công tắc của nước chuyển động lên thì chiếc nhẫn sẽ bị cuốn trôi theo dòng nước.
Nhìn mặt nước của bể bơi đang dao động, có nghĩa là lúc này công tắc của nước chuyển động đã được bật, tức là nước đang chuyển động.
Quan tâm nó ở đầu làm gì, cô không nói hai lời, lập tức nhảy xuống hồ bơi.
Nước ở đây rất sâu, hoàn toàn nhấn chìm cô, vẫn may là cô biết bơi.
trong nước dường như không phân rõ đông nam tây bắc.
Cô cố gắng mở mắt ra, mặc dù rất khó chịu những vẫn phải tìm.
Hít vào, thở ra, trái lại thể lực đang từ từ giảm xuống.
Hạ Ngôn nằm trên chiếc ghế ở bên cạnh hồ bơi, bình thản nhìn cô.
Hồi lâu sau, phía dưới nước xanh ở trong hồ, cô nhìn thấy một đồ vật lấp lánh.
Tìm thấy rồi, đây có lẽ là chiếc nhẫn kim cương! Quả tốt rồi, không bị nước cuốn đi! Nhất thời lòng như lửa đốt, cô tăng tốc bơi về hướng chiếc nhẫn.
Khi bàn tay nhỏ bé chạm được vào chiếc nhẫn, cô yên tâm nắm chặt chiếc nhẫn cầm trong lòng bàn tay.
Cô không ngừng cười, tảng đá lớn trong lòng kia cuối cùng cũng đã rơi xuống.
"Tôi tìm thấy rồi!" Cô từ trong nước ngoi đầu lên, trong tay cầm chiếc nhẫn, hết sức vui vẻ nhìn về phía Hạ Ngôn.
Ngay lúc cô chuẩn bị bơi trở về bờ.
Hửm đau...!Chân đau quá, bị chuột rút rồi, tại sao đột nhiên lúc này lại bị chuột rút chứ!
"Ừ!" Trong đau đớn, cô chìm mình xuống hồ bơi.
Chân đang không ngừng run rẩy, cố hết sức giãy giụa, nhưng không bơi được một chút nào.
Cả người không ngừng chìm xuống, muốn ngoi lên:
"Hạ, Hạ Ngôn...!ặc ặc...!Cứu...!cứu...!tôi!"
Uống nước không ngừng, hai tay cô vùng vẫy, hướng về phía Hạ Ngôn ở trên bờ để kêu cứu.
"Ặc...! Rút, ặc ặc, chuột rút rồi.
Cứu, cứu.
."
Vừa kêu vừa uống nước, vốn là thể lực đã giảm rồi, cô vùng vẫy một lúc thì thân thể dường như đã hoàn toàn mất hết sức lực..