Lại còn là đại diện của học sinh mới?
Hừ! Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà, Cổ Tích Niên à Cổ Tích Niên, ở bên ngoài có Hạ Ngôn làm chỗ dựa cho cô, nhưng ở trường học thì...!Hừ, ngày đó chịu nhục, cô ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng!
"Xin chào." Tích Niên đã đi tới trước mặt Trương Manh.
Đôi mắt Trương Manh đảo vòng, lóe lên một tia gian trả: "Đàn em Cố, xin chào xin chào.
Nào, các vị bạn học, chúng ta hãy đứng dậy dành một tràng vỗ tay hoan nghênh đại diện của học sinh mới nào.
Trong khóa học sinh mới lần này, thành tích của bạn học Cố là xuất sắc nhất.
Như vậy thì trường chúng ta sẽ càng có thêm nhiều nhân tài ưu tú rồi."
“Rào rào rào rào”
Phía dưới tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.
Cổ Tích Niên cũng cảm nhận được có gì đó không đúng, nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười qua loa lấy lệ.
Ánh mắt của Trương Mạnh lướt qua, cầm bản thảo của bài diễn văn trong tay đưa cho Tích Niên: "Đây, đàn em, đây là bản thảo tuyên thệ."
Tay cô vừa nhận lấy bản thảo, nhưng Trương Manh lại không buông tay, còn chợt dùng sức kéo một cái, khiến cả người cô mất thăng bằng mà nhào tới phía trước.
Đáng chết, sớm biết cô ta sẽ không tốt bụng như vậy rồi.
Vẫn may hôm nay cô đi giày đế bằng, không bị ngã xuống.
Thấy Cố Tích Niên không ngã, Trương Manh vội đỡ lấy cô: "Bạn học Cố, em không sao chứ? Sao thế, đứng cũng không vững à? Do thấy nhiều bạn học quá nên SỢ sao?"
Tay của Trương Manh đỡ lấy cổ tay của cô, móng tay hung hăng bẩm chặt vào đó.
Cô đau đến mức nhíu mày lại.
"Hội trưởng, tôi không sao.
Cám ơn, không cần làm phiền chị đỡ tôi."
Tích Niên nhịn đau, mặt không biến sắc nói.
Tin rằng từ góc nhìn của các bạn học, sẽ không thấy cô bị nhéo.
"Ô, không sao thì tốt rồi!" Trương Manh buông lỏng cổ tay của cô ra, bóp tay cô đến mức ngón tay cô ta cũng đau.
Người phụ nữ này, da thật là dày, hừ!
Nghĩ vậy, cô ta cố ý đi tới bên cạnh Tích Niên, va vào cô một phát.
Được bục phát biểu che lại, giày cao gót của cô ta giẫm thẳng lên bàn chân của Tích Niên.
"A.." Cô trở tay không kịp, đau đớn trực tiếp xông thẳng lên từng tế bào trên cơ thể, hơn nữa micro ở ngay bên cạnh.
Giọng nói của cô được truyền đi khắp hội trường khai giảng.
Tất cả mọi người đều bị tiếng kêu kinh động này dọa cho sợ, nghi ngờ nhìn chằm chằm lên sân khấu.
Nhưng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra...!
"Ai ya, đàn em Cố, chị bảo em tuyên thệ, sao em lại kêu to lên vậy? Là muốn a a a hát quốc ca sao? Hửm?" Trương Manh đắc ý nói, gương mặt không biến sắc, gót chân càng dùng thêm sức đè mạnh lên bàn chân của cô.
Đau...!
Cô đau đến mức chảy cả mồ hôi trên trán.
Cô thở hổn hển mấy cái, vẫn không nói gì thì...!
Trương Manh lại lên tiếng: "Ô? Đàn em Có, em sao thế? Dáng vẻ khó chịu, còn thở hổn hển nữa, nói như vậy, tiếng kêu vừa rồi rất giống với tiếng kêu ở trên giường đó! Ây da, bây giờ đàn em ngày càng cởi mở hơn trước rồi nha, còn đang ở trên sân khấu nhận thưởng mà đã rên rỉ rồi."
Lời này vừa nói ra.
"Ha ha ha ha."
Ở dưới sân khấu có một nửa số người đã cười phá lên, ở trường học ai cũng biết là không thể chọc được vào Trương Manh.
Nhìn một cái cũng biết người mới tới này không biết đã đắc tội chỗ nào với hội trưởng hội học sinh.
Trương Manh đắc ý lắc lư người.
Dưới sân khấu, Hạ Khả Doanh nắm chặt tay thành nắm đấm, hội trưởng hội học sinh gì chứ, không có tư cách gì hết, lại ở ngay trước mặt nhiều người như vậy châm chọc chị dâu của cô ấy.
Thật là quá đáng! Cô tức giận, muốn đứng dậy.
"Tất cả yên lặng cho tôi!" Đột nhiên một tiếng quát mắng lạnh lùng vang lên ở dưới sân khấu, đó là một giọng đàn ông vô cùng hấp dẫn.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía giọng nói kia, thân hình cao lớn, mái tóc màu nâu nhạt, nhan sắc khôi ngô và ngạo nghễ, khiến người khác đã liếc nhìn thì không thể rời mắt.
Dường như tất cả nữ sinh đều trợn tròn mắt lên, thật là đẹp trai thật là đẹp trai! Đây mới là siêu cấp đại soái ca, nhưng anh ấy từ đầu tới vậy chứ? Sao lại xuất hiện ở trường học? Là thầy giáo sao? Hay là học sinh? Là ai đấy chứ? Thật là đẹp trai một cách hồ đồ.
Thẩm Thừa Quang chậm rãi bước lên sân khấu, đôi mắt anh ấy sắc như chim ưng không ngừng phát ra những tia phẫn nộ: "Đây là buổi lễ khai giảng, ai cho hai người ở đây hô to gọi nhỏ!"
Toàn bộ bạn học bị âm thanh rung động yên lặng như tờ, từ trên người anh ấy tỏa ra một sự quyết đoán, khiến người khác phải cúi đầu..