“Oa, chủ tịch này rất không tệ đó!” Suốt một ngày sau đó, cô ấy cứ ríu ra ríu rít nói về Thẩm Thừa Quang mãi.
Có vẻ cô nhóc thấy rất hứng thú với anh ấy, khi nói chuyện đôi mắt còn lấp lánh ánh sao.
Tan học hai người cùng đi ra vườn trường, cả quãng đường Cố Tích Niên đều như đang suy nghĩ về điều gì đó.
Có vẻ như hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, không biết vì sao Tiểu Quy lại không đi học.
Nếu như cô ấy ở đây, nhất định chuyện ầmĩ lúc nãy sẽ không xảy ra.
“Cô Khả Doanh, tôi tới đón cô về” Vừa đi ra cổng, một tài xế đã xuống xe, cung kính nói với hai người.
Cô nhóc khẽ gật đầu, hai người đi về phía chiếc xe sang trọng.
Đột nhiên, tài xế chặn trước mặt Tích Niên: “Bà chủ Tích Niên, cô không cần lên chiếc xe này.”
“Hả?” Cô nghi hoặc nhíu mày.
Tài xế nói: “Phía sau còn có một chiếc xe chuyên dụng cho bà chủ.
Ông chủ đã có lệnh đưa cô đến một nơi khác.”
Hạ Khả Doanh không nghĩ nhiều, xoay người vỗ vai cô: “Chị dâu Tích Niên, anh em nhất định là tìm chị có việc.
Chị đi sang đó đi, em sẽ về nhà một mình.”
Cô đành phải lên chiếc xe phía sau, Hạ Ngôn muốn đưa cô đi đâu? Có việc gì thì về nhà nói là được rồi ma?
Ngồi trên xe, cô chán chường nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh mặt trời xuống núi, mới đó mà đã chạng vạng rồi.
Xe chạy bon bon trên đường.
Một lúc lâu sau...!
“Bà chủ, đến nơi rồi.” Xe dừng lại, tài xế mở cửa xe cho cô.
Cô ngờ vực xuống xe, vừa bước xuống đã bị ánh đèn neon lộng lẫy làm chói mắt.
Cô ngẩng đầu nhìn lên nơi được bài trí vô cùng chói mắt trước mặt.
“Lạc vào thiên đường? Đây là câu lạc bộ đêm mà?" Cô nhủ thầm, sao Hạ Ngôn lại cho người đưa cô đến câu lạc bộ đêm?
“Bà chủ, mời đi theo tôi.”
“Ừm.”
Cô đi theo người nọ thì được dẫn đến trước của một phòng VIP.
“Bà chủ, đến nơi rồi, cô tự vào đi.
Tôi đi trước.”
Cô đứng trước cửa phòng, chần chừ một lúc mới đẩy vào.
Cửa vừa mở ra, cảnh tượng trong phòng liền đập vào mắt cô.
Một nhóm người cả trai lẫn gái đang ngồi trên sô pha, các cô gái ai nấy cũng vô cùng kiều diễm, cơ thể như không xương mà dính sát vào người mấy tên đàn ông.
Cảnh tượng này thật khiến cho người ta suy nghĩ viển vông.
Đứng ở cửa, cô nhìn lướt qua những người trong phòng, tầm mắt nhoáng cái đã dừng lại ở người đàn lông tóc nâu, mắt màu xanh dương.
Không thể phủ nhận một người đàn ông lạnh lùng như anh đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý.
Nhưng mà ở bên người Hạ Ngôn cũng có một người đẹp.
Cô gái có mái tóc xoăn lọn lớn, mặc chiếc đầm dài khoét cổ chữ V, lộ ra chiếc đùi thon, vô cùng ngon mắt.
“Anh gọi tôi đến đây có việc gì?” Cô chậm rãi cất tiếng hỏi.
Đến lúc này, anh mới không nhanh không chậm nhìn về phía cô, vừa lạnh lùng vừa hững hờ.
Mọi người trong phòng cũng đều hướng ra cửa nhìn cô, trong nháy mắt, cô trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
“Ôi...!Đây là bạn gái của tổng giám đốc Hạ đó, trông cũng rất được chứ bộ!" Lúc này, cô gái hấp dẫn bên cạnh anh đứng dậy, uốn éo chiếc eo thon đi đến trước mặt cô.
Bạn gái sao? Rõ ràng là vợ của anh.
Thôi, chuyện này cũng không quan trọng.
Cô nhàn nhạt nhìn cô gái trước mặt, không nói gì mà chỉ lịch sự gật đầu.
Ai ngờ cô ta lại nắm lấy cằm cô, tỏ vẻ đầy thanh tao đánh giá cô: “Chà, trông cũng rất là trong sáng đó!”
“Thứ lỗi, cô có thể buông tôi ra không?” Cô lãnh đạm nói.
“Ái chà, cô bé xinh đẹp tức giận rồi hả? Chậc...!Đừng giận, đừng giận.
Tôi là Quế Hoa.
Cô đã đến đây rồi thì cùng chơi đi.
Các chị em, chúng ta phải chơi đùa với em gái trong sáng này thật vui nhé!”
Nói rồi, cô ta dắt Tích Niên đi về phía sô pha, đẩy Cô ngồi xuống đó.
“Xin lỗi, tôi không chơi” Cô không muốn chơi nên lịch sự từ chối.
“Cũng đã đến đây rồi thì lý nào lại không chơi chứ?” Cô ta nhướn mày, dùng mắt ra hiệu cho ba bốn có gái khác đến gần.
Bọn họ nhao nhao ngồi hai bên cô, đẩy cô vào giữa, không để cho cô nhúc nhích.
Đôi mắt Tích Niên đành phải nhìn người đàn ông lạnh nhạt kia lần thứ hai: “Hạ Ngôn, rốt cuộc anh kêu tôi đến đây làm gì?”.