"Cạch..." cửa xe bỗng nhiên mở ra, cô không ngẩng đầu lên nhìn mà vẫn nghiêm túc đọc sách.
"Ha...!Đọc sách? Giả vở là học sinh cấp ba sao? Đặt sách xuống." Hạ Ngôn mỉa mai.
Nói rồi anh leo lên xe.
Tích Niên ngước mắt lên: "Tôi không cần giả vờ làm học sinh cấp ba trước mặt anh, hơn nữa anh cũng không có tư cách bảo tôi đặt sách xuống.
Đọc sách hay không là tự do của tôi."
Hạ Ngôn nở nụ cười lạnh lẽo, ngồi bên cạnh cô: "Biểu hiện hôm nay của cô rất tốt."
Cô cúi đầu, tiếp tục đọc sách.
Cánh tay anh ôm lấy bả vai cô, nói nhỏ: "Tích Niên, cô đúng là lần nào cũng đều khiến tôi bất ngờ.
Xem ra cô rất thường xuyên đi đến mấy nơi như hộp đêm quán bar thế này, ngay cả chơi xúc xắc cũng thành thạo như vậy."
Chỉ có những người chơi cược giỏi hoặc là thường xuyên lui tới quán bar, chơi đùa ở trong hộp đêm mới quen tay có kỹ xảo chơi xúc xắc.
Mà những kinh nghiệm này của cô thật ra là học từ chỗ Trương Tiểu Quy.
Phải biết rằng Trương Tiểu Quy là một người chơi rất giỏi trò này.
"Tôi có biết chơi xúc xắc hay không cũng không liên quan gì đến anh."
"Đến bao giờ cô mới chịu gỡ xuống cái vẻ bề ngoài trong sáng của mình ra? Hả?" Anh trêu tức, dùng mu bàn tay vỗ nhẹ lên gương mặt trắng nõn của cô.
Tích Niên nhíu mày, quay người đẩy anh ra: "Anh đừng như vậy..."
"Hừ..." Anh khẽ cười, ngón tay thon dài vén mải mái tóc rối của cô lên, đôi môi tiến gần đến cái cổ trắng ngần của cô và hôn lên đó.
Ngứa ngáy...!Cô tê dại mà rụt cổ lại.
Nhưng đầu cô lại bị bàn tay to lớn giữ chặt, không để cho cô né tránh sự trêu trọc của anh.
"Ưm...!A...!Đừng...!Đừng...!Anh đừng hôn nữa." Bàn tay nhỏ bé của cô đẩy lồng ngực của anh ra.
Thay đổi theo nhịp thở của cô, là bàn tay to lớn đang giữ trên đầu dần thay đổi tư thế mà ôm cô vào
hồng.
Hôn một lúc lâu, cảm thấy hơi thở cô dồn dập thì anh mới dừng tay lại.
"Thoải mái không?" Lời nói của Hạ Ngôn mang theo vẻ trêu chọc.
Gương mặt cô đỏ ửng lên, vừa tức giận vừa xấu hổ: "Được rồi, anh mau buông tôi ra."
"Hả? Tôi tưởng cô sẽ cầu xin tôi hôn tiếp chứ." Anh lạnh lùng cười.
"Anh ở trong hộp đêm, trái phải nhiều mỹ nữ như vậy vẫn chưa hôn đủ sao?"
"Cô đang ghen sao?" Anh nói hời hợt.
Cố Tích Niên nhíu mày, bị anh ôm chặt khiến lòng cô bỗng nhiên nổi giận.
Cảm giác này không phải là ghen, mà là khó chịu.
Bởi vì cô không được tôn trọng, bị anh giam cầm trong cuộc hôn nhân này nhưng không hề để ý đến nó: "Hạ Ngôn, tôi cảm thấy những việc anh làm rất quả đáng!"
"Quá đáng là không đúng rồi.
Ha...!Tích Niên, cô phải làm quen dần dần đi."
"Quen? Quen cái gì? Quen có hàng tá phụ nữ vây xung quanh chồng mình sao? Hạ Ngôn, tôi cũng có danh dự của tôi, nếu như anh đã lấy tôi thì phiền anh tôn trọng tôi một chút.
Anh muốn thế gian phồn hoa thì ly hôn với tôi đi."
"Tôi nói rồi, tuyệt đối sẽ không ly hôn.
Hơn nữa cô có tư cách gì mà báo tôi tôn trọng cô? Dựa vào cô để cho hàng tá đàn ông chà đạp trên người mình sao?"
Nghe câu nói này, Cố Tích Niên giơ tay lên, tất cả sự phẫn nộ tích tụ trong lòng dâng trào sau đó bùng nổ như núi lửa.
Cô giơ bàn tay nhỏ bé lên tát thật mạnh xuống mặt của Hạ Ngôn...!
"Bốp!"
Đầu ngón tay còn chưa chạm đến gương mặt Hạ Ngôn, tay cô đã bị bàn tay to lớn của anh giữ chặt lại, anh cười nói: "Cô gái này, thành thật cho tôi.
Chỉ dựa vào cô mà muốn đánh tôi sao?"
"Đúng vậy, có thể tôi yếu đuối nhỏ bé, nhưng con giun xéo lắm cũng quằn! Cơ thể tôi từng bị hàng tá đàn ông chà đạp? Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy!"
"Dựa vào việc cô không còn trinh tiết."