Hạ Khả Doanh thấy tình hình như vậy liền muốn lao ra, nhưng Tích Niên đưa tay kéo cô ấy lại: "Khả Doanh, yên tâm đi, để tôi."
"Nhưng mà..."
Tích Niên mỉm cười nhìn Trương Mạnh: "Hội trưởng, xin hỏi có chuyện gì sao?"
Trương Manh khoanh hai tay trước ngực, nhìn con tiện nhân này mà tức đến nghiến răng.
Nhưng cô ta vẫn kìm nén lửa giận mà nói: "Có chuyện, đương nhiên là có chuyện rồi.
Cô là người đại diện cho tân sinh viên, cho nên được đặc biệt trở thành một thành viên trong Hội học sinh.
Cho cô cái này."
Nói rồi cô ta ném huy hiệu chuyên dùng cho đại diện Hội học sinh vào trong lòng cô.
Tích Niên cầm lấy huy hiệu: "Tôi biết rồi." Kỳ lạ là cô lại không từ chối.
"Hừ! Được lắm!" Trương Mạnh cũng không ngờ Tích Niên sẽ ngoan ngoãn cầm lấy huy hiệu như vậy, trong lòng vô cùng sảng khoái mà quay đầu, mang theo đám người rời đi.
"Chị dâu Tích Niên, chị điên rồi sao? Cải người trưởng Hội học sinh đó không có ý tốt gì cả, sao chị còn vào hội của cô ta chứ?" Hạ Khả Doanh lo lắng.
Không phải cô không biết Hội học sinh là nơi cực kỳ nguy hiểm, cô bất lực nói: "Bọn họ đã có chuẩn bị rồi, cho dù tôi từ chối thì cũng phí công mà thôi."
"Vậy phải làm sao?"
"Không sao cả, nếu như là bão tố thì sớm muộn gì nó cũng đến.
Nếu như nó thật sự đến thì cứ đón nhận
thôi." Cô khẽ mỉm cười.
Hai người cùng đi vào trong phòng, chủ đề về Hội học sinh nhanh chóng được chuyển sang đề tài khác.
"Không biết hôm nay có thể gặp được chủ tịch không." Hạ Khả Doanh lẩm bẩm.
"Tại sao lại muốn gặp anh ấy?"
"Bởi vì em rất thích anh ta." Cô ấy cười.
Tích Niên ngẩn người, không biết Hạ Khả Doanh nói thật hay giỡn cũng không hỏi thêm nữa.
Nhưng thật kỳ lạ là cả buổi sáng Hạ Khả Doanh chỉ nói về Thẩm Thừa Quang, suýt chút nữa còn kéo cô đi đến văn phòng chủ tịch trường.
Đến trưa, hai người ăn cơm trong nhà ăn ở trường học.
"Này, bạn học Cố, nhà ăn của trường chúng ta như thế nào? Có hợp với khẩu vị của cô không?" Trương Manh mang theo đám người đi đến, đứng bên cạnh bàn ăn nói.
Cổ Tích Niên đặt đũa xuống, không ăn nữa.
"Sao không ăn nữa vậy?" Trương Mạnh cười hỏi.
"Cô ở đây, tôi ăn không ngon miệng." Cô bình tĩnh nói.
"Cô..." Đôi mắt Trương Manh dâng lên ngọn lửa giận giữ: "Cố Tích Niên, cô đợi đấy cho tôi, cô sẽ biết tay tôi." Cô ta đưa người nhanh chóng quay đầu rời đi.
Mặc dù Hạ Khả Doanh không nói gì nhưng cô ấy vẫn nhăn mặt làm trò hề sau lưng Trương Manh.
Ở một góc của nhà ăn, đồng bọn của Trương Manh bất bình tức giận nói: “Hội trưởng, cô nhìn Cổ Tích Niên kia thật là kiêu căng hợm hĩnh.
Còn người du học sinh trao đổi bên cạnh cô ta nữa, cũng tỏ vẻ rất đắc ý, vẻ mặt của bọn họ thật khiến người ta tức giận.”
Sắc mặt Trương Manh trở nên lạnh lẽo: “A...!không sao, tôi nhịn.
Đúng rồi, chắc chắn đã bỏ thứ đó vào cơm của Cố Tích Niên rồi chứ? Bảo đảm không có sơ hở chứ?”
“Hội trưởng à, tôi làm việc thì cô cứ yên tâm.
Tôi đã mua chuộc đầu bếp bỏ thứ đó vào trong cơm của cô ta từ lâu rồi.” Đồng bọn Trương Manh đắc ý nói.
“Ồ, tốt.
Rất tốt.
Hôm qua cô ta đã khiến tôi làm trò cười cho thiên hạ trong lễ khai giảng.
Hôm nay tôi sẽ khiến cô ta không chỗ dung thân trước mặt cả lớp và toàn trường.” Trương Manh nghiến răng nghiến lợi nói.
Bên này, Cổ Tích Niên và Hạ Khả Doanh đã ăn xong.
“Tích Niên, đi thôi.
Chúng ta quay lại phòng học đi.” Hạ Khả Doanh lau miệng, kéo Tích Niên định rời đi.
“Ừ, được.” Cổ Tích Niên vừa định đứng dậy thì đầu hơi choáng váng, cô xoa xoa thái dương.
Cô nghĩ mình đứng lên quá đột ngột, tạm thời thiếu oxy lên não mà thôi nên cũng không để ý.
“Sao vậy?” Nhìn thấy vẻ khác thường của cô, Hạ Khả Doanh lo lắng hỏi.
“Không sao, chỉ hơi chóng mặt thôi.
Đừng căng thẳng.”
Hai người cùng nhau trở lại phòng học, thời gian nghỉ trưa dài trôi qua.
Tiết học đầu tiên của buổi chiều cũng trôi qua những triệu chứng hoa mắt chóng mặt của Cố Tích Niên không giảm chút nào mà càng ngày càng trầm trọng hơn.
Đầu óc choáng váng và cơ thể nóng bừng.
Cô nằm lên bàn, thở hổn hển khó chịu.
“Tích Niên, chị có sao không?” Hạ Khả Doanh lo lắng nhìn cô.