Anh lạnh lùng cười: “Bố cô đã mấy tháng rồi không quay về, tuy rằng tuyên bố với bên ngoài là bị bệnh, nhưng mà tôi lại thấy không giống vậy.”
“Anh biết được chuyện gì rồi sao? Nói tôi biết đi.”
“Được, chuyện của bố cô nói ở đây đi.
Bên phía trường học tôi đã xin nghỉ giúp cô rồi, ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ” Hạ Ngôn đi vòng qua cô ra khỏi phòng.
Cô cũng không đuổi theo mà chỉ dõi theo bóng anh, rốt cuộc anh có biết tin tức của bố cô không? Tích Niên nắm chặt tay, xem ra cô thật sự không thể rời khỏi nhà họ Hạ rồi.
Cô phải điều tra rõ ràng chuyện của bố:
Hạ Khả Doanh tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ bước ra.
Đột nhiên cô ấy nhớ ra một số chuyện phải nói với anh trai nên lập tức xông vào phòng làm việc: “Anh...”
Trong phòng làm việc không một bóng người.
Hả? Anh đi rồi sao?
Cô ấy chống một tay lên bàn, đánh giá nửa số sách để trên bàn.
Anh trai cô thật nhàm chán, đến sách Á Rập mà cũng đọc nữa.
Cô ấy bất đắc dĩ lắc đầu, lúc quay người định ra khỏi phòng làm việc, con người chợt để ý thấy có thứ gì bị đè dưới sách.
Cô nghi hoặc cầm sách lên: “Sợi dây chuyền này thật đẹp!”
Trên sợi dây chuyền bạc gắn một viên đá quý một màu, hình dáng độc đáo hấp dẫn ánh nhìn.
Hạ Khả Doanh cầm sợi dây chuyền lên.
Ha, không ngờ anh trai lại cất giấu một thứ đồ quý như vậy!
Cô ấy đeo dây chuyền lên cổ, tìm một chiếc gương soi.
Đúng là không tồi, thật đẹp...!
Cô ấy nhấc bàn tay nhỏ nhắn lên, đang định tháo dây chuyền ra.
“Cô Khả Doanh, cô ở đây sao, tôi đã tìm cô một lúc rồi.” Một cô người làm đi vào phòng làm việc, cung kính nói với cô ấy.
Cô ấy thả bàn tay đang định tháo vòng cổ xuống: “Chuyện gì?”
“Ông chủ nói muốn đưa cô đi một nơi, mời cô đi theo tôi.”
“Được, đi thôi.” Cô ấy cũng không vội vàng tháo dây chuyền nữa mà đi theo người làm ra ngoài.
Lúc xuống lầu nhìn thấy Cố Tích Niên đang ngồi ngây người trên sô pha, cô ấy lập tức đi qua: “Tích Niên, Tích Niên.”
Cô hồi phục tinh thần: “Cô tắm rửa xong rồi sao?”
“Đúng vậy.
Chị đang làm gì đó? Xem ti vi mà lại đờ đẫn như thế.”
“Hồi nãy tôi vừa mới xem thời sự thấy cô chủ nhà họ Trương vì gia tộc phá sản nên đã tự sát.
Hôm nay tin tức về nhà Trương thật nhiều.” Cô như suy tư nói, lập tức nhớ đến dáng vẻ đầy máu của Hạ Khả Doanh lúc sáng: “Trương Manh tự sát thật sao?”
Cô ấy không thèm để ý nói: “Sống chết do mệnh, phú quý do trời.
Cho dù Trương Manh là tự sát hay bị giết chết cũng không liên quan đến một ai.”
Cô không nói gì nữa, nhưng trong lòng dường như đã khẳng định thêm vài phần.
“Chị dâu Tích Niên, chị không cần phải nghĩ đến chuyện của Trương Manh” Cô ấy nói.
“Ừ.
Tôi cũng không có gì tốt để nghĩ đến cô ta, dù sao cũng đã là một người chết rồi.” Cô cất giọng nhàn nhạt, nhìn lên thì bất chợt nhìn thấy sợi dây chuyền Hạ Khả Doanh đeo trên cổ.
Dây màu bạc, đá quý một màu trắng, lại còn có hình dạng đặc biệt khiến cô thấy rất quen!
Cô ấy chống nạnh, đứng thẳng lưng: “Ừm, vậy là tốt rồi.
Ai da, không nói nữa, anh em còn gọi em có việc.
Em phải ra ngoài đây.”
“Chờ đã...” Cô lập tức gọi cô ấy lại.
“Vâng?”
Cô dán mắt nhìn thật kỹ sợi dây chuyền trên cổ cô ấy.
Đây chẳng phải là sợi dây chuyền cô đã ném đi đó sao? Sợi dây chuyền cô đeo từ nhỏ đến lớn rồi bị mất sau chuyện xảy ra trên du thuyền.
Bây giờ sao lại nằm trên cổ Hạ Khả Doanh: “Cô...!Dây chuyền trên cổ cô...”
Khả Doanh sờ lên dây chuyền: “Cái này à! Em...”
“Cô Khả Doanh, đã chuẩn bị xe xong.
Cậu chủ đã dặn cô phải nhanh qua đó.” Cô người làm lại thúc giục.
Cô ấy bị cắt lời nên bực bội quơ tay: “Tôi biết rồi.
Tích Niên, em về rồi nói với chị sau.
Em phải đi đến chỗ anh em cái đã.”