Hạ Khả Doanh cũng không hỏi nữa.
Dưới sự cưỡng ép của anh trai đành phải khóc lóc đi lên máy bay: “Anh, anh thật đáng ghét! Em còn chưa nói lời từ biệt với chị dâu nữa.
Anh, anh nhất định phải hoà hợp với chị dâu Tích Niên đó.
Đừng vì hiểu lầm lúc trước mà cãi nhau nữa.
Đến ngày nghỉ em nhất định sẽ về thăm hai người.”
Máy bay vọt lên không trung vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp.
Tiễn em gái xong rồi, anh đi ra khỏi sân
bay.
“Này, Hạ Ngôn!” Tích Niên vừa mới xuống xe thì lập tức nhìn thấy anh đi từ cửa sân bay ra.
Cô kéo va li bước nhanh đến.
"Sao cô lại đến đây?” Hạ Ngôn khẽ nhíu đôi mày kiếm, lạnh lùng nhìn Cố Tích Niên.
“Khả Doanh đâu? Đi rồi sao? Cô ấy quên lấy chiếc va li này nên tôi mang đến cho cô ấy.”
Đôi mắt màu xanh dương nhìn qua va li trong tay cô, quay đầu nói với đàn em mặc đồ đen: “Gửi chiếc va li này đến nước Anh, bảo người bên đó nhận thay cho Khả Doanh.”
“Vâng!” Đàn em đồ đen cung kính gật đầu, nhận vali từ tay Tích Niên rồi quay đầu đi vào sân bay.
Khả Doanh đi rồi sao? Thật tiếc vì không tiền được cô ấy.
Thật sự không hiểu tại sao anh lại cưỡng ép đưa cô ấy đi.
Cô bất đắc dĩ thở dài, chuyện dây chuyền xem ra không thể nào hỏi được rồi! Cô cũng không có số điện thoại của cô ấy, Hạ Ngôn lại lo rằng cô sẽ dạy hư em gái mình, nhất định cũng sẽ không cho cô số điện thoại!
“Cô tìm em ấy làm gì?” Anh liếc mắt một cái thì lập tức nhận ra sự lo lắng vội vàng của cô.
Cô ngước mắt, nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, chầm chậm nói: “Chỉ là muốn hỏi cô ấy vài thứ mà thôi.”
“Thứ gì?”
“Tôi muốn hỏi xem có phải cô ấy có một món đồ..” Cô còn chưa nói xong.
“Ông chủ, có tập kích!” Một đàn em đồ đen cả người đầy máu chạy đến, khi sắp chạy đến trước mặt anh thì chỉ nghe tiếng súng nổ đùng một phát.
Người nọ theo đó mà ngã ra đất!
Tình huống đột ngột này khiến cho cô sợ đến mức nuốt lời muốn nói vào bụng.
Ngay sau đó, mười mấy người mặc đồ đen nhảy ra vây quanh cô và Hạ Ngôn.
Tình huống này là thế nào đây?
Tích Niên cứng nhắc nhìn lướt qua mười mấy người nọ.
Trong tay mỗi người đều cầm vũ khí khác nhau, có sủng, dao, và cả mấy món vũ khí kì lạ: “Hạ Ngôn.
Những người này là ai vậy?”
Anh lại không hề bối rối, dù đang ngập sâu trong hoàn cảnh khó khăn cũng không hề có nửa điểm bối rối, đôi mắt xanh dương lạnh lùng nhìn qua: "À...!Sát thủ.”
"Xác định mục tiêu, giết!” Đối phương hét lên khàn khàn, mười mấy người bao vây lập tức xông đến!
"Cô ngồi xổm xuống!” Một tay anh nắm lấy vai cô, dùng sức khiến cô ngồi thụp xuống đất.
Khi những người đó tấn công, anh nhảy lên đạp, tung nắm đấm đánh bay một người!
Cô bị đẩy ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm chặt lấy đầu.
Xã hội đen hỗn chiến sao? Tình huống này cô chỉ mới nhìn thấy trong phim thôi, không phải là đang mơ đấy chứ!
Cô cắn thật mạnh vào cánh tay.
A...!đau quá.
Chết tiệt, đây không phải nằm mơ, cô thật sự dính vào trận ẩu đả của xã hội đen! Cô cẩn thận nâng mắt lên nhìn cảnh tượng trước mặt.
Đây không chỉ là ẩu đả thông thường mà cơ bản chính là trận chiến sống còn! Con người cô không ngừng dãn ra, Sợ đến nỗi mặt mày tái nhợt, đôi môi run rẩy.
Đây là...!trận chiến của xã hội đen sao? Chuyện này thật sự cứ như vậy mà diễn ra trước mặt cô.
Thật đáng sợ, thật sự đáng sợ quá.
Tính mạng của con người lúc này lại trở nên yếu ớt đến nhường này!
Hạ Ngôn linh hoạt cướp lấy vũ khí trong tay kẻ thù.
Đối mặt với đám sát thủ tàn bạo, động tác của anh vẫn nhã nhặn như xưa, nhưng mỗi một động tác đều muốn lấy mạng người ta!
Anh rất lợi hại, động tác rất nhanh, hơn nữa tư thế cũng không hề thô bạo.
Cô ngồi xổm dưới đất nhìn anh đang đánh nhau gần đó, không khỏi nhớ đến vào lúc sát thủ công đến, anh đã đè mạnh cô xuống đất.
Làm vậy để cô tránh thoát cuộc chiến này sao?
Người đàn ông vô tình này vậy mà ở khoảnh khắc sống còn lại làm hành động có tình vậy sao?