“Anh đừng rửa nữa.”
Có lẽ Hạ Ngôn hiểu được cô muốn nói gì, anh nghiêng mắt nhìn vết thương trên cánh tay: “Không sao đâu.”
“Vết thương của anh sẽ bị nhiễm trùng đấy.”
Đối lập với sự sốt ruột của cô, anh lại khá thong thả.
Anh chống một tay lên tường: “Cởi đồ
ra."
“Hả?” Cố Tích Niên nghe anh nói mà sửng sốt.
Một giây trước còn đang nói về chuyện vết thương, sao bỗng chốc lại thành cái quần áo rồi? Cởi quần áo của ai mới được chứ?
“Muốn tôi qua cởi giúp cô hả?”
“Cái gì? Cởi quần áo của tôi sao?”
“Cô cứ đứng mãi trong phòng tắm, lẽ nào không phải muốn tắm chung với tôi hay sao?” Anh nói một cách tự nhiên, tuy nét mặt lạnh lùng nhưng giọng nói đầy vẻ trêu ghẹo.
Cô không nói nên lời, vừa rồi cô cứ lo lắng cho vết thương của anh nên quên mất bây giờ anh đang cởi trần.
Tắm chung ư? Người này nghĩ đi tận đâu thế? Cô nhìn thoáng qua cơ thể của anh rồi vội vàng nhắm mắt lại: “Anh tắm nhanh lên đi.
Đừng để vết thương dính nước mãi.” Cô đành nói vậy, dù sao anh cũng đã dính nước rồi, còn nước còn tát cứ thử xem.
Viet
“Thật đáng tiếc.
Tôi còn tưởng cô muốn tới tắm cho tôi chứ?” Anh bất đắc dĩ lên tiếng.
Những lời này văng vẳng trong tai làm cô cảm thấy xấu hổ.
Rặng mây đỏ trên má càng ngày càng đậm, Tích Niên ôm hòm thuốc, xoay người chạy ra ngoài.
Rốt cuộc người đàn ông này nghĩ gì trong đầu cả ngày thế không biết? Rõ ràng thứ cần quan tâm bây giờ là vết thương chứ, vậy mà anh lại chẳng buồn để ý.
Ôi...!Cô ngồi trên sofa thở dài.
Không lâu sau, tiếng nước cháy ngừng lại, Hạ Ngôn quấn chiếc khăn tắm lớn màu trắng bên hồng rồi bước ra khỏi phòng tắm, đi về phía Tích Niên.
Nghe thấy tiếng động, cô vừa quay đầu đã thấy được cơ thể anh gần ngay trước mắt, mái tóc nâu còn nhỏ giọt nước trông thật hút ánh nhìn, đôi mắt cô vô thức lướt đến chiếc khăn tắm lớn quấn dưới người anh.
“Sao anh không mặc quần áo vào?”
“Đây là nhà tôi, có mặc quần áo hay không cũng không sao cả” Anh thản nhiên nói, đi tới đứng chắn trước mặt Cổ Tích Niên.
Anh ấy thật là cao lớn! Tích Niên ngồi trên sofa chỉ có thể ngước lên nhìn anh: “Nhưng có người ở đây mà.”
"Ai?"
“Tôi không phải người sao?” Tích Niên rũ mắt xuống, tốt xấu gì cô cũng là người khác giới.
Anh cứ đi qua đi lại như vậy có phải lộ liễu quá rồi không?
“Cô? Ha ha..”
“Anh cười cái gì?” Cô nghi ngờ liếc nhìn anh.
Khoé miệng của Hạ Ngôn vẫn còn vương ý cười, không biết đôi mắt xanh thẳm kia đang ẩn chứa điều gì, chỉ nghe thấy anh nói: “Đừng quên cô là vợ tôi”
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm” Câu nói này giống như là sấm sét giáng xuống đầu cô vậy, Tích Niên thừ người ra như bị sét đánh trúng.
Nếu anh ấy không nói, nếu cô không nghĩ lại thì đúng là đã quên mất chuyện này.
Mới đó mà hai người đã kết hôn được hai mươi ngày, nhưng cô lại thường quên mất chuyện mình đã lấy chồng.
Có quan hệ vợ chồng với người đàn ông trước mặt? Mặc dù đây là sự thật, nhưng từ tận đáy lòng cô vẫn không dám tin, cho tới nay cô vẫn luôn cảm thấy chuyện này giống như đang mơ vậy.