Cô cắn chặt môi dưới, đôi mắt bắt đầu rưng rưng, tội nghiệp như chủ hồ ly nhỏ ngơ ngác.
Cuối cùng anh thả cô ra, vốn tưởng có thể dừng lại để thở dốc, ai ngờ.
“Á...!anh.”
Anh thưởng thức biểu cảm khó nhịn đến kêu ra tiếng của cô: “Có đủ không? Hửm?”
“Không.” Chữ muốn phía sau do thở hổn hển còn chưa kịp thốt lên.
"Ồ, không đủ sao? Cô đúng là thành thật.”
“Tôi không phải có ý đó!” Cô hoảng sợ hét lên...!Trời ơi, nếu bây giờ mà có cái hố cô chắc chắn sẽ vùi đầu mình vào đó.
“Đừng vội...” Hạ Ngôn thấp giọng nói.
Chiếc khăn trắng quần thắt lưng bỗng dưng biến đầu mất...!
Cô mở to mắt, giây phút nhìn thấy cô lập tức nhằm chặt mắt lại, vô thức dùng chân đá anh.
Đôi chân bé nhỏ thình lình đá về phía anh lại bị một bàn tay bắt được.
Anh đột ngột nắm lấy bàn chân nhỏ của cô mà bóp mạnh...!Đôi mắt xanh thẳm của anh nhìn chằm chằm vào cô.
Sự phản kháng của cô đã chọc giận anh.
“Ưm..." Cô kêu lên một tiếng đau đớn, đau quá, anh thế mà thẳng tay đánh cố.
Nơi đó vừa mới bị anh đối xử thô bạo, bây giờ đã không thể chịu thêm bất kì đau đớn nào, chỉ một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến cả người cô phải run rẩy.
“Em đúng là một chủ hồ ly” Anh tiến sát đến bên cô thì thào.
Doạ cho cô muốn nhanh chóng bỏ chạy.
“Ưm a...!anh mới là hồ ly.
Anh quá gian xảo!” Dù thế nào cô cũng không ngờ người đàn ông này lại nhào tới như thế, cô có người sang một bên, có ý muốn tránh tiếp xúc cơ thể với anh.
Bây giờ sự tồn tại của anh đối với cô mà nói là thứ nguy hiểm nhất.
“Hừm, phản ứng ghê thật, xem ra bây giờ em rất hưng phấn” Anh khàn giọng nói, gần như không thể kiềm chế hành vi của mình.
“Tôi không có.” Giọng cô cao thấp không ổn định, am a...!cô thật sự khó chịu, ngứa quá...!
“Ngoan, nói thật đi, em có muốn tiếp tục không?” Anh thấy biểu cảm khó nhịn của cô, khoé
miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng xấu xa.
Anh muốn cô chính miệng nói ra, dập tắt oai
phong của cô nhóc này.
Nhưng trong mắt của Cổ Tích Niên, hành vi của Hạ Ngôn đúng là biến thái.
"Ưm...!không muốn.
Hai bàn tay của Cổ Tích Niên nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh ở
mu bàn tay vì dùng sức mà nổi hết lên.
Cố gắng hết sức để kiềm chế phản ứng của mình đến nỗi hơi nước tràn ngập trong ánh mắt như sắp tràn ra ngoài.
Người đàn ông đáng ghét này nhất định là cố ý, trong tình huống như này còn cố ý hỏi cô.
Đây không phải là nhân cơ hội để sỉ nhục cô hay sao, thật sự hận không thể một phát đá bay anh đi.
Cố Tích Niên nghĩ như thế, cô khịt mũi, định nhấc chân lên lần nữa.
Vừa có hành động, chân cũng vừa mới nhấc lên.
"Ừm a..." Đột nhiên có cảm giác tê liệt khiến cho cô lập tức mất đi tất cả sức lực, cảm giác đau đớn lan khắp người, khiến cô phải từ bỏ động tác tiếp theo.
Dường như anh đã nhìn ra ý đồ của cô từ lâu, anh vẫn giữ nụ cười trên môi, liếc nhìn cô: "Đúng là âm thanh động lòng người.
Trông anh giống như rất hưởng thụ, nhưng trong ánh mắt đó tràn ngập sự châm biếm, không có chút tình cảm nào.
Biểu cảm đó làm cho trái tim của Cổ Tích Niên bị tổn thương sâu sắc, cảm giác mình giống như một món đồ chơi bị anh phá tan, không được quý trọng.
Rốt cuộc là tại sao, Cổ Tích Niên không hiểu, chẳng lẽ là vì cô không còn trong trắng sao? Hay là ở sâu bên trong còn có bí mật nào khác, hận cô nhưng vẫn phải cưới cô chính là vì để giày vò cô mà thôi.