Cung Nhược Hàn nhìn ra sự gay gắt của Hạ Ngôn.
Rốt cuộc cô gái họ Cố đã làm gì mà chọc Ngôn giận đến mức này? Xem ra cô ấy khó tránh được trận lửa giận này rồi, dù không chết thì cũng bị lột mất một lớp da.
“Tôi rất mệt, muốn đi ngủ trước.” Tích Niên chau mày nói.
“Không vội.” Hạ Ngôn lạnh lùng lên tiếng.
Cung Nhược Hàn nheo mắt, anh ta nhìn ra được cô nhóc họ Cố có vẻ sợ hãi.
Thôi đi, hay là giúp cô ấy một phen? Suy nghĩ một lát, anh ta đi tới sofa, chống một tay lên sofa nói:
“Ngôn, cậu mà đuổi tôi đi lúc này thì cậu sẽ hối hận đó.”
Hạ Ngôn nhìn sang anh ta: “Hử?”
“Tôi có một chuyện vui muốn báo cậu biết.
Tôi đã có được cả tư liệu cụ thể và ảnh chụp của cô gái cậu kêu tôi điều tra rồi.
Lần này thì khác lần trước.
Lần này nghe nói chắc chắn chính xác đấy! Tôi còn chưa kịp lật xem tài liệu đầu đã vội chạy tới đưa cho cậu.” Cung Nhược Hàn nói, bàn tay như làm ảo thuật lấy ra một tập tài liệu bằng da từ sau lưng.
Đôi mắt xanh của Hạ Ngôn lập tức bị tài liệu thu hút: “Của cô ấy ư?”
Cô gái bỏ chạy khỏi du thuyền?
“Đương nhiên rồi!” Cung Nhược Hàn nói, dùng ánh mắt liếc xéo Cổ Tích Niên giống như ra hiệu cho cô vậy.
Tích Niên chớp mắt vài cái.
Ý anh ta là kêu cô nhanh chóng tìm cơ hội bỏ đi ư? Nghĩ tới đây, cô vội chạy lên tầng trên, trốn tránh cơn thịnh nộ bất ngờ này.
Hạ Ngôn nhận tập tài liệu.
Tuy biết là Cố Tích Niên đã chạy lên tầng trên nhưng cũng không gọi cô lại.
Dù sao cô cũng không trốn thoát được, không nhất thiết phải phạt cô ngay lúc này.
Anh xé túi tài liệu ra, lạnh lùng cầm xấp tài liệu bên trong lên xem.
Tích Niên đã lên tới tầng hai.
Cô đứng trên hành lang liếc nhìn xuống tầng dưới, rốt cuộc là thứ gì lại có thể khiến Hạ Ngôn gấp gáp như vậy? Tài liệu của cô gái đó? Anh đang tìm ai? Còn là một cô gái? Không phải là con riêng bên ngoài đấy chứ...!
Cô lắc đầu nguầy nguậy, vứt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Cô vừa nghĩ gì thế, mau chóng đi ngủ thôi.
Mặc kệ cô gái mà Hạ Ngôn tìm là ai, chắc chắn không phải mình.
Cô nhanh chân chạy về phòng ngủ.
“Mau lấy ra xem đi.
Tôi cũng muốn biết thần thánh phương nào khiến cậu nhớ nhung da diết trong lòng đến vậy.” Cung Nhược Hàn ngồi bên cạnh cổ Vũ.
Hạ Ngôn cũng không tỏ ra hồi hộp.
Anh mở tài liệu ra, nội dung trên tài liệu từ từ phản chiếu vào đôi mắt xanh của anh...!
Từng chút một, từng chút một...!
Bí mật của hôm đó sắp được công bố, cô gái đó rốt cuộc là ai...!
Trên tờ giấy trắng có viết tên, bên cạnh tên là ảnh chụp, chỉ trong nháy mắt đã nhìn thấy rõ.
Cung Nhược Hàn trừng lớn mắt...!
Nhưng lúc này...!Hạ Ngôn vừa thấy bức ảnh và tên trên tập tài liệu, ngón tay anh khẽ run, con ngươi chợt co rút! Gương mặt lạnh lùng có vẻ banh chặt hơn nhiều.
Anh vô thức để tập tài liệu lại vào trong túi da.
“Hả? Tôi còn chưa thấy mà.
Ngôn, cậu cho tôi xem chút đi.” Cung Nhược Hàn nôn nóng.
Vừa chuẩn bị nhìn thấy đã bị giấu đi mất, anh ta còn chưa thấy được gì đâu.
“Không cần nữa.
Tôi biết là ai rồi.” Giọng của Hạ Ngôn trở nên khàn và trầm thấp.
“Là ai, ai thế? Có quen không? Rốt cuộc là ai vậy?”
Hạ Ngôn im lặng một lúc.
Anh chau đôi mày kiếm, ánh sáng nơi khoé mắt khẽ liếc sang hướng tầng hai, thì ra là cô sao?
Cung Nhược Hàn tiếp tục hỏi: “Ngôn, rốt cuộc là ai vậy? Cậu làm tôi sốt ruột chết đi được.”
“Cậu sẽ nhanh chóng biết thôi.”
“Được rồi.
Nếu cậu đã nói thế thì tôi không hỏi nữa.
Vốn dĩ muốn ở nhà cậu ăn chức một bữa.
Nhưng xem ra, tối nay nhà cậu cũng không có bữa tối.
Thôi đi, tôi chỉ tội nghiệp cái bụng đói của mình.”
“Hừ, cậu mà còn đói được cơ à?”