Vân Hâm Bằng ừ một tiếng, ông ta ngồi xuống bàn và bắt đầu thưởng thức bữa sáng do thím Phương mang lên.
Cố Di Nhân mặc một bộ sườn xám màu xanh lá cây đậm, làm tôn lên vóc dáng quyến rũ của bà ta.
Sau đó bà ta ngồi bên cạnh Vân Hâm Bằng.
Sự đối lập như vậy khiến Vân Tử Lăng đang ngồi trên bàn có vẻ lạc lõng.
“Tại sao mày lại mặc loại quần áo hàng vỉa hè như thế này?” Vân Tử Diễm liếc nhìn cô.
Vân Tử Lăng ngước mắt lên nhìn cô ta: “Hàng vỉa hè?”
“Bố chuyển mày đến Học viện Quốc Gia, mày có biết phải bỏ ra bao nhiêu sức người và tiền bạc hay không? Trường học đó cũng thuộc hạng ba ở thành phố Đông Dương. Những người học ở Học viện Quốc Gia không phải giàu có thì cũng là quyền quý, mày nhìn lại mình xem đang mặc loại quần áo gì kia? Chẳng phải tao cho mày rất nhiều quần áo sao?”
Nói xong, cô ta nhìn về phía Vân Hâm Bằng: “Bố, bố nhìn nó xem, ăn mặc như vậy đến trường, người nào không biết còn nghĩ rằng chúng ta ngược đãi nó đấy!”
Vân Hâm Bằng nhìn về phía Vân Tử Lăng, ông ta nhíu mày: “Chị gái mày cho mày nhiều quần áo như vậy, sao lại không mặc? Mày lại mặc loại quần áo gì đây?”
Vân Tử Lăng nâng cánh tay lên, nhìn quần áo của mình: “Không rách cũng không nát, có gì không thích hợp sao?”
“Ôi, Vân Tử Lăng, chẳng lẽ mày nghĩ rằng quần áo phải mặc đến nỗi rách nát rồi mới vứt đi hay sao, thật là…” Cô ta lắc đầu: “Tao không bao giờ mặc bộ nào quá ba lần.”
Vân Tử Lăng không nói gì, khóe miệng cũng không thèm nở một nụ cười qua loa lấy lệ.
Điều này có gì mà phải khoe khoang cơ chứ?
“Tôi ăn no rồi, đi trước.” Nói xong, cô lập tức đứng lên.
“Trời còn sớm như vậy, mày đi ra ngoài cũng không tiện, tao bảo tài xế đưa mày đi là được rồi.” Trong lúc nói chuyện, Vân Tử Diễm bước tới, nhướng mày nhìn Vân Tử Lăng. “Ai bảo tao là chị gái của mày chứ? Cũng không thể bắt mày ngồi trên xe buýt suốt mấy cây số được.”
Ánh mắt sáng ngời của Vân Tử Lăng nhìn chằm chằm vào cô ta một lúc, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Được, vậy thì phải cảm ơn ‘chị gái’ rồi!”
Dứt lời, cô trực tiếp bước ra ngoài.
Cô biết rõ ý đồ của Vân Tử Diễm.
Cô ta sợ rằng cô sẽ đến nhà họ Hoắc sao?
Hay là sợ cô đến tìm Hoắc Ảnh Quân?
Cô nở nụ cười không biết phải làm sao, như vậy cũng tốt, cô đã được hời rồi, có người đưa đón còn tốt hơn nhiều so với việc đi bộ.
Vùng ngoại ô thành phố Nam Dương.
“Cô hai, đã đến nơi rồi, vậy tôi đi trước.”Tài xế nhìn cô và nói.
“Được, cảm ơn.”
Tài xế không nói hai lời, trực tiếp lái xe đi.
Vân Tử Lăng quay người, ôm một bó hoa tươi và đi vào bên trong.
Hôm nay là ngày thứ bảy kể từ khi Bạch Hải Quỳnh qua đời.
Cô cố tình xin nghỉ phép để đến đây thăm.
Sáng sớm nhiệt độ vẫn còn thấp, làn sương trắng lượn lờ xung quanh nên không thể nhìn thấy ai, ngay cả ông lão canh nghĩa trang cũng vừa mới dậy.
Cô ôm bó hoa, bước từng bước vào trong.
Kể từ khi bà qua đời, đây là lần thứ hai cô đến đây.
Bảy ngày đối với cô mà nói, tựa như cách cả một thế hệ.
“Tôi đến muộn, xin lỗi… Hải Quỳnh, tôi xin lỗi…”
Một giọng nói xa lạ đột nhiên truyền đến tai cô.
Vân Tử Lăng nhíu mày, bước tới với vẻ nghi ngờ.
Trước bia mộ của Bạch Hải Quỳnh, một người đàn ông đang quỳ trên mặt đất.
Ông ấy đưa tay chạm lên di ảnh của Bạch Hải Quỳnh, nước mắt chậm rãi tuôn rơi.
“Chú là ai?”
Giọng nói đột ngột vang lên khiến người đàn ông ngây ngẩn cả người.
Ông ấy quay đầu lại nhìn về phía cô, sau đó lập tức sững sờ.
“Chú là ai, chú đang làm gì vậy?” Hàng lông mày của Vân Tử Lăng nhíu lại, giọng nói lập tức trở nên không vui.
Người đàn ông vội vàng chống nạng và đứng dậy khỏi mặt đất, ông ấy nhìn về phía cô, run rẩy nói: “Cháu, cháu là Tử Lăng? Là Tử Lăng sao!”
Vân Tử Lăng nhìn ông ấy với vẻ cảnh giác: “Chú là ai?”
“Tôi… tôi là… tôi là… Mạnh Thiên Tùng!”
Vân Tử Lăng sửng sốt một chút, sau đó dè dặt lên tiếng: “Mạnh… Mạnh Thiên Tùng? Chú là… chú Mạnh sao?”
“Hả, cháu biết tôi à!” Mạnh Thiên Tùng đột nhiên trở nên phấn khích.
“Chú chính là chú Mạnh, người đã gửi tiền cho mẹ con cháu trong suốt mười năm trước sao?” Vân Tử Lăng nhíu mày hỏi.
Mạnh Thiên Tùng gật đầu, ông ấy lau nước mắt: “Xin lỗi, tôi không biết Hải Quỳnh, tôi không biết… bà ấy bị bệnh nặng như vậy…”
Vân Tử Lăng nhìn mái tóc trắng xóa của ông ấy, râu ria cũng không cạo, chân đi khập khiễng, không biết tìm được nơi này bằng cách nào.
Mạnh Thiên Tùng từ từ ngồi xuống, ông ấy đặt nạng sang một bên, sau đó nhìn thẳng về phía di ảnh của Bạch Hải Quỳnh trên bia mộ, nước mắt lại rơi xuống.
Trong lòng Vân Tử Lăng không khỏi có chút khó chịu.
“Chú Mạnh, mẹ bảo cháu tiết kiệm số tiền mà chú đã gửi cho chúng cháu. Bà ấy nói, sau này muốn cháu tìm được chú và trả lại tiền cho chú, bây giờ chú ở đâu, ngày mai cháu sẽ đưa thẻ cho chú.”
Mạnh Thiên Tùng nhìn về phía cô, nhíu mày: “Tiền tôi gửi… Hải Quỳnh không dùng sao?”
Vân Tử Lăng lắc đầu, cô vẫn luôn không biết tại sao hai mẹ con họ đã đến cảnh nghèo rớt mùng tơi mà mẹ vẫn không chịu dùng khoảng tiền ‘từ trên trời rơi xuống’ ấy.
Bây giờ thì cô đã biết rằng chú Mạnh còn cần tiền hơn cả họ…
“Người phụ nữ ngốc nghếch này…” Ông ấy tự đập vào chân mình: “Bà ấy biết tôi tàn tật, cho nên không nỡ tiêu tiền, nhưng chẳng phải tôi đã viết thư nói cho bà ấy biết rằng mình đã khỏi rồi sao?”
“Chú Mạnh, quan hệ giữa chú và mẹ cháu là như thế nào ạ?” Cô cẩn thận hỏi.
Mạnh Thiên Tùng nhìn về phía cô, vội vàng xua tay: “Cháu đừng hiểu lầm, tôi và Hải Quỳnh rất trong sạch, tôi… tôi… tôi chỉ đơn giản là thích bà ấy…”
Vân Tử Lăng không hề ngạc nhiên, một người đàn ông xa lạ luôn gửi chín mươi triệu đồng cho họ vào trước đêm giao thừa, lại còn kiên trì suốt tận hơn mười năm.
Nếu không phải vì yêu, cô cũng không thể tưởng tượng được người nào lại tốt bụng như vậy.
“Tử Lăng, mẹ cháu là một người tốt, bà ấy không nên… sớm như vậy… không nên…” Vành mắt của Mạnh Thiên Tùng lại đỏ lên.
Vân Tử Lăng nhìn về phía bia mộ, cô cụp mắt xuống, giọng nói mang theo vẻ đau lòng: “Chẳng phải người xưa nói người tốt đều không sống lâu sao!”
Mạnh Thiên Tùng nhìn cô, vội vàng hỏi: “Tử Lăng, tôi vừa đến thành phố Nam Dương đã thấy rất nhiều tờ báo đều chỉ trích cháu, sao cháu không làm sáng tỏ? Cháu không phải loại người như vậy!”
Vân Tử Lăng nghiêng đầu nhìn ông ấy, cô hỏi với giọng điệu nghi ngờ: “Làm sao chú biết cháu không phải người như vậy?”
“Hải Quỳnh hiền lành tốt bụng, đương nhiên con gái mà bà ấy dạy dỗ sẽ không phải người xấu, cháu phải gánh tội thay cho chị mình đúng không?”
Lúc này, Vân Tử Lăng hơi giật mình.
Cô không ngờ một người xa lạ lại có thể khẳng định rằng đó không phải là cô!
“Tử Lăng à, cháu không cần phải trả lại tiền cho tôi, tôi không cần đâu, bây giờ mỗi tháng tôi đều sửa giày dép cho người khác, còn có tiền trợ cấp của chính phủ, một mình tôi cũng đủ dùng rồi, cháu cầm số tiền đó rồi rời khỏi nhà họ Vân đi, đến nơi khác bắt đầu một cuộc sống mới, đừng ở lại nhà họ Vân nữa!”
Vân Tử Lăng nhìn người đàn ông trung niên giản dị này, mũi đột nhiên cay cay, sau đó cô mỉm cười: “Chú Mạnh, chú biết không, cái chết của mẹ cháu không phải là do tai nạn, là do chị gái và bố cháu ép chết bà ấy, chú nói xem, cháu có thể bỏ đi sao?”
Nói xong, cô lại nở nụ cười bất lực: “Làm sao cháu có thể bỏ đi đây, sao cháu có thể để bọn họ sống an nhàn được chứ? Dựa vào đâu chứ? Chú, chú nói cho cháu biết, dựa vào đâu chứ?”
“Cháu không đấu lại bọn họ đâu!” Mạnh Thiên Tùng vội vàng nói.
“Không đấu lại? Không thử thì làm sao biết là không đấu lại?” Vân Tử Lăng nhìn ông ấy với đôi mắt ửng đỏ.
“Cháu đấu như thế nào đây? Mười bảy năm trước mẹ cháu đã bị chúng hành hạ, suýt chút nữa thì bị đánh chết. Một mình cháu thì đấu với bọn họ bằng cách nào đây?” Mạnh Thiên Tùng đột nhiên trở nên nóng nảy, lớn tiếng nói.