Hạ Y Thuần không muốn nhận sự giúp đỡ của tên vệ sĩ bên cạnh Lưu Tuyết Lam, cô ta nén đau tự mình gọi cấp cứu. Nhưng anh ta không có ý định để Hạ Y Thuần làm theo ý mình.
- Tôi nghĩ tốt hơn hết cô nên nghe theo đại tiểu thư.
Anh chàng vừa nói vừa giựt điện thoại của Hạ Y Thuần, sau đó không nói nhiều mà cúi xuống bế cô ta lên đặt vào trong xe. Hạ Y Thuần muốn phản kháng, nhưng cơn đau ở chân không cho phép cô ta được tùy hứng làm theo ý mình. Hạ Y Thuần cắn môi cố kiềm nén cơn đau, tức giận nói:
- Bỏ tôi xuống, tôi có thể tự đi.
Anh chàng vệ sĩ vẫn không dừng bước, lạnh lùng đáp:
- Cô không có quyền ra lệnh cho tôi.
Hạ Y Thuần bất lực, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi vào xe để anh chàng kia đưa đến bệnh viện thuộc sản nghiệp Lưu Gia. Sau khi giúp Hạ Y Thuần gắp đạn ra và băng bó lại, vị bác sĩ trung niên mới cất giọng từ tốn nhẹ nhàng:
- Vết thương đã được xử lý, nhưng vẫn cần phải nhập viện để quan sát. Cô nghỉ ngơi đi, thủ tục của cô đã có người phụ trách rồi.
Hạ Y Thuần không hỏi là ai, bởi cô ta biết thừa câu trả lời. Chẳng trách Lưu Tuyết Lam có lòng tốt bảo vệ sĩ đưa cô vào viện, thật ra là để che đậy cho hành vi của bản thân.
Vị bác sĩ không nghe Hạ Y Thuần trả lời, lúc này mới đứng dậy lắc đầu rời đi.
Anh chàng vệ sĩ đã đợi sẵn bên ngoài, vừa thấy bác sĩ bước ra thì tiến đến hỏi thăm tình hình:
- Cô ấy thế nào rồi?
Vị bác sĩ trung niên tháo găng tay ra, nhẹ giọng đáp:
- Chỉ là tổn thương phần mềm, nghỉ ngơi và tránh vận động một thời gian là được. Xem ra đại tiểu thư đã rất chừng mực, nhưng tôi mong những chuyện thế này đừng xảy ra nữa.
Anh chàng vệ sĩ gật đầu, sau khi hỏi rõ ràng mọi thứ thì mới thả bác sĩ đi. Nhìn cách anh ta xử lý mọi chuyện, chắc chắn đây không phải lần đầu.
Sáng sớm, khi Tống Kiều còn đang nệm ấm chăn êm thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô mò mẫm tìm điện thoại trong khi mắt vẫn nhắm nghiền. Tống Kiều dựa theo quán tính ấn nút nghe, bên trong truyền ra một giọng nữ quen thuộc mà lâu rồi cô không nghe thấy:
- Em vẫn còn ngủ à? Bộ phim lần này em còn muốn tham gia hay không vậy?
Tống Kiều mở mắt, ậm ờ đáp:
- Vết thương của tôi vẫn đau lắm, có thể lùi lịch quay lại không?
Hàn Tịnh ở đầu giây bên kia hít một hơi thật sâu, nghiêm giọng đáp lời Tống Kiều:
- Để chị hỏi đạo diễn xem thử ông ấy có thể đổi diễn viên chính không?
Tống Kiều cau mày, bà chị này đúng là không dễ đối phó:
- Thôi được rồi, em sẽ đến ngay.
Tống Kiều chỉ là ngại thức sớm, nhưng vì một tương lai trở thành “phú bà” cô không thể không nổ lực. Nhận được sự đồng ý của cô, giọng của Hàn Tịnh mới dễ nghe đôi chút:
- Chị sẽ bảo A Xán đến đó cùng em. Ngoài ra buổi tối còn có một bữa tiệc sinh nhật đồng nghiệp quay chung. A Xán đã giúp em mua quà rồi, biểu hiện cho tốt vào và nhớ là đừng đi nhầm địa chỉ đấy.
Hàn Tịnh dặn dò xong thì tắt máy, không cho Tống Kiều được dịp đưa ra lý do để thoái thác. Tống Kiều ném điện thoại sang một bên, nhỏ giọng cằn nhằn:
- Sớm biết mệt thế này chi bằng giải nghệ cho xong.
Tống Kiều vừa từ nhà vệ sinh bước ra thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Cô cào nhẹ mái tóc rối sau đó mệt mỏi đi ra ngoài. Cô cứ nghĩ người đến là Kỷ Đình Dạ hoặc Kỷ Duệ, không ngờ đứng trước mặt cô lại là Lưu Tuyết Lam.
Tống Kiều mặt lạnh như tiền, cất tiếng hỏi:
- Mới sáng ngày ra cô đã chạy đến gõ cửa phòng tôi rồi, hành động này rất dễ khiến tôi hiểu lầm cô đang “nhớ thương” tôi đấy.
Tống Kiều khoanh tay, nghiêng người tựa vào cánh cửa:
- Vậy cô nói đi, tìm tôi có chuyện gì?
Lưu Tuyết Lam đem một tập hồ sơ đưa cho Tống Kiều, cất giọng cảnh cáo:
- Nếu không muốn chuyện xấu của cô nằm trên tìm kiếm hot, cô nên biết điều rời xa anh Đình Dạ đi.
Tống Kiều nhận lấy tập hồ sơ, lúc mở ra thì có chút bất ngờ. Hoá ra Hạ Mẫn Hi đã từng phá thai ở bệnh viện Thiên An thuộc tập đoàn Lưu Thị. Nếu những thứ này lọt ra bên ngoài thì chắc chắn sự nghiệp của Hạ Mẫn Hi sẽ tan biến.
Trước sự ngỡ ngàng của Tống Kiều, Lưu Tuyết Lam vô cùng đắc ý.
- Thế nào, cô đã có quyết định của mình rồi chứ? Thử hỏi nếu anh Đình Dạ biết quá khứ dơ bẩn này của cô thì anh ấy còn có thể tiếp tục ở bên cạnh cô không?
Tống Kiều gấp lại hồ sơ, thản nhiên như không nhìn Lưu Tuyết Lam.
- Hạ Y Thuần đã đến tìm cô ư?
Lưu Tuyết Lam không hề có ý định giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận:
- Cô cũng đủ thông minh đấy. Nhớ gửi lời cảm ơn của tôi đến em gái cô. Vì nhờ cô ta tiết lộ mà tôi mới tìm được những thứ hay ho này. Tôi cũng không muốn đuổi cùng giết tận, vậy nên tốt nhất cô nên thức thời đi.
Tống Kiều vẫn không chút yếu thế, cô đi vào trong ném tập hồ sơ lên bàn, nhếch môi cười khẩy:
- Loại người của Hạ Y Thuần chính là có thù tất báo, nhưng vì bảo mật của bệnh viện quá nghiêm ngặt nên mới ngậm ngùi từ bỏ. Cô cũng đừng nói cứ như mình rất lương thiện, chẳng qua nếu chuyện này bại lộ thì uy tín của bệnh viện nhà cô cũng sẽ vì thế mà ảnh hưởng theo, tôi nói có đúng không?
- Ảnh hưởng cũng không lớn, chỉ là một khoản bồi thường thôi. Hơn nữa người ta chỉ nhớ đại minh tinh có đời tư hỗn loạn là cô, làm gì còn thời gian bận tâm đến vấn đề bảo mật của bệnh viện chứ.
- Nhưng nếu nó là mối quan hệ giữa hai nhà Kỷ Lưu thì sao? Cô cũng cảm thấy nó không có gì quan trọng?
Lời này không phải Tống Kiều nói, mà chính là Kỷ Đình Dạ đứng phía sau Lưu Tuyết Lam. Cuộc trò chuyện của họ hắn đã nghe thấy toàn bộ. Lưu Tuyết Lam quay đầu, có chút kích động chỉ vào Tống Kiều.
- Anh Đình Dạ, anh thật sự sẽ vì một cô gái “chửa hoang” mà cắt đứt quan hệ với Lưu Gia ư? Anh có tỉnh táo không vậy?
Kỷ Đình Dạ đi đến nắm lấy tay Tống Kiều, ánh mắt lạnh lùng quét qua Lưu Tuyết Lam:
- Tôi có đủ tỉnh táo hay không cứ thử là sẽ biết. Lưu Tuyết Lam, cô dám đến tận đây để uy hiếp bạn gái tôi, có phải cô cho rằng tôi sẽ vì nể mặt ba nuôi mà không dám làm gì cô không? Cô xem thường tôi quá rồi đấy.
Lưu Tuyết Lam cắn môi, không cam tâm nhìn Kỷ Đình Dạ:
- Em chỉ muốn anh biết bộ mặt thật của cô ta là như thế nào, cô ta không xứng đứng bên cạnh anh.
- Vậy cô nghĩ mình xứng sao?
Câu hỏi này khiến Lưu Tuyết Lam sững sờ, ánh mắt rét lạnh và mỉa mai kia như một lưỡi dao đâm vào tim cô ta. Nhưng Kỷ Đình Dạ vẫn cảm thấy không đủ, hắn hướng về phía cô ta gằn giọng cảnh cáo:
- Đừng chỉ chăm chăm nhìn vào người khác mà quên mất vị trí của mình. Cô nên biết giới hạn, nếu không chính tay tôi sẽ là người lấy đi mọi thứ của cô.
Lưu Tuyết Lam im lặng, dù không muốn nhưng nước mắt của cô ta cũng đã rơi xuống. Tống Kiều không hiểu Kỷ Đình Dạ đang nói gì, nhưng nhiều khả năng đó chính là điểm chí mạng của Lưu Tuyết Lam.
Tống Kiều không phải “Thánh Mẫu”, đối với kẻ muốn hại mình cô không có khái niệm thương xót hay đồng cảm. Mà có lẽ Lưu Tuyết Lam cũng không cần điều đó. Cô ta mạnh dạn lau nước mắt, bình tĩnh nhìn Kỷ Đình Dạ:
- Nếu anh đã cương quyết như vậy, em sẽ chờ xem anh bảo vệ cô ta được bao lâu?
Tống Kiều rút bàn tay về, cười đáp:
- Từ khi sinh ra, tôi đều dựa vào chính mình. Tôi không cần sự bảo vệ của bất kỳ người nào cả. Lưu tiểu thư, nếu cô muốn tôi sẽ theo đến cùng.
Lưu Tuyết Lam định nói gì đó, nhưng một giọng trầm quen thuộc vang lên khiến cô ta lập tức im lặng.
- Con còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Thật không ra thể thống gì cả.