Tống Dĩnh đợi bên ngoài đến mức sốt ruột, cuối cùng vẫn là bất chấp tất cả mở cửa bước xuống xe. Kỷ Duệ đứng ngay phía sau cô, nhóc vừa kéo tay cô vừa nói:
- Cô nhỏ, mẹ bảo chúng ta đợi bên ngoài mà. Trong đó nguy hiểm lắm.
- Cháu cũng nói rất nguy hiểm kia mà, chẳng lẽ cháu không lo lắng cho mẹ cháu sao?
Kỷ Duệ bị ánh mắt Tống Dĩnh nhìn chằm chằm, nhưng vẫn thản nhiên đáp:
- Cháu tin mẹ. Mẹ rất giỏi… Nhưng…
Thấy cháu trai ái ngại nhìn mình, Tống Dĩnh bất giác nổi đoá:
- Ánh mắt đó là gì hả? Cháu nghi ngờ năng lực của cô ruột cháu sao?
Kỷ Duệ không đáp, nhưng chính vì vậy càng khiến Tống Dĩnh tức tối. Tốt xấu gì cô cũng là sát thủ được huấn luyện bài bảng, sao có thể để một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch coi thường như vậy. Tống Dĩnh nắm lấy cổ áo Kỷ Duệ nhét vào trong xe, hậm hực nói:
- Cháu yên lặng chờ ở đây, cô đi xem tình hình thế nào.
Kỷ Duệ gật đầu, cậu nhóc không hề có ý định ngăn cản. Khi Tống Dĩnh khuất sau cổng chính, căm biệt thự vốn tăm tối đột nhiên rực sáng ánh đèn. Tài xế nãy giờ vẫn ngồi yên bất động như một pho tượng lúc này mới bước xuống ra phía sau xe mở cốp lấy ra bó hoa hồng to tướng đưa cho Kỷ Duệ.
- Tiểu thiếu gia, chúng ta nên vào trong rồi.
Kỷ Duệ nhận hoa, lúc này mới mỉm cười theo sau tài xế bước vào căn biệt thự.
Mà lúc này, Tống Kiều vốn đang chuẩn bị đột nhập vào bên trong đột nhiên bị ánh đèn bất ngờ sáng lên làm cho sửng sốt. Bài nhạc chúc mừng sinh nhật với gia điệu quen thuộc nổi lên. Trong lúc cô còn đang ngơ ngác, Kỷ Đình Dạ đã bước đến dịu dàng nắm lấy tay cô. Hôm nay hắn không có vẻ lãnh đạm như ngày thường, đầu mày cuối mắt đều là ý cười ấm áp:
- Kiều Kiều, chúc mừng sinh nhật…
Tống Kiều nhìn hắn, sau đó lại nhìn Lưu Vũ Bằng đôi mắt phiếm hồng đang đứng phía xa. Đúng lúc Kỷ Duệ ôm theo bó hoa hồng đỏ đi vào, vừa thấy Tống Kiều đã chạy nhanh đến vừa cười vừa nói:
- Mẹ, chúc mừng sinh nhật. Vì muốn tạo bất ngờ cho mẹ nên con đã không nói thật khiến mẹ lo lắng, con xin lỗi.
- Sao mẹ có thể trách bảo bối chứ? Mẹ thật sự rất vui…
Tống Kiều nhận bó hoa, còn không quên thơm lên má Kỷ Duệ. Mọi người vỗ tay vang trời, kèm theo đó là tiếng chúc mừng khiến Tống Kiều không khỏi cảm động.
Cũng trong tiếng vỗ tay đó, trước mặt mọi người Kỷ Đình Dạ không hề để ý đến hình tượng mà quỳ một gối trước mặt Tống Kiều, đưa chiếc nhẫn mà mình đã chuẩn bị ra trước mặt cô chân thành nói:
- Kiều Kiều, làm vợ anh nhé…
Hành động này của Kỷ Đình Dạ khiến Tống Kiều bất ngờ đến mức quên cả phản ứng, cô cứ ngây người đứng đó nhìn hắn chằm chằm. Cuối cùng vẫn là Diệp Ninh lên tiếng nhắc nhở:
- Kiều Kiều, Kỷ Tổng đang cầu hôn cậu đấy. Nhanh đồng ý đi.
Tống Kiều vẫn không chút phản ứng. Tống Dĩnh cũng nhịn không được nữa, cô đi lên huýt nhẹ vào vai Tống Kiều.
- Còn ngẩn ra đấy làm gì? Đây không phải là lúc giả chết đâu.
Tống Kiều bị tác động vật lý lúc này mới hoàn hồn. Cô ngang đầu nhìn vẻ mặt mong đợi của mọi người, sau đó mới cúi xuống đối mặt với Kỷ Đình Dạ vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi. Qua rất lâu, cuối cùng cô cũng nở nụ cười dịu dàng xen lẫn hạnh phúc với hắn.
- Em đồng ý…
Ba từ rất đơn giản, nhưng đủ để khiến mọi người nhẹ nhõm thở phào. Kỷ Đình Dạ đeo nhẫn vào tay cô, sau đó mới chậm rãi đứng dậy ôm cô vào lòng.
Một người cho dù tự đâm bản thân cũng chưa từng rên một tiếng như Tống Kiều, vậy mà giờ phút này lại chôn gương mặt trên vai Kỷ Đình Dạ âm thầm rơi lệ. Cho dù có nam mơ, cô cũng chưa từng mơ giấc mơ đẹp như thế này.
Lưu Vũ Bằng cũng nước mắt lưng tròng, tâm nguyện lớn nhất của ông xem như đã thành sự thật.
Kỷ Đình Dạ vuốt tóc Tống Kiều, giọng hắn dịu dàng đến mức khiến lòng người run động.
- Cảm ơn em, đã cho tôi có cơ hội chăm sóc em những năm tháng sau này…
Tống Kiều không trả lời, chỉ là vòng tay ôm hắn càng thêm chặt chẽ.
||||| Truyện đề cử: Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi! |||||
Đây có lẽ là buổi tiệc sinh nhật khó quên nhất trong đời Tống Kiều, cũng là lần đầu tiên cô nhận được nhiều lời chúc phúc như vậy. Mãi đến khi buổi tiệc kết thúc, cô vẫn không hề có giấu hiệu mệt mỏi hay buồn ngủ nào. Tống Kiều mang chiếc usb mà Rose nhờ Lưu Vũ Bằng đưa cho mình ra, đắn đo rất lâu cuối cùng vẫn quyết định mở lên xem.
Trong căn phòng mờ tối, chỉ có thứ ánh sáng hắt ra từ màn hình máy tính làm nổi bật lên biểu tình vô cảm trên gương mặt Tống Kiều. Từng đoạn video lướt qua trước mắt cô, khiến cô không biết bản thân nên cười hay nên khóc. Trong bầu không khí tĩnh lặng đó, chỉ có duy nhất giọng nói nghèn nghẹn của Rose phát ra từ máy tính.
“Con gái, hôm nay là sinh nhật một tuổi của con. Mẹ xin lỗi… Đáng ra mẹ nên ở cạnh bên con vào ngày này. Bảo bối của mẹ, xin con hãy tha thứ cho mẹ vì đã không bảo vệ được con…”
Khi nói những lời này, gương mặt tiều tụy của Rose đã ướt đẫm nước mắt. Một cô gái đôi mươi cầm trên tay chiếc bánh sinh nhật dễ thương, tự mình nói với chiếc camera thay vì với con gái mới đầy năm của mình. Sự đau đớn tuyệt vọng đó khiến Tống Kiều không đành lòng nhìn tiếp.
Liên tiếp sau đó là sự thay đổi của Rose qua từng năm, duy chỉ có chiếc bánh kem và lời chúc sinh nhật là không thay đổi. Bà ấy tự nói tự nghe, tự đánh dấu những cột mốc mà ai cũng phải trải qua một lần. Ví dụ như khi con gái vào tiểu học, rồi đến trung học, rồi lên đại học,… Bà nói rất nhiều, nhiều đến mức Tống Kiều nghe cả đêm cũng nghe không hết.
Cuối cùng, video gần nhất là ngày cô lên máy bay sang nước M điều trị.
"Mẹ biết con hận, bởi chính mẹ cũng đang oán hận chính mình. Mẹ không đổ lỗi cho ai cả, đây là sai lầm của mẹ nên mẹ sẽ chấp nhận sự ghét bỏ của con. Chỉ là mẹ muốn con biết, mẹ thật sự rất yêu rất yêu con. Ngày mẹ nghĩ mẹ đã mất đi con, chính là ngày mẹ đau đớn nhất trên đời này.
Kiều Kiều, mẹ sẽ không xin con tha thứ. Mẹ chỉ xin con hãy sống thật tốt, thật hạnh phúc… Có như vậy, mẹ mới có thể yên tâm mà trả giá cho những tội lỗi của chính mình…
Lời sau cùng, chúc con gái yêu của mẹ sinh nhật vui vẻ… "
Tống Kiều gấp lại máy tính, nước mắt đã kiềm nén rất lâu cuối cùng đã trào ra. Một bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, cho dù đối phương không lên tiếng cô vẫn nhận ra là ai đã đến.
- Em cứ nghĩ mình sẽ hận bà ấy cho đến lúc chết đi. Nhưng làm sao đây, khi chính em cũng là một người mẹ…
Kỷ Đình Dạ ngồi xuống cạnh Tống Kiều, hắn vươn tay ôm lấy cô nhỏ giọng an ủi:
- Đừng nghĩ nữa, để mọi thứ thuận theo tự nhiên là được. Không ai có quyền ép buộc em phải làm trái lòng mình, cho dù người đó là tôi…
Tống Kiều có vẻ đã bình tĩnh lại, cô không đáp mà chỉ lặng lẽ nép trong lòng Kỷ Đình Dạ nặng nề rơi nước mắt. Cô khóc không hề ồn ào, nhưng chính điều đó lại càng khiến người ta lo lắng xót xa.
Hôm nay, hắn sẽ cho cô sống thật với cảm xúc của chính mình. Nhưng từ ngày mai, hắn sẽ cố gắng không để cô phải rơi lệ vì bất cứ điều gì nữa…