Cô Vợ Tổng Tài Lạnh Lùng Của Ông Trùm Hắc Đạo

Chương 2: giúp đỡ



Lúc đến thì cô đã bất tỉnh, thấy vậy tên vệ sĩ tiến đánh cho cô.

"Tổng giám đốc " hắn gọi cô nhưng cô vẫn không tỉnh dậy.

Bỗng có một bàn tay vươn đến bế bổng cô lên. Hành đọng của anh khiến cho tất cả thủ hạ vô cùng bất ngờ vì từ trước đến nay anh nổi tiếng là rất ghét phụ nữ, tính thích sạch sẽ nhưng bây giờ lại ôm cô vào lòng lại còn trong tình trạn bị thương máu me be bét như thế kia.

Anh cũng không hiểu nổi mình đang làm gì vì khi nhìn thấy cô bị thương anh thấy tim mình thắt lại, tay không tự chủ vươn ra ôm cô vào lòng. Nhưng anh nhanh chóng gạt bỏ điều đó ra khỏi đầu ôm cô lên xe.

Trên đường, đoàn xe lao vun vút với tốc độ vô cùng nhanh. Đến đại bản doanh Âu gia, đoàn xe dừng lại, tất cả thuộc hạ đứng gác cúi chào anh. Khi anh bước xuống, họ ngạc nhiên khi anh ôm một người phụ nữ hình như đang bị thương. Anh không quan tâm bọn đang nghĩ gì ra lệnh cho A Niên gọi bác sĩ đến.

Cô được đưa đến phòng dành cho khách. Sau khi bác sĩ chữa trị thì vết thương của cô đã không còn nguy hiểm hiểm. Anh thấy vậy thì kêu người canh gác khi nào cô tỉnh lại thì đến báo.

Dưới đại sảnh. " Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ chúng tôi" tên vệ sĩ cúi người nói.

" Không có gì" anh lạnh lùng lên tiếng.

Sáng hôm sau, trong phòng của cô. Khi cô tỉnh lại cảm thấy bả vai vô cùng đau. Lúc này người vệ sĩ đồng hành cùng cô đi vào cung kính nói " Tổng giám đốc cô khoẻ hơn chưa. Xin lỗi vì hôm qua không bảo vệ tốt người"

" Không sao, tôi đỡ rồi. Người giúp ta hôm qua là ai vậy". Khi chưa kịp đáp lại cô thì bỗng có tiếng gõ cửa " vào đi". Canh cửa mở ra một tên thủ hạ của anh cung kính nói " Lão đại của tôi nói khi nào cô tỉnh thì hãy xuống đại sảnh gặp ngài ấy". Nghe thấy vậy thì cô liền xuống giường đi theo tên thuộc hạ đó.

Xuống dưới đại sảnh thì thấy anh đang ngồi nói gì đó vớ hai người đang đứng nghiêm trang ở đằng sau. Còn anh khi nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng lên nhìn. Lúc nhìn thấy khuôn mặt của cô thì tim anh bỗng đạp một cách vô cùng mạnh mẽ. Anh cố áp chế nó xuống nói " mời ngồi"

Cô nghe anh nói thế thì ngồi xuống. Hai người đối mặt với nhau, quan sát nhau vô tình tạo nên không khí vô cùng lạnh lẽo lẽo, áp bức. Một lúc sau, cô lên tiếng trước" cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi. Nếu sau này cần giúp đỡ gì thì tôi luôn sẵn long. "

" Xin phép hỏi cô tên là gì" anh không nhẹ không lạnh lên tiếng.

" Thất lễ rồi, tôi tên là Lưu Tuyết Băng, gia chủ của Lưu gia". Khi nghe cô là gia chủ của lưu gia thì mọi người xung quanh đều giật mình. Từ trước đến họ chỉ biết gia chủ của Lưu gia là một người phụ nữ lạnh lùng với thủ đoạn vô cùng tàn khốc được mệnh danh là bông hoa anh túc của giới bạch đạo thậm trí nhiều người trong hắc đạo nghe tên cô cũng phải dè chừng vài ba phần.

" Nghe danh Lưu tổng đã lâu, tôi tên là Âu Mã Thiên, thật may mắn khi được gặp cô" vừa nói anh vừa đưa tay ra bắt tay với cô. Cô nghe thấy tên anh thì giật mình, hoá ra ông trùm hắc đạo nhưng điều này đucowj cô giấu trong lòng ngoài mặt thì cười một cách tiêu chuẩn bát tay với anh " Tôi cũng vậy".



Lúc này Ngô Phong tiến đến.

" Lão đại có một đoàn xe dừng trước cổng". Cô nghe thế thì nói" cho họ vào đi, họ là người của tôi"

Anh nghe thế thì phất tay ra hiệu cho người mở cổng.

Lúc sau một đoàn người đi theo hàng, đứng đầu là Lung Nhi-vừa là trợ lí vừa là quản gia của cô vào bên trong đại sảnh cúi chào cô.

"Tổng giám đốc".

Lung Nhi bước đén bên cạnh cô thì nhìn thấy vết thương.

"Ngài có sao không".

" không sao. Mọi việc thế nào rồi" cô lạnh lùng lên tiếng, người tảo ra sát khí khiến nhiều người sợ hãi chỉ có anh là không. Thậm trí anh còn thưởng thức khí thế của cô thầm nghĩ " Quả là một người phụ nữ thú vị mà".

Khi nghe cô hỏi thì Lung Nhi lên tiếng" dạ là Lưu Khiêm. Hiện giờ, thông tin ngài đang mất tích đã lan rộng, cố phiếu đang giảm một cách trầm trọng. Cổ đông rất suốt ruột. Lưu Khiêm nhân cô hội này tổ chức cuộc họp bầu lại ví trí Tổng giám đốc". Cô nghe thấy thế thì bỗng cười một cái. Cai cười này khiến cho mọi người ai cũng phải hít khí lạnh.

"Chuẩn bị khởi hành về Lưu thị"

"Vâng. Tôi đã chuẩn bị quần áo cho người rồi". Anh nghe thấy thế thì ra hiệu cho người hướng dẫn cô.

Lúc sau cô bước ra khiến cho mọi người đắm chìm vào vẻ đẹp của mình kể cả anh. Cô mặc một bộ vét nữ nhưng áo khoác thì cô chỉ khoác hờ bên ngoài, tóc thì uốn lượn cộng thâm khí thế của cô tạo nên một vẻ đẹp vô cùng sắc sảo.

" Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại. Đây là danh thiếp của chúng tôi" Nói xong cô liền đi ra ngoài xe.

Anh lúc này cứ cầm lấy danh thiếp của cô xong nghĩ lại dáng vẻ của cô vừa nãy khiến cho anh đắm chìm. Anh chắc chắn sẽ có được người phụ này, bất kể bằng cách nào đi chăng nữa.