Ngay lúc này Hàn Cẩm Thư bỗng nhiên không biết mình nên trả lời vị Tứ gia nhà họ Ngôn này như thế nào.
Đánh mắng xối xả nói anh lưu manh thì không được, vì dù sao họ cũng là vợ chồng hợp pháp. Đánh anh rồi bắt anh tránh ra cũng không xong, vì dù sao anh cũng có lòng tốt chăm sóc cho cô.
Nhưng, cô thật sự rất muốn đánh anh.
Sững người vài giây, Hàn Cẩm Thư giữ khăn trên trán, mở miệng nói với Ngôn Độ: “Cảm ơn anh, không lau. Em uống thuốc xong, ngủ một giấc là được”.
Ngôn Độ nhìn cô, thần sắc bình đạm thản nhiên, nói: “Lau người xong sẽ dễ chịu hơn nhiều”.
Hàn Cẩm Thư vẫn lắc đầu: “Thật sự không cần”.
Ngôn Độ hỏi cô: “Vì sao lại không?”.
Hàn Cẩm Thư cũng thật hết nói nổi với câu hỏi của anh. Cô nhíu mày, ngước mắt nhìn Ngôn Độ, “Không cần là không cần, còn có lý do hay sao?”.
Ánh mắt Ngôn Độ quét một vòng trên người cô, nhìn thấy hai má ửng đỏ vì sốt cao cùng đôi mắt mơ màng thoáng đỏ, giọng nói hơi trầm xuống: “Hàn Cẩm Thư, em đừng trẻ con nữa. Rõ ràng em đang khó chịu, ngoan ngoãn để anh hạ nhiệt cho em”.
Có trời biết lúc này Hàn Cẩm Thư vô cùng váng đầu, toàn thân mệt mỏi, không muốn làm gì mà chỉ muốn đánh một giấc thật ngon. Đối mặt với lý lẽ của vị Tứ gia này, cô muốn bùng cháy, quả thật muốn phát hỏa đến nơi rồi.
Vì thế Hàn Cẩm Thư không còn mềm mỏng nữa, không nhịn được buột miệng nói: “Chuyện này có gì trẻ con? Ngôn Độ, anh đừng giả bộ hồ đồ? Một nam một nữ, em sao có thể cởi sạch để anh lau người hạ nhiệt được. Nam nữ thụ thụ bất thân, anh có biết điều này không hả? Anh học cao hiểu rộng thế, kiến thức học được trôi đi đâu hết rồi? Tự dưng nổi khùng coi mình là mẹ em chắc?”.
Cô vừa dứt lời, phòng ngủ rơi vào yên tĩnh.
Im lặng giằng co khoảng năm giây.
Sau đó, Ngôn Độ nhắm mắt hít sâu, anh nhướng mắt lên nhìn cô, biểu cảm vô cùng khắc chế bình tĩnh: “Hàn Cẩm Thư, anh là chồng em, thân thể em trên dưới có chỗ nào anh chưa từng thấy, chưa từng sờ? Em còn nói “nam nữ thụ thụ bất thân” với anh? Rốt cuộc ai mới điên hả”.
Hàn Cẩm Thư choáng váng cực độ, không có sức lực tranh cãi với anh. Cô ngã người ra giường, nhắm mắt, trưng tư thế điếc không sợ súng: “Dạ biết rồi, chồng của em. Em muốn ngủ, phiền chồng giữ im lặng tuyệt đối ít nhất hai tiếng”.
Ngôn Độ: “…”.
Ngôn Độ nheo mắt nhìn Hàn Cẩm Thư, ánh mắt tối tăm cực kỳ nguy hiểm.
Cô cuộn mình trong ổ chăn, vùi mặt lên gối đầu, hai bên má nhuốm màu hồng đậm vì sốt, giống như con thú nhỏ lông xù nào đó đang giận dỗi. Hai mí mắt mấp máy, cơ thể không khỏe khiến cô hơi chau mày, lọn tóc rối buông xõa bên gối, nhìn vào vô cùng đáng thương.
Vốn dĩ Ngôn Độ bị giận dỗi cảm thấy vô cùng bứt rứt nhưng thấy dáng vẻ này của cô, bỗng nhiên anh cũng không bộc phát tính xấu gì.
Có thể thấy cô gái trên giường quả thật rất mệt mỏi, nhắm mắt chưa được bao lâu, hơi thở của cô đã trở nên đều đặn.
Ngôn Độ im lặng ngồi bên mép giường, lấy chiếc khăn trên trán cô xuống thấm nước lần nữa, sau đó lại đắp ngay ngắn lên trán cô.
Hàn Cẩm Thư nằm trong chăm mơ hồ cảm thấy bị quấy rầy, thân mình không ngoan cựa dưới chăn lật sang đổi thành tư thế nằm nghiêng hướng mặt ra ngoài.
Khăn ấm rơi xuống, vừa vặn bị Ngôn Độ tiếp được.
Anh lấy khăn bông thong thả lau giúp cô, từ trán đến khuôn mặt, cằm và cổ.
Có lẽ ghét bỏ bị làm phiền, Hàn Cẩm Thư nhíu mày mơ hồ lẩm bẩm vài câu.
Ánh mắt Ngôn Độ tự nhiên rơi xuống đôi môi vừa phát ra tiếng.
Cô có đôi môi rất đặc biệt, khóe môi hơi xếch lên, trời sinh đã mang nét nghịch ngợm quyến rũ. Cánh môi căng mọng, màu sắc tươi mới ướt át, dùng một từ xinh đẹp khó mà hình dung nổi.
Đáy mắt anh dần trầm xuống.
Sợi dây lý trí trong não đột nhiên bị kéo căng, một đôi tay vô hình đang túm chặt hai đầu dây, dùng sức kéo thật mạnh, dường như muốn kéo đứt sợi dây đó.
Lý trí không chịu khống chế, Ngôn Độ cúi đầu thong thả dán môi lên đôi môi khép hờ của Hàn Cẩm Thư.
Miệng cô có vị nước chanh ngọt thanh, dần dần quấn lấy hơi thở của anh. Hơi thở này khiến Ngôn Độ trầm mê loạn ý, hai mắt dần nhắm lại.
Nhưng ngay trước khi hai đôi môi chạm nhau, Hàn Cẩm Thư trong lúc ngủ mơ lại cựa mình một lần nữa, quay đầu sang bên khác.
Hôn trượt mất rồi.
Ngôn Độ sững lại, mở mắt ra, ánh mắt mê luyến cuồn cuộn tình triều gấp rút lui đi, lập tức khôi phục vẻ lạnh nhạt lười nhác thường ngày.
Anh ngồi dậy thả khăn vào chậu nước, liếc mắt nhìn cô.
Hàn Cẩm Thư vẫn cau mày có vẻ khó chịu nhưng hai má đã bớt đỏ hơn rất nhiều.
Ngôn Độ duỗi tay ra, thử nhiệt độ trên trán cô một lần nữa
Đã hạ nhiệt.
Xem ra thuốc hạ sốt đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Lúc này anh mới yên tâm, cong môi cười tự giễu, ngón trỏ hơi cong lên gõ nhẹ trán cô, thấp giọng nói: “Hàn Cẩm Thư, em rốt cuộc có lương tâm không hả”.
Bé con lòng lang dạ sói đang nằm bệnh trên giường, rõ ràng là mềm mại nhỏ bé tựa như chạm khẽ sẽ vụn vỡ, thế nhưng cả người lại đầy gai nhọn không thể tiếp cận.
Thật khiến người ta hao tâm tổn trí.
…
Nửa tiếng sau, Hàn Cẩm Thư mơ màng tỉnh dậy lần nữa.
Ngôn Độ đỡ sau cổ cô nâng lên cao, đưa đến bên miệng cô một viên thuốc con nhộng. Cô vẫn còn buồn ngủ, mím chặt môi nhất quyết không há.
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai dỗ dành: “Ngoan nào, uống thuốc đi”.
Trong lúc mê man, Hàn Cẩm Thư mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt Ngôn Độ trong khoảng cách rất gần. Khuôn mặt lạnh lùng vẫn không có sắc thái gì, chỉ là đôi mắt lại có sự dịu dàng và chăm sóc nồng đậm.
Hàn Cẩm Thư hơi giật mình, sau đó nhíu mày nhìn viên thuốc trong tay Ngôn Độ.
Mặc dù đã hạ sốt nhưng hơi thở của cô vẫn rất yếu ớt: “Đây là gì nữa?”. Chẳng phải cô đã uống thuốc rồi sao.
Ngôn Độ trả lời: “Thuốc cảm”.
Hàn Cẩm Thư lắc đầu, lẩm bẩm: “Không uống đâu. Em chỉ bị cảm lạnh, uống nhiều nước ngủ một giấc là khỏi. Mẹ nói hễ bị cảm lại uống thuốc lâu dần hệ miễn dịch sẽ kém đi”.
Con người ai cũng vậy, những lúc bị ốm yếu ớt nhất sẽ khiến họ như trở thành một đứa trẻ. Ngôn Độ nghe xong cũng không ép cô uống nữa. Anh ôm cô vào lòng, vươn tay ra sau lấy một chiếc gối lót sau lưng cô, cẩn thận để cô dựa lên đầu giường, sau đó đứng dậy rót cho cô một cốc nước ấm.
Ngôn Độ không nhiều lời, lập tức đưa cốc nước đến trước mặt Hàn Cẩm Thư.
Hàn Cẩm Thư nhận cốc nước, im lặng cười ngại ngùng với anh, nặn mãi mới được hai chữ: “Cảm ơn”.
Ngôn Độ không hề lên tiếng, cũng không nhìn cô.
Hàn Cẩm Thư uống ngụm nước, nước không nóng không lạnh, nhiệt vừa đủ. Bỗng nhiên, cô nhớ lại trước khi ngủ, anh muốn lau người cho cô, nhưng cô lại buồn ngủ không muốn nên mới nổi giận, nghĩ đến đây cô lại thấy bối rối. Trầm ngâm vài giây, cô ngước mắt nhìn sườn mặt của anh, mở miệng ấp úng: “Này”.
Ngôn Độ vẫn không nhìn cô.
Hàn Cẩm Thư tự biết mình đuối lý nên tự giác mềm mỏng, duỗi tay níu cổ tay áo anh, nói: “Ngôn Độ?”.
Nhận thấy cổ tay áo bị kéo nhẹ, Ngôn Độ rủ mắt liếc xuống, bàn tay trắng nõn yếu ớt, mềm mại tinh tế như chính khuôn mặt của cô.
Cuối cùng anh cũng chịu nhìn cô, vẫn dáng điệu lạnh lùng, đôi môi mím lại, sắc mặt không tốt.
Hàn Cẩm Thư thanh giọng nói: “Vừa rồi em có phần to tiếng với anh, thái độ hơi cáu gắt, xin lỗi”.
Ngôn Độ khẽ nhướng mày, nghiêng đầu lặng lẽ nhìn cô. Chừng một lúc lâu sau, anh đột nhiên hỏi: “Làm sao lại bị cảm”.
Đột ngột chuyển đề tài.
Hàn Cẩm Thư ngẩn người, vô thức trả lời theo bản năng: “Hôm nay ngủ trưa ở văn phòng bật điều hòa hơi thấp, lại không đắp chăn”.
Khóe miệng cô còn vương vài giọt nước trong suốt, Ngôn Độ nhìn thấy, tự nhiên đưa tay nhẹ nhàng lau cho cô.
Lòng bàn tay hơi lạnh cẩn thận vuốt ve trên môi, cảm xúc mãnh liệt tương phản với nhiệt độ. Cô vừa hạ sốt, cơ thể vốn đã mẫn cảm nay bị anh chạm vào càng không tự chủ được run rẩy.
Gương mặt nóng lên, sau lưng cũng bắt đầu cảm thấy tê dại ngứa ngáy. Hàn Cẩm Thư đỏ mặt, vội quay đầu đi, khéo léo không để lộ dấu vết cố ý tránh ngón tay anh.
Ngôn Độ buông tay, nhìn cô một lúc lâu, giọng điệu trầm xuống: “Từng này tuổi rồi mà nên mặc nhiều hay ít cũng không biết”.
Hàn Cẩm Thư vốn dĩ còn áy náy nhưng nghe thấy ba chữ “từng này tuổi” của Ngôn Độ tất cả đều bay sạch sành sanh. Cô cứng giọng nói: “Từng này tuổi cái gì, anh nói chuyện tử tế”.
Ngôn Độ không hề để ý nhưng đâu đó lại để lộ mấy phần dịu dàng hòa nhã: “Hàn Cẩm Thư, em đã hai mươi bảy tuổi rồi”.
“Hai mươi bảy thì làm sao”.
Đàn ông nhắc đến tuổi của phụ nữ hầu hết đều mang ý công kích tiêu cực, vừa xúc phạm vừa bất lịch sự. Hàn Cẩm Thư bất mãn với lời lẽ của anh, nhíu mày phản bác, “Tuổi của em có sự năng động nhiệt huyết ở tuổi hai mươi, lại có sự trưởng thành chín chắn của ba mươi, là độ tuổi đẹp nhất”.
Bạo quân coi như không nghe thấy lời cô, tiếp tục nói: “Hai mươi bảy, không còn có trẻ con nữa”.
Hàn Cẩm Thư: “Đương nhiên em biết mình không phải trẻ con, cho nên hai mươi bảy tuổi thì sao?”.
“Cho nên,” đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh chăm chú nhìn cô, bình tĩnh nói: “Em có thể đừng luôn khiến anh lo lắng như vậy được không”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Phụt.
Cô bị sặc nước rồi.
Cô còn nghĩ hai người sẽ đấu võ mồm gay gắt một trận nào ngờ vị bạo quân này lại đổi phong cách chiến đấu, chuyển phương hướng cuộc đối thoại này sang kiểu ấm áp, quả thật khiến cô hết hồn.
Anh chưa bao giờ để ý đến cô thì làm sao lại sinh ra “lo lắng” được chứ?
Hàn Cẩm Thư bỗng nhiên cảm thấy thật khó hiểu, cô không biết Ngôn Độ “lo lắng” cái gì, cũng muốn hỏi dây thần kinh nào của anh bị chập mà khiến thiết lập nhân vật tàn nhẫn độc ác đột nhiên chuyển sang hiền từ đầy lòng trắc ẩn rồi.
Tâm tư của anh thay thổi chóng mặt, cô theo không nổi.
Hàn Cẩm Thư ngây ngốc nhìn Ngôn Độ, còn anh lại bình tĩnh thong dong, ánh mắt đối diện với cô. Ánh mắt hai người giao nhau chừng năm giây.
Sau đó Hàn Cẩm Thư lặng lẽ rời mắt, ngoan ngoãn bê cốc nước ấm lên uống cạn, uống hết lại lặng lẽ nằm xuống ngủ tiếp.
Ngôn Độ tiện tay chỉnh lại chăn đắp cho cô.
Hàn Cẩm Thư không bỏ sót hành động nào của anh, chần chừ rối rắm một lúc lâu, cuối cùng vẫn không kìm nén được sự hiếu kỳ bèn nắm chăn, nhẹ gọi tên của anh: “Ngôn Độ?”.
Anh chăm chú đắp chăn cho cô, ánh mắt chưa phản ứng nhưng giọng mũi lười biếng đã vang lên, “Ừ”.
Giọng nói mang thêm mấy phần gợi cảm trêu chọc rất tự nhiên.
Hàn Cẩm Thư vùng vẫy trong suy nghĩ phức tạp, đắn đo nhìn anh một lúc mới nói: “Hôm nay anh rất không bình thường”.
Ngôn Độ ngước mắt nhìn cô: “Không bình thường chỗ nào?”.
Hàn Cẩm Thư nghiêm túc ngẫm lại, trả lời: “Hình như chỗ nào cũng không bình thường?”.
Ngôn Độ: “…”.
Hàn Cẩm Thư lại tự nhủ vài giây, thử lên tiếng thăm dò: “Hôm nay gặp mặt bạch nguyệt quang, có phải anh chịu kích thích gì không?”.
Ngôn Độ: “Gặp cái gì”.
Hàn Cẩm Thư không nói, thầm nghĩ đã bắt gặp ở nhà hàng rồi, còn giả bộ với em làm gì. Cô nói: “Cái cô Trần Tình Sa kia đó, không phải hai người đi cùng nhau à?”.
Ngữ khí của Ngôn Độ rất nhạt nhòa bình thản: “Anh và cô Trần không hề gặp mặt, cũng không phải đi cùng nhau. Tối nay anh đến Huyền Cơ Các để bàn chuyện làm ăn”.
Sắc mặt Ngôn Độ trầm xuống lạnh lùng: “Còn nữa, anh nói lại lần cuối cùng. Anh và Trần Tình Sa không có quan hệ gì hết”.
“Được rồi”.
Hàn Cẩm Thư gật đầu, thật ra cô cũng không quan tâm anh và Trần Tình Sa đi cùng nhau hay ngẫu nhiên gặp mặt, làu bàu mấy câu: “Anh nói không có quan hệ thì không có quan hệ, dù sao cũng chẳng liên quan đến em”.
Không khí trong phòng yên tĩnh hồi lâu.
Nghe Hàn Cẩm Thư chốt hạ vấn đề, Ngôn Độ im lặng một lát, bỗng nhiên nhẹ giọng cười ngoài dự tính của cô.
Hàn Cẩm Thư không biết Ngôn Độ lại phát bệnh gì đây, ánh mắt tự nhiên cũng mù mờ dõi theo anh.
Khóe miệng Ngôn Độ hơi cong lên đáy mắt vẫn không thấy ý cười. Ánh mắt anh xoáy chặt vào Hàn Cẩm Thư, đen nhánh sâu thẳm.
Qua một lúc lâu sau anh mới thong thả nhìn cô, nói: “Anh thấy tinh thần của em rất tốt, khỏi bệnh rồi đúng không? Quá nửa đêm mà vẫn tràn trề tinh lực thế này, hay là vận động tiêu hao một chút?”.
Hàn Cẩm Thư đờ người không phản ứng kịp: “Vận động gì?”.
Ngón tay của Ngôn Độ vuốt nhẹ trên má cô, mí mắt hơi rủ xuống, ngữ khí ung dung: “Đi ngủ hoặc ngủ với anh, tùy em chọn”.
“…”.
Hàn Cẩm Thư cạn lời, hai má thoáng chốc đã ửng đỏ, không thèm để ý đến anh mà xoay người kéo chăn đi ngủ, trong lòng không khỏi chửi thầm: Mười câu thì đến tám câu không thoát khỏi chuyện kia, quả nhiên là quỷ háo sắc.
Mặt người dạ thú, văn nhã bại hoại.
…
Sức khỏe của Hàn Cẩm Thư khá tốt, hạ sốt xong ngủ một đêm, đến sáng hôm sau, triệu chứng cảm đã giảm hơn phân nửa.
Chân tay vẫn còn mệt mỏi, họng cũng hơi khô rát. Cô ngồi dậy trên giường, cảm thấy khát, quay đầu nhìn lên phát hiện một chiếc bình giữ nhiệt màu đen đặt trên tủ đầu giường.
Hàn Cẩm Thư biết chiếc bình này, nó là của Ngôn Độ.
Cô mở nắp bình ra, thấy bên trong đều là nước ấm liền ngửa cổ uống một ngụm lớn không hề khách sáo. Lăn tới lăn lui trên giường một lúc cô mới chịu đi rửa mặt, sau đó vào phòng thay đồ thay quần áo, bất ngờ lại nhìn thấy một mảnh giấy ghi chú dán trên chiếc gương lớn.
Trên giấy có một hàng chữ viết bằng bút máy màu đen, nét chữ cứng cáp xinh đẹp:
Bữa sáng trong bếp, làm nóng lại một chút rồi ăn.
Hàn Cẩm Thư ngáp một cái, bóc tấm giấy ghi chú rồi đi vào phòng bếp. Quan sát một lượt, trên bàn có một chiếc bát sạch, trên bếp là một nồi cháo gà, trong chiếc nồi bên cạnh là trứng luộc, ngoài ra còn có một món rau xào ăn kèm với cháo.
Cô múc một muỗng cháo gà, mùi hương tỏa ra bốn phía, sánh mịn thơm lừng. Cô lập tức múc cho mình một bát đầy, bê theo món ăn kèm đến phòng khách ăn.
Chẳng mấy chốc bát cháo đã cạn đáy.
Hàn Cẩm Thư cảm thấy rất ngon miệng, lấy di động ra chụp bát đĩa sạch trơn, mở Wechat gửi ảnh cho Ngôn Độ.
Cao thủ họa mặt: Ngôn tổng, ăn xong rồi [Biểu tượng like]
Một lát sau, Ngôn Độ trả lời: Ngon không.
Cao thủ họa mặt: Ngon lắm.
Cao thủ họa mặt: Bữa sáng hôm nay rất ngon, mời đầu bếp nào làm thế?
Ngôn Độ: Anh làm.
Phía bên kia, bàn tay cầm điện thoại của Hàn Cẩm Thư khẽ run lên, khóe miệng mấp máy, chậm rãi gửi đi một loạt chấm hỏi:???
Ngôn Độ: Cháo anh nấu, rau anh xào, trứng anh luộc.
Cao thủ họa mặt: …
Ngôn Độ: Định làm cho em ít há cảo hải sản nhưng không đủ thời gian.
Hàn Cẩm Thư giật mình tắt phụt điện thoại, đưa tay đỡ trán bàng hoàng không thể tin nổi, thậm chí còn quay cuồng không biết xảy ra chuyện gì.
Một lúc lâu sau, cô đăng nhập vào ứng dụng trò chơi, tìm được hốc cây của tài khoản đại thần Letter, gửi đi một biểu tượng gào thét: