Kỳ thật Tô Tâm Đường cũng không biết tại sao sự việc lại thành ra thế này.
Vừa rồi khi đạt tới cao trào, thân thể đầm đìa mồ hôi, Đồng Kinh Niên nói với cô rằng anh có một căn phòng trong khách sạn này.
Tô Tâm Đường trong lòng liền mắng một câu: “Nhà tư bản đáng chết!”
Tuy rằng miễn cưỡng có thể tham gia được bữa tiệc này nhưng quả thật cô không đủ tư cách quen biết với vị chủ nhân ở đây, tất nhiên họ cũng sẽ không giúp cô chuẩn bị riêng một phòng nghỉ. Nếu hôm nay không gặp Đồng Kinh Niên, không xảy ra loại chuyện ngoài ý muốn này thì chắc hẳn sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ ai về nhà nấy.
Nhưng bây giờ có phòng ngủ cũng tốt, có thể tắm rửa.
Trải qua một cuộc làᘻ ȶìиɦ kéo dài, cả người Tô Tâm Đường đều dính nhơm nhớp không thoải mái.
Tiểu huyệt vẫn còn đang chảy ra ɖâʍ dịch của chính mình cùng với tϊиɦ ɖϊƈh͙ mà Đồng Kinh Niên bắn vào…
Tô Tâm Đường là người rất chú trọng hình tượng cá nhân, cho dù ở chỗ nào thì cũng phải luôn đẹp đẹp đẹp.
Sau khi cẩn thận mặc lại chiếc váy, đầu óc Tô Tâm Đường bỗng nóng lên, đưa ra yêu cầu với người đàn ông —-
“Anh có muốn trêи đường đi ôm tôi, đem côn thịt cắm vào trong tiểu huyệt…”
“Có dám hay không?” Cười hì hì.
Người đàn ông lúc ấy đang đứng cạnh cửa, anh đã mặc xong âu phục chỉnh tề, hơi thở nặng nề.
Hoàn toàn không nhìn ra anh vừa làm loại chuyện gì.
Tô Tâm Đường thì ngược lại, cả người mềm nhũn, cơ thể cũng ướt dầm dề, vừa rồi còn trần như nhộng.
Sự đối lập giữa hai người càng làm cho Tô Tâm Đường tức giận. Dựa vào cái gì chứ?
Người đàn ông nâng mi, Tô Tâm Đường đoán anh hẳn là nghĩ cô đang muốn gây chuyện.
Cô cũng không ôm hy vọng anh sẽ đồng ý, thậm chí còn đang đợi một câu “Không biết xấu hổ”. Sau đó sẽ đáp trả lại anh “Vậy chuyện anh vừa làm chắc đẹp mặt lắm nhỉ”.
Tô Tâm Đường chính là thích trêu chọc Đồng Kinh Niên, trước đây cô đã từng nói với Tư Nam.
Cô ngấm không nổi cái bộ dáng kia của anh.
Thế nhưng điều mà Tô Tâm Đường không ngờ là anh thật sự làm theo ý muốn của cô.
Cơ thể Tô Tâm Đường lại một lần nữa bị côn thịt lấp đầy, cô có chút không kịp thích ứng.
Không lẽ…
Mặt trời mọc đằng tây?
Hoặc là Đồng Kinh Niên đã say quá rồi.
Trong thang máy không có quá nhiều người đi vào nhưng dù sao cũng là nơi công cộng, còn có vài người quay sang nhìn bọn họ. Lúc này đây, Tô Tâm Đường mới thật sự cảm nhận được một điều.
Làᘻ ȶìиɦ ở nơi công cộng…
Rất cấm kỵ và cũng rất kϊƈɦ thích.
Cho dù hai người không có động tác gì thì Tô Tâm Đường cũng không nhịn được co rút tiểu huyệt vài lần. Cô cảm thấy giống như có hàng vạn đôi mắt đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Thần sắc người đàn ông vẫn như thường.
Nếu không phải có vật khổng lồ tồn tại trong cơ thể, Tô Tâm Đường thậm chí còn muốn hoài nghi liệu côn thịt kia có phải của anh hay không.
“Tại sao không gửi tin nhắn Wechat cho tôi?”
Người đàn ông vững vàng ôm cô, thời điểm côn thịt phía dưới sưng to không thoải mái, anh đột nhiên mở miệng.
Tô Tâm Đường ngẩn người, nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh.
Đối phương cũng nhìn lại, thậm chí Tô Tâm Đường còn có thể thấy rõ hình bóng của cô trong đôi mắt ấy, anh lặp lại một lần nữa: “Tại sao không gửi tin nhắn Wechat cho tôi?”
Tô Tâm Đường nghĩ: Anh say thật rồi.
…
Nói đến chuyện Wechat, quả thật trước đây cô rất hay nhắn tin cho anh. Thỉnh thoảng sẽ nói vài câu cợt nhả, gửi mấy gói nhãn dán cảm xúc, đôi lúc nhìn thấy chuyện hài hước cũng thuận tay chuyển tiếp đến Đồng Kinh Niên.
Tất nhiên mỗi lần kết thúc đều sẽ tặng kèm một tấm ảnh xinh đẹp của mình.
Ban đầu thì cho Đồng Kinh Niên cảm giác tồn tại… thế nhưng vì sao gần đây lại không quan tâm đến anh?
Nguyên nhân chính là do Tô Tâm Đường mải chơi.
Đêm Bình An rồi lại còn Giáng Sinh, sau đó lại có năm mới gì gì đó…
Hiện tại là thời điểm cuối năm, những cuộc tụ họp quả thật rất nhiều!
Tính tình của Tô Tâm Đường chính là mải chơi, party nữ vương, vui chơi cùng nhóm tiểu ca ca soái khí, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp. Thật đúng là quên mất Đồng Kinh Niên…
Không phải do Đồng Kinh Niên không đủ đẹp trai mà chủ yếu vì anh không đáp lại cô, nên Tô Tâm Đường tạm thời ném anh ở sau đầu cũng là bình thường.
Đương nhiên những lời này cô không thể nói ra.
Cánh tay mềm mại quấn quanh cổ người đàn ông, đôi môi đỏ mọng kề sát bên tai anh, thổi hơi.
“Anh vẫn luôn đợi tôi liên lạc sao?”
“Vậy thì tại sao lại không chủ động tìm tôi?”
“Có phải đối với tôi đã sớm có tâm tư khác rồi hay không?”
Đồng Kinh Niên lộ ra biểu tình —-
Cô có bệnh. Bệnh không tên.
Tô Tâm Đường: Ha… được lắm!
Lúc khác còn chưa tính nhưng bây giờ em trai nhỏ của anh còn đang bị kẹp trong tiểu huyệt cô đấy. Dám cho cô cái sắc mặt này?
Tô Tâm Đường tức giận bật cười, tròng mắt đảo qua một vòng. Ngay sau đó Đồng Kinh Niên liền cảm nhận được hành động của cô.