Hôm sau đó, không hề cho ai biết, Dione bắt đầu sắp xếp để nhận một ca bệnh khác. Nàng sẽ cho mình thời gian để phục hồi từ nỗi đau mất Blake, thời gian để quen với việc thức dậy và biết phòng bên cạnh sẽ không phải là anh. Nàng nghĩ mình sẽ bắt đầu vào cuối tháng một. Blake chắc sẽ trở lại làm việc vào đầu tháng một, và nàng có lẽ sẽ ra đi vào khoảng thời gian đó.
Bây giờ khi thành công đã nằm trong tầm tay, Blake lại càng thúc bản thân mạnh hơn nữa. Thậm chí Dione cũngđành từ bỏ nỗ lực là hãm lại năng lượng của anh. Nàng quan sát anh gồng mình trên thanh đỡ, ướt đẫm mồ hôi, liên tục chửi rủa như thể đó là một liều thuốc chống lại sự đau đớn và kiệt sức,và khi anh đã quá không thể tiếp tục được nữa, nàng sẽ mát xa cả cơ thể rã rời của anh, đưa anh vào bể bơi, rồi lại cho anh một bài mát xa khác. Nàng kiểm soát thực đơn của anh chặt chẽ hơn, biết rằng hiện giờ anh đang rất cần thêm dinh dưỡng bổ sung. Và khi những cơn chuột rút bóp chặt lấy bắp chân anh trong đêm, nàng chà xát đẩy chúng đi. Không có gì có thể ngăn anh lại.
Đã đến lúc anh để chiếc xe lăn lại đằng sau. Nàng mang đến một chiếc ba toong có bốn chân, thứ có thể giúp anh giữ thăng bằng và đi được vững chãi, và niềm vui sướng được di chuyển bằng chính sức mình quả là quá lớn khiến anh sẵn sàng chấp nhận những bước đi chậm chạp và sự căng thẳng.
Anh không đề cập đến chuyện Serena không còn đến ăn tối như thường lệ, mặc dù Alberta đã nhanh chóng soạn lại thực đơn và lượng thức ăn. Những bữa tối đầy ắp không còn nữa, thay vào đó là những bữa nhỏ với những món ăn nhẹ, và Dione cũng thường thấy bàn ăn luôn được trang hoàng bởi nến và một bình thon cổ dùng đựng rượu vang*. Không khí thân mật này giống như một ngọn giáo sắc nhọn đâm vào tim nàng. Nhưng một khi Blake đã chấp nhận đau đớn từ khóa trị liệu, nàng cũng sẽ chấp nhận đau đớn vì có anh ở bên. Đây là tất cả những gì nàng có, ngày tháng đang trôi qua nhanh đến mức nàng cảm tưởng như nàng đang cố nắm lấy những bóng ma.
(* Là loại bình thủy tinh thường có bụng tròn, phình rộng ra, cổ cao và dài, trước khi uống rượu vang người ta đổ rượu ra bình này và để bình hở trong nhiệt độ phòng cho rươu hả bớt chất cồn)
Vào lễ Tạ Ơn, theo hướng dẫn của Blake, nàng lái xe đưa họ đến nhà của Serena ăn tối. Trừ lúc xuất viện về nhà, đây là lần đầu tiên sau khi tai nạn anh lại được ra ngoài; và anh ngồi lặng đi như một hòn đá, cả cơ thể căng lên khi các giác quan vật lộn để cảm nhận hết mọi thứ. Trong hai năm Scottdale đã thay đổi. Những chiếc ô tô cũng thay đổi, trang phục thay đổi. Nàng tự hỏi không biết trong mắt anh bầu trời nơi sa mạc này có xanh hơn, mặt trời có sáng hơn không.
“Khi nào anh có thể lái xe?” bất chợt anh hỏi.
“Khi nào các phản xạ của anh đủ nhanh. Sớm thôi,” nàng hứa một cách lơ đáng. Nàng hiếm khi lái xe, vì thế mỗi khi lái xe nàng phải tập trung cao độ. Nàng nhảy dựng lên khi bất thần bàn tay anh đặt trên đầu gối nàng, sau đó luồn vào dưới chiếc váy nàng đang mặc, phát nhẹ vào đùi nàng.
“Tuần sau chúng ta sẽ tập,” anh nói. “Chúng ta sẽ đi ra sa mạc, tránh xa xe cộ ở đây.”
“Được,” nàng nói, giọng căng thẳng bởi hơi ấm của bàn tay trên chân mình. Anh thường xuyên chạm vào nàng, tặng cho nàng những nụ hôn và những cái vỗ nhẹ. Nhưng không hiểu bằng cách nào tay anh trở nên còn thân mật hơn mỗi khi nàng mặc váy.
Một nụ cười nở trên môi anh. “Anh thích cái váy này,” anh nói.
Nàng liếc nhanh. Sự thật là anh thích mọi chiếc váy nàng mặc. Anh dứt khoát là thể loại đàn ông thích chân dài. Anh trườn lại gần hơn và cúi đầu xuống hít lấy mùi hương nước hoa nàng dùng cho dịp này, hơi thở ấm áp của anh phả vào xương cổ nàng ngay trước khi anh ấn môi mình vào cái hõm nhỏ mềm mại nơi cổ nàng. Đồng thời bàn tay anh trượt lên cao hơn, và chiếc xe láng đi đầy nguy hiểm trước khi Dione kịp điều chỉnh lại nó.
“Dừng ngay!” nàng nổi đóa, cố gắng vô ích đẩy bàn tay anh ra. “Anh đang làm tôi căng thẳng! Tôi thì đã không lái tốt lắm rồi!”
“Thế thì em hãy đặt cả hai tay lên vô lăng đi,” anh khuyên, bật cười. “Anh cũng cùng ở trên xe, nhớ ra chưa? Anh sẽ không làm bất cứ điều gì khiến em đâm xe đâu.”
“Đồ xấu xa!” nàng quát khi những ngón tay anh bắt đầu vuốt ve lên xuống đùi nàng. “Chết tiệt! Blake! Dừng ngay lại! Tôi không phải con búp bê để anh đùa giỡn.” “Anh đang không hề đùa giỡn” anh lẩm bẩm. Những ngón tay anh lại xoay vòng lên cao hơn.
Một cách tuyệt vọng, Dione buông tay khỏi vô lăng và tóm lấy cổ tay anh bằng cả hai tay mình. Chiếc xe trượt sang một bên, và với một tiếng nguyền rủa, anh cuối cùng bỏ tay ra, tóm lấy vô lăng và lại điều khiển được chiếc xe. “Có lẽ tốt hơn anh nên bắt đầu lái ngay bây giờ.” anh hổn hển.
“Có mà anh sẽ tự mà đi bộ đến nhà Serena ý!” nàng thét lên, cả khuôn mặt đỏ gay.
Anh ngửa đầu phá ra cười. “Em không biết ý kiến đó nghe tuyệt thế nào đâu, quý cô! Hơi mất thời gian một chút, nhưng anh sẽ đi được! Lạy Chúa! Anh có cảm giác như lại được làm người một lần nữa!”
Đột nhiên nàng chợt nhận ra tinh thần anh đang phấn chấn cực độ, kết quả tất yếu từ sự thành công của anh và được thoát ra khỏi ngôi nhà. Anh đang sướng điên lên bởi hạnh phúc, đang say vì mới được giải phóng khỏi nhà giam của chính cơ thể mình. Mặc dù nàng vẫn đang lái xe, nàng sợ anh sắp làm nàng đâm luôn vào đâu đó không chừng.
“Ý tôi là, đừng có mà sục sạo lung tung* nữa đi!” nàng nói sắc nhọn.
Anh tặng nàng một nụ cười lười biếng, kiểu nụ-cười-làm-tim-ngừng-đập. “Quý cô, nếu anh đã muốn sục sạo lung tung, đảm bảo em sẽ là người biết đầu tiên.”
(*Ở đây tác giả chơi chữ. „Don’t fool around“ có hai nghĩa: „đừng làm trò hề” (hay „đừng giở trò“) và “đừng tán tỉnh”. Dione mắng với nghĩa đầu tiên, Blake cố tình hiểu sang nghĩa thứ hai, thế nên mới trả lời „Nếu anh muốn tán tỉnh thì em sẽ là người biết đầu tiên“ . Do không thể dịch sát nghĩa sang tiếng Việt nên tạm dùng „đừng sục sạo lung tung“, cũng để hợp với các hành động quấy rối của Blake ở trên)
“Sao anh không quay trở lại làm việc luôn ngày mai đi?” nàng đột ngột khiêu khích.
“Bọn anh nghỉ vào những dịp lễ. Anh sẽ chẳng có gì để làm.”
“Tôi sẽ cho anh một vài việc để làm đấy,” nàng lẩm bẩm.
“Như là việc gì?”
“Nhặt răng của anh rơi rụng ở dưới đất ấy,” nàng nói.
Anh giơ hai tay giả bộ đầu hàng. “Được rồi được rồi. Anh sẽ biết điều. Khéo đùng một cái em sẽ tống anh đi ngủ mà không cho ăn tối mất. Thực ra anh sẽ không thấy phiền đâu, vì đằng nào mà em chẳng đến nhét anh vào giường, và anh thì phải ngắm em chạy loanh quanh trong cái áo ngủ mỏng tang mà em cứ nghĩ là giản dị lắm ấy….. Nhà Serena là cái nhà gỗ màu đỏ có cả đá cuội kia kìa.”
Anh phun ngay ra câu cuối khi nàng mở miệng chuẩn bị quát anh một lần nữa, và nàng thận trọng lái chiếc Audi lên lối vào dốc tới tận ngôi nhà xây tựa lưng vào núi. Lúc nàng bước ra khỏi xe và đi vòng tới giúp Blake vật lộn với cái gậy chống, vợ chồng Serena và Richard đã ra ngoài chào đón hai người.
Bước đi quả là cả một vấn đề với Blake nhưng anh đã kiểm soát nó khá tốt. Serena quan sát, gương mặt đầu lo lắng, nhưng cô không chạy lại giúp anh. Cô vẫn đứng yên bên cạnh chồng, cánh tay quàng lấy tay anh. Dione bước ngay sau Blake, không phải vì phục tùng mà để có thể đỡ lấy anh nếu anh bắt đầu vấp ngã. Anh ngoái lại nhìn nàng qua vai và toe toét cười. “Không tệ chứ hả?” anh hỏi.
“Một con dê điển hình,” nàng trả lời, và chỉ có anh mới bắt được ẩn ý của nàng.
Anh lại tặng nàng một nụ cười hấp dẫn khác. “Không phải em muốn nói dê núi chứ hả?”
Nàng nhún vai, “Một con dê thì vẫn cứ là một con dê dù thế nào chăng nữa.”
Mắt anh hứa hẹn sự trả đũa, tuy vậy hiện giờ anh chẳng làm gì nàng được. Nếu anh giở trò trên đường về, nàng sẽ ra khỏi xe và đi bộ!
Bữa tối theo kiểu truyền thống làm tất cả mọi người rên lên vì bội thực trước cả khi nó kết thúc. Blake và Richard lánh đi để bàn chuyện công việc còn Dione giúp Serena dọn bàn. Serena có đầu bếp nhưng cô kể cho Dione rằng mọi thứ đã được chuẩn bị ngày hôm qua và cô đã cho đầu bếp nghỉ phần còn lại trong tuần. “Tôi chẳng thấy phiền khi phải ở một mình trong nhà này cùng với Richard,” cô nói, cười một chút.
“Thỉnh thoảng thôi.” Serena cười “Đôi khi tôi…ờ….làm suy yếu sự chống cự của anh ấy. Rồi anh ấy lại lạnh lùng với tôi. Nhưng tôi nghĩ rằng tôi sẽ thắng cuộc chiến này. Anh ấy đã để ý thấy tôi không còn đến nhà Blake hàng ngày nữa rồi.”
“Anh ta hỏi cô về chuyện ấy à?”
“Richard á? Còn lâu mới có chuyện đó! Nhưng anh ấy gọi về nhà gần như hàng ngày vào buổi chiều hỏi tôi thứ này thứ nọ, cứ như là anh ấy đang kiểm tra tôi ấy.”
Họ trao đổi với nhau một vài nhận xét về tính bướng bỉnh như lừa của cánh đàn ông nói chung và kết thúc việc dọn dẹp. Khi cuối cùng họ quay lại họ nhận ra hai người đàn ông vẫn đang chìm đắm trong cuộc thảo luận về công ty, Richard đang trình bày một bản thiết kế điện tử gì đó cho Blake. Dione nhìn Serena, và hai bọn họ đều nhún vai. Đá chân khỏi mấy đôi giày, họ ngồi xuống, và Serena với lấy điều khiển bật tivi, trên tivi đang chiếu cảnh hai đội bóng quần thảo nhau trên sân.
Trong vòng mười phút, cánh đàn ông ngưng cuộc thảo luận về máy móc của họ và lại gần ngồi cạnh những người phụ nữ. Dione thích bóng đá nên nàng chẳng phiền khi phải ngồi xem và rõ ràng Serena cũng chia sẻ cùng sở thích ấy. Lúc đầu Dione không để ý đến bàn tay chạm vào vai mình, nằm lơ đãng ở đó và những ngón tay chạm vào xương quai xanh của nàng. Dần dần, sự đụng chạm mạnh thêm lên, dịch chuyển và có chút áp lực. Trước khi kịp hiểu điều gì xảy ra, nàng bất thình lình phát hiện ra nàng đang dựa vào vòng tay của Blake, thoải mát tựa vào ngực anh trong khi cánh tay anh giữ chặt lấy nàng ở đó.
Chuyển động giật mình của nàng khiến anh mỉm cười vẻ hiểu biết, nhưng anh thậm chí còn ôm lấy nàng chặt hơn. “Suỵt. Cứ xem trận đấu đi,” anh thì thầm.
Nàng quá ư bối rối đến mức không thể ý thức được gì, tuy vậy hơi ấm từ người anh bắt đầu làm nàng thư giãn. Ở đây anh ta sẽ cư xử đúng mực, vì vậy nàng có thể thoải mái tận hưởng cảm giác, để bản thân nàng chìm vào trong mùi hương nồng nàn dễ say từ làn da anh. Nàng sẽ rất sớm chỉ còn những kí ức về anh để mang theo và nhấm nháp.
Thời gian trôi qua nhanh chóng. Thật kì lạ, họ lại cảm thấy đói, vậy nên tất cả mọi người lục tung tủ lạnh và làm những cái sandwich to tướng từ gà tây, rau xà lách, cà chua và bất cứ thứ gì họ có thể tìm thấy. Tính hảo ngọt của Blake phải được đáp ứng, và anh đã ngấu nghiến phần còn lại của chiếc bánh dâu nướng. Bầu không khí thật là dễ chịu, thoải mái và anh đã nhận xét về điều ấy khi họ trên đường về nhà đêm đó.
“Serena và Richard có vẻ đã dàn xếp được những khác biệt giữa chúng với nhau,” anh nói, quan sát nàng chăm chú dưới ánh sáng lờ mờ từ bảng điều khiển.
“Tôi nghĩ họ đang làm tốt việc của mình,” nàng trả lời, cẩn thận giữ tông giọng bình thản. Nàng sẽ không hé lộ dù bất cứ điều gì mà Serena đã kể cho nàng.
Khi họ về đến nhà, Dione nhìn trực diện vào anh và nở nụ cười “Tôi thực sự không nghĩ rằng anh sẽ cần tôi rém chăn lâu hơn nữa,” nàng nói ngọt ngào. “Anh hoàn toàn đi lại tốt rồi. Tôi sẽ gặp anh sáng mai. Chúc ngủ ngon.”
Trong lúc đi vào phòng mình, nàng nghe thấy anh bắt chiếc giống hệt tiếng gà cục cục, khiến nàng phải cắn môi nén cười. Đồ quái vật!
Nhưng vài tiếng sau khi anh gọi nàng, kéo nàng khỏi giấc ngủ sâu, nàng tỉnh táo ngay. Nàng nhanh chóng chạy tới phòng anh, với tay bật sáng ngọn đèn. Anh đang nằm sấp, cố gắng kéo đống chăn bùng nhùng ra một cách vô vọng để với lấy chân trái.
“Bình tĩnh nào” nàng ngâm nga nho nhỏ, tìm chỗ bị co rút và mạnh mẽ chà xát cơ bắp trên bắp chân anh giữa đôi đôi tay mình. Anh nằm bẹp dí vì nhẹ nhõm ngay khi cơn đau giảm bớt.
“Điều này sẽ còn tiếp tục đến bao giờ nữa?” anh lầm bầm vào trong gối.
“Cho đến khi những bắp thịt anh đã quen với những yêu cầu anh đặt ra cho chúng,” nàng nói. “Nó đâu còn tệ như trước nữa. Anh giờ đã hiếm khi bị chuột rút bên chân phải.”
“Anh biết. Chân trái anh bị kéo lết nhiều hơn chân phải. Anh sẽ luôn luôn bị tập tễnh đúng không?”
“Ai mà biết được? Dù sao nó cũng chẳng quan trọng. Anh trông rất tuyệt với một cây batoong mà.”
Anh cười và xoay nàng nằm ngửa làm đống chăn lại xoắn lại thêm. Bất chấp những gì nàng đã nói lúc nãy, Dione vẫn cúi qua người anh, tự động bắt đầu kéo phẳng khăn trải giường. “Anh đang khiến cho giường anh thành bãi chiến trường đấy,” nàng càu nhàu.
“Tối nay anh không ngủ được,” anh nói, bất chợt giọng trở nên căng thẳng.
Dione ngẩng đầu nhìn lên, hai tay nàng bị đóng băng giữa không trung. Anh ta đang chăm chú nhìn nàng, ánh mắt anh bị khóa chặt trên ngực nàng. Cái nhìn đói khát hoang sơ trong mắt anh khiến nàng sẽ chạy trốn ngay nếu chân tay nàng còn tí sức lực. Tuy vậy nàng vẫn tiếp tục ngồi một bên giường, bị thôi miên bởi cách ánh mắt anh di chuyển đầy âu yếm, khao khát trên những đường cong đầy nữ tính của nàng.
“Quý cô, những gì em đang làm với anh gần như là tội ác,” anh rên rỉ bằng một giọng run rẩy.
Một cảm giác thắt chặt kỳ lạ ở ngực khiến nàng phải nhắm mắt lại. “Tôi phải đi đây,” nàng nói yếu ớt, nhưng ngay cả vì mạng sống của mình thì nàng cũng không thể khiến mình cử động.
“Không, đừng đi,” anh vội nài. “ Hãy để anh chạm vào em….Chúa tôi, anh phải chạm vào em!”
Hơi thở Dione nghẹn lại thành tiếng nức nở khi nàng cảm thấy những đầu ngón tay anh vuốt nhẹ qua ngực mình, và nàng càng nhắm mắt thật chặt hơn nữa. Trong một khoảnh khắc cảm giác không quen thuộc khủng khiếp từ cái chạm của một người đàn ông trên ngực nàng bỗng làm sống lại cơn ác mộng của đau đớn và nhục nhã, khiến nàng bật ra một tiếng nấc phản đối.
“Dee, em yêu, mở mắt ra đi. Nhìn anh này; nhìn xem anh đang run rẩy thể nào. Chạm vào em khiến anh choáng váng,” anh thầm thì. “Anh bị say chỉ bởi mùi hương của em.”
Dione mở bừng mắt, nàng thấy rằng anh đã tiến lại gần hơn, cho đến khi khuôn mặt anh choán hết tầm nhìn của nàng. Đây là gương mặt của Blake, không phải Scott, và đôi mắt xanh của anh tối tăm và dông bão như đại dương, chứa đầy sự thèm khát đáng kinh ngạc. Những ngón tay run rẩy của anh vẫn chỉ lướt nhẹ trên ngực nàng, tuy thế sức nóng từ tay anh đang thiêu đốt nàng qua lần vải áo ngủ.
“Thế..thế đủ rồi,” nàng nói, giọng nàng mỏng manh, lung lay trượt khỏi kiểm soát. “Điều này thật sai trái.”
“Anh cần em,” anh phỉnh phờ. “Đã quá lâu rồi…em không thấy anh cần em đến thế nào sao? Làm ơn. Hãy để anh chạm vào em, thực sự chạm vào em. Hãy để anh cởi chiếc áo ngủ cổ lỗ này và ngắm em.”
Trong khi từ ngữ đang tuôn ra dữ dội từ đôi môi anh thì những ngón tay nhanh nhẹn của anh đã trượt những chiếc cúc nhỏ của áo ngủ nàng khỏi lỗ khuyết. Hàng cúc áo chạy dài xuống tận eo nàng, và anh đã tháo lần lượt từng chiếc một trong khi nàng ngồi đó bất động, bị choáng váng bởi tiếng gọi hoang sơ nguyên thủy từ những nhu cầu của anh. Chậm rãi, với sự tập trung cao độ, anh mở vạt áo của nàng và đẩy chúng khỏi đôi vai mềm mại rám nắng của nàng, thả chúng rơi xuống quanh cánh tay nàng và lột trần nàng đến tận eo.
“Anh đã mơ về điều này,” anh thì thầm dữ dội. “Anh đã trông thấy em buổi sáng hôm đó….Em quá ư hoàn hảo, quá đàn bà một cách chết tiệt, đến nỗi em đã làm anh ngừng thở.” Rất nhẹ nhàng, anh khum tay ôm lấy một bên vú nàng, cong những ngón tay anh quanh bầu ngực căng tròn như thể anh đang ước lượng sức nặng của chúng.
Dione bắt đầu run rẩy. Những cơn sóng cảm giác li ti nhưng hoang dã bắn thẳng qua cơ thể nàng. Nàng không biết phải làm gì, làm cách nào để đáp lại anh. Nàng chẳng có chút kinh nghiệm nào với đàn ông ngoài chồng nàng ra, và đó lại là sự trải nghiệm kinh hoàng từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc. Chẳng có gì có thể so sánh được với cảm giác đau đớn ngọt ngào từ sự động chạm của Blake. Ngọt ngào, phải…và không hẳn là đau đớn. Phi thường. Lạ lẫm. Một nỗi hân hoan ban sơ chảy vào tĩnh mạch, hâm nóng máu nàng, khiến nàng cảm thấy yếu đuối một cách vừa ngu ngốc vừa sung sướng. Nàng muốn nằm xuống cạnh anh trên giường, nhưng nàng không thể làm như thế. Bất chấpsự sung sướng mà cơ thể nàng đang cảm nhận, trí óc nàng bị tách rời và không thể chấp nhận được ngay cả tính có thể của điều này.
Giờ thì cả hai bàn tay anh đang ở trên người nàng, giữ hai bầu ngực nàng lại với nhau. Anh cúi đầu, và nàng hít vào một hơi thở giật, nhìn chằm chằm xuống mái tóc tối màu của anh với một sự mê muội kinh hãi. Lưỡi anh thè ra cuốn lấy một bên nhũ hoa màu anh đào, rồi anh lại thổi hơi thở ấm áp vào nó, ngắm nhìn nó đầy vui sướng khi nó săn lại và đâm về phía anh. “Thật là đẹp,” anh thì thào, và lại nếm bên kia.
Cuối cùng nàng cũng cử động nổi, những ngón tay nàng sục vào mái tóc anh. Nàng mơ hồ nghĩ mình phải đẩy anh ra, nhưng thay vào đó lòng bàn tay nàng lại ấn vào da đầu ấm áp và giữ anh lại với nàng, giữ miệng anh với phần da thịt mềm mại mà anh đang bú như thể một đứa trẻ sơ sinh đói khát.
Anh buông đầu ngực nàng khỏi miệng và nằm xuống, hai tay anh trượt xuống sườn nàng và lôi nàng theo, kéo nàng xuống cho đến khi nàng nằm chéo vắt qua người anh. Anh bắt đầu hôn nàng bằng những cái hôn ngắn, mãnh liệt làm nhói môi nàng. “Anh cần em,” anh hổn hển. “Làm ơn. Anh muốn em làm sao. Hãy cho anh làm tình với em.”
Dione rên lên, một âm thanh cao, than vãn phản ánh cả sự xáo động anh khuấy lên trong nàng lẫn nỗi sợ hãi phải tiến tới. “Em không thể,” nàng kêu lên, bất chợt lệ đong đầy trên mắt. “Anh không biết anh đang đòi hỏi em gì đâu.”
“Có, anh biết,” anh thầm thì, di chuyển miệng xuống đường viền quai hàm nàng, cắn cắn nàng bằng răng của mình. “Anh đang đòi em để anh yêu em. Anh muốn em nhiều đến mức anh đau đớn toàn thân. Anh không thể ngủ khi cứ mơ về em. Hãy để anh làm một thằng đàn ông cùng với em. Để anh được vùi sâu bản thân mình vào trong em và quên hết hai năm vừa qua. Hãy làm anh trọn vẹn lại một lần nữa,” anh van xin.
Nàng đã dành quá nhiều thời gian nuôi dưỡng người đàn ông này, lo lắng khắc khoải bao nhiêu vì anh, cảm nhận nỗi đau của anh, ăn mừng những chiến thắng của anh, yêu anh. Làm sao nàng có thể từ chối người đàn ông này? Nàng sẽ ra đi sớm thôi, và nàng sẽ không bao giờ được nếm hương vị dễ say của anh nữa. Nhưng nàng đang run, gần như bị rối loạn bởi nỗi sợ hãi trước những gì anh làm với nàng. Vì anh, nàng sẽ chịu đựng nó, chỉ lần này thôi. Những vết xẹo Scott để lại trong kí ức nàng đã hủy hoại nàng mãi mãi, đẩy nàng ra xa khỏi những niềm vui thích có được từ đàn ông. Khi Blake lăn người, khéo léo đặt mình lên trên nàng thì sự hoảng loạn đến lộn mửa lập tức quặn lên trong dạ dày nàng, đe dọa chế ngự nàng.
Anh nhìn thấy sự bất động trong đôi mắt dát vàng mở lớn của nàng và bắt đầu nói nhẹ nhàng với nàng, khiến nàng nhận ra sự hiện diện của anh. Tuyệt vọng, nàng chăm chú nhìn vào anh, những móng tay nàng cắm sâu vào vai anh.
“Ổn cả rồi,” anh rì rầm xoa dịu. “Em biết là anh sẽ không làm em đau mà. Anh sẽ không bao giờ làm em đau. Hãy bỏ cái này ra khỏi em nào,” anh nói và bắt đầu đẩy túm quần áo ở quanh eo nàng qua khỏi hông, rồi kéo nó khỏi đùi nàng. Anh tựa mình trên khuỷu tay và nhìn nàng, uống lấy và nếm náp từng chi tiết mà cho đến nay anh chỉ dám mơ đến. Anh giữ tay mình khỏi run bằng cách duỗi lòng bàn tay trên bụng nàng và xoa nó lên khắp làn da mịn như xa tanh. Một ngón tay anh chìm vào cái hõm sâu nơi rốn nàng, và nàng lại hổn hển, nhưng cho dù những ngón tay nàng vẫn đang bấm sâu vào bả vai anh đến nỗi da anh bị chọc thủng, nỗi sợ hãi mù quáng đã rời khỏi khuôn mặt nàng. Mắt nàng khóa chặt vào anh, cho anh biết rằng vì anh, nàng sẽ làm điều này. Mặc cho nàng đang lo sợ, nàng tin anh, và nàng sẽ tặng anh món quà cuối cùng này, cho anh khoái lạc từ cơ thể nàng.
Bàn tay anh trượt xuống thấp hơn, luồn vào giữa hai đùi nàng và khám phá như anh đã muốn làm rất nhiều lần trước đây. Nàng cắn chặt răng trong cơn sốc và cố gắng điều khiển chuyển động bản năng của cơ thể mình, nhưng hai đùi nàng siết chặt khi nàng cố gắng đẩy bật sự đụng chạm xa lạ.
“Em yêu, đừng!” anh kêu. “Anh sẽ không làm em đau, anh xin thề.”
Dione nuốt xuống, và dần dần lấy lại được sự kiểm soát bản thân, buộc hai chân nàng thả lỏng. Anh đang run hết cả người, cơ thể óng ánh mồ hôi, mặt anh đỏ bừng như thể đang lên cơn sốt; nàng cảm thấy sức nóng làn da anh dưới bàn tay nàng và tự hỏi một cách lơ đãng không biết anh có thật sự lên cơn sốt không. Đôi mắt xanh của anh long lên hoang dại, và môi anh mọng đỏ. Nàng nhấc một bàn tay run rẩy khỏi vai và chạm vào khuôn mặt anh, những đầu ngón tay trên môi anh. “Mọi chuyện ổn cả,” nàng thì thầm mong manh. “Em đã sẵn sàng.”
“Ồ, lạy Chúa, không, em chưa đâu,” anh rên lớn, hôn những ngón tay nàng. “Anh muốn chờ, nhưng anh không nghĩ là anh có thể.”
“Được rồi mà,” nàng lặp lại, và với một tiếng kêu bị bóp nghẹn, anh chuyển động để nằm hoàn toàn lên nàng.
Tất cả tình yên nàng dành cho anh dâng trào khiến cả cơ thể nàng hưởng ứng từng cái động chạm từ anh. Với đôi mắt mở lớn và khóa chặt vào mặt anh, nàng biết rằng đây là Blake và nàng có thể làm mọi thứ vì anh. Cho dù trái tim nàng đang đập dữ dội như thể muốn nhảy khỏi lồng ngực, cho dù cả cơ thể nàng đang run rẩy, nàng vòng tay ôm lấy hai vai anh và ôm anh chặt với nàng.
Anh cố gắng nhẹ nhàng, nhưng những năm tháng độc thân đã phá hủy phần lớn sự tự chủ đáng ngưỡng mộ thường có của anh. Khi anh tách hai chân nàng và cảm nhận thấy sự mềm mại của hai đùi nàng chạm vào hông mình, anh rên rỉ sâu trong lồng ngực và chiếm lấy nàng chỉ với một động tác mạnh mẽ.
Nước mắt nóng hổi đốt cháy mi mắt rồi chảy xuống gò má nàng. Đây không phải là sự đau đớn nàng đã chờ đợi, nhưng cơ thể nàng mười hai năm nay đã không được chạm tới, và cơn đau cùng cơn sốc bởi sự xâm nhập của anh là quá thật. Sửng sốt, nàng nhận ra da thịt nàng không bị nao núng, sợ hãi trước anh; nàng vẫn đang nằm yên mềm mại và sẵn sàng dưới anh. Nàng bắt đầu khóc kịch liệt, không phải vì đau, cơn đau đã mờ dần đi, mà bởi vì nàng bất thình lình nhận ra Blake đã trao cho nàng cũng nhiều như anh nhận được. Anh trao lại cho nàng nữ tính của nàng. Cuối cũng những năm tháng trôi qua đã chữa lành tất cả một cách thần kì, nhưng cuối cùng chính Blake khiến nàng nhận ra điều đó, chính Blake đã khiến nàng yêu thương đủ để vượt qua quá khứ.
Anh nhấc đầu khỏi cổ nàng và nhìn thấy những giọt lệ, mặt xanh tái đi. “Không,” anh rền rĩ. “Dee, anh đã làm gì thế này? Anh sẽ dừng-”
Những giọt nước trộn lẫn với tiếng cười một cách rất khó hiểu, và nàng tóm chặt lấy anh, ngăn anh rời khỏi nàng. “Đừng dừng lại!” nàng nói đầy hạnh phúc, từ ngữ như mắc kẹt ở cổ. “Em không biết….em không thể tưởng tượng nổi! Không, đừng bao giờ ngừng-”
Anh tóm lấy những lời lảm nhảm vào miệng mình, hôn nàng sâu và man dại, sự nhẹ nhõm khiến anh ngây ngất. “Anh sẽ phải dừng lại,” anh hổn hển, bắt đầu chuyển động nhịp nhàng trên nàng. “Đã hơn hai năm rồi em yêu. Anh không nghĩ anh có thể chờ được-’
“Thế thì đừng chờ,” nàng nói nhẹ nhàng, hai mắt sáng bừng. “Điều này là dành cho anh.”
Anh hôn nàng lần nữa, lần này còn mãnh liệt hơn. “Lần tiếp theo sẽ dành cho em,” anh hứa hẹn bằng giọng khàn khàn, chỉ ngay trước khi anh lại trượt ra khỏi sự kiểm soát. Dione ôm chặt lấy anh, chấp nhận cơ thể anh và những chuyển động tuyệt vọng, gần như là bạo lực của anh, nâng niu anh, làm dịu anh. Sau một lúc, cơn bão qua đi và anh đổ sụp xuống nàng.
Nàng có thể cảm nhận được nhịp tim nặng nề của anh khi anh nằm trên nàng trong phút nghỉ ngơi yên lặng sau đó, cảm nhận sức nóng của hơi thở anh trên vai nàng, những giọt mồ hôi chảy từ người anh xuống sườn nàng. Nàng lùa tay vào máo tóc mềm mại tối màu, di chuyển đầu anh vào một vị trí dễ chịu hơn trên vai nàng. Anh lầm bầm gì đó, rồi bàn tay anh trở lại bao phủ lên ngực nàng. Nàng đợi, nằm lún sâu xuống giường do sức nặng của anh, khi cơ thể anh dần thư giãn và từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nàng nhìn chăm chăm vào bóng đèn vẫn đang sáng. Họ đã không hề nghĩ đến việc tắt nó đi.
Kiệt sức khiến cơ thể nàng nặng nhọc, nhưng nàng không thể ngủ nổi. Đêm đó là một bước ngoặt quan trọng trong đời nàng, nhưng nàng không biết sẽ đi theo hướng nào đây. Hay đó có phải là một bước ngoặt quan trọng hay không? Blake đã dạy cho nàng biết rằng nàng không còn cần phải sợ sự đụng chạm của đàn ông nữa, nhưng điều đó thì tạo nên được sự khác biệt gì? Nếu người đàn ông đó không phải là Blake thì nàng cũng chẳng muốn anh ta. Chính tình yêu nàng dành cho anh đã khiến nàng phá bỏ ngục tù hàng rào của nỗi sợ hãi, và nếu không có tình yêu đó thì nàng chỉ đơn giản là không còn hứng thú.
Cũng như, nàng thình lình nhận ra, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Nàng không dám để nó xảy ra thêm lần nữa. Nàng là bác sĩ trị liệu, Blake là bệnh nhân của nàng. Nàng sẽ vi phạm những đạo đức nghề nghiệp của mình, hoàn toàn quên mất những luật lệ và tiêu chuẩn nàng đã đặt ra cho bản thân. Đây sẽ là lỗi lầm tệ hại nhất nàng mắc phải, sẽ khiến nàng phát ốm vì hối hận mất.
Cho dù điều gì đã xảy ra, nàng phải nhớ rằng nàng sẽ ra đi sớm thôi, rằng nàng chỉ là một phần tạm thời trong cuộc đời Blake. Nàng hẳn phải là đứa ngu ngốc mới dám đánh đổi sự nghiệp của mình với một thứ mà nàng biết chỉ là một khoảnh khắc thời gian. Mình đáng lẽ phải biết rằng nó sẽ xảy ra, nàng mệt mỏi nghĩ thầm. Đương nhiên là Blake đã cuốn hút bởi nàng. Nàng là người phụ nữ duy nhất mà anh có thể có mà. Nhưng nàng đã quá mê mải với nỗi khốn khổ của mình và kế hoạch quyến rũ đến nỗi quên mất rằng những hành động của anh đâu chỉ đơn thuần nhằm mục đích trêu chọc.
Nàng nhẹ nhàng đẩy anh sang một bên. Anh ngủ say đến mức lông mi cũng không hề động đậy. Với một cử động chậm rãi, cẩn thận, nàng ngồi dậy, với tới cái áo ngủ đã bị vứt bỏ trước đó, kéo nó qua đầu trước khi đứng lên. Khi đứng đó, nàng nhận thấy một cảm giác nhức nhối kì lạ trên người, nhưng nàng lờ nó đi và bắt bản thân bước lặng lẽ ra cửa, tắt bóng đèn ngủ khi nàng đi qua.
Trong phòng mình, nàng nhìn chăm chăm vào giường mình, nhận ra rằng việc quay lại đó sẽ chỉ phí thời gian mà thôi. Quá nhiều cảm xúc, quá nhiều kí ức đang xung khắc bên trong đầu óc và cơ thể nàng. Đồng hồ cạnh giường chỉ ra bây giờ đã hơn ba giờ. Nàng có lẽ sẽ thức trọn luôn đêm nay.
Nàng cảm thấy một sự trống rỗng kì lạ. Sự hối hận xóa sạch hết mọi cảm giác thỏa mãn ngọt ngào cay đắng ít ỏi nàng tìm thấy trong cái ôm của anh và chẳng để lại cho nàng cái gì. Trong một lúc ngắn ngủi, ở trong vòng tay anh, nàng cảm thấy mình sống động một cách hoang dại, cứ như là mọi gông cùm đều đã biến cả đi. Nhưng thực tế lại là một thứ gì đó ít hơn thế. Thực tế là biết rằng đêm vừa rồi đối với anh chẳng là gì ngoài một sự thỏa mãn tức thời cho cơ thể đang đói sex của anh. Nàng đã nhìn thấy nó cả dặm trước đó thế mà vẫn chẳng có một hành động để tránh; không, nàng đã lãnh nguyên một cú đấm vào giữa hàm.
Tuy vậy, sai lầm lại là thứ để cho ta học hỏi, là cuốn sách giáo tốt hơn bất cứ quyển sách in nào. Trước đây nàng đã dựng bản thân dậy và bước tiếp, và giờ nàng sẽ làm lại điều đó. Mẹo là ở chỗ phải nhớ rằng luôn có một sự kết thúc cho bất kì thứ gì, và sự kết thúc của quãng thời gian của nàng với Blake đang tiến đến với tốc độ của tên lửa.
Nàng co rúm lại trước ý nghĩ đó, và trong một cơn khích động nàng đi đến phòng tranh. Không khí sa mạc nơi đây thật lạnh, nàng rùng mình khi nó chạm vào làn da bị hun nóng của nàng, nhưng nàng lại chào đón cú sốc nó mang lại. Đêm nay như một con tàu cảm xúc, một chuyến đi để lại nàng choáng váng, hoang mang. Nàng đã đi từ trạng thái sợ hãi sang chấp nhận, rồi đến hạnh phúc, tiếp theo lại là hối hận và lại quay trở lại chấp nhận, rồi bây giờ lại lo sợ trở lại. Lo sợ rằng nàng sẽ không còn khả năng nhặt lại từng mảnh vỡ, lo sợ rằng cuộc đời sau khi có Blake sẽ quá trống rỗng đến vô dụng. Thậm chí, nàng còn lo rằng nỗi sợ hãi mà anh đã phá hủy ấy lại là vũ khí tự vệ mạnh nhất nàng đã có từ trước tới giờ.