Cơn Bão Màu Cam

Chương 14: Chương 14





Tối thứ hai là buổi tự học tiếng Anh.

Vì có rất nhiều câu hỏi cần giải quyết, Lý Băng Băng không thể giảng hết bài tự học trong vòng 1 tiết, đành phải chiếm nửa giờ của tiết 2, cuối cùng chỉ còn 40 phút để mọi người làm bài tập.

Khoảng thời gian này giống với khoảng thời gian cậu tự làm bài tập ở nhà.

Cậu không cần làm thêm câu hỏi nào nữa, sau khi thu dọn đồ đạc, cậu lấy tờ từ vựng ra rồi nhìn chằm chằm nó, nhưng đầu cậu lại bắt đầu thất thần.
Cậu không biết Giang Tri Tân giải quyết xong chưa, nói giải quyết hòa bình là giải quyết như nào? Hòa bình có nghĩa là cả hai đều hoà bình….và, liệu Giang Tri Tân có bị làm sao không?
Trên mặt anh viết rõ ba chữ “Tôi rất vênh” nên chắc chẳng có ai dám chọc tức ảnh, rốt cuộc thì người ta vẫn là đại ca xã hội đấy.
Chuyện gì xảy ra..

nếu?
Đầu óc đầy rẫy những chuyện khác khiến Phương Hiệt không thể tập trung được, năm phút sau mới đọc đến chữ thứ ba, càng khiến cậu thêm bực.
Lúc này điện thoại trên bàn khẽ rung lên.
Phương Hiệt lập tức cúi đầu xuống, tay trái cầm tờ từ vựng, tay phải lấy điện thoại di động ra liếc, là tin nhắn của Giang Chí Tân.
“Cửa.”
Có vẻ bình thường.
Phương Hiệt thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Loại cảm giác nhẹ nhõm này hoàn toàn đáp xuống khi cậu nhìn thấy Giang Tri Tân vẫn nguyên vẹn đứng hút thuốc bên xe, Phương Hiệt tự cười nhạo những suy nghĩ không đâu trước đó của mình.
Nhìn thấy Phương Hiệt đến gần, Giang Tri Tân dập thuốc.
“Đi thôi.”
Trở về nhà, sau khi tắm xong, Phương Hiệt ngồi trước bàn học.
Cậu ấn vào WeChat, thấy 5 phút trước Tưởng Hân Hinh gửi cho cậu danh sách điểm.
Danh sách top 10 của trường trung học cơ sở số 1 Thiệu Giang và tất cả các điểm kiểm tra từng môn.
Cậu bấm vào rồi xem thật kỹ, vị trí đầu tiên với tổng số điểm là 656 và vị trí thứ mười với tổng số điểm là 621.


Top mười chênh lệch 35 điểm, điểm số các môn đều sàn sàn như nhau, trừ hai môn tiếng anh và toàn diện.
Đây là môn thế mạnh của cậu.
Cậu bỏ qua phía sau, trực tiếp xem vị trí top 1
Điểm khá cao, môn tiếng Anh hơi kém hơn một chút, điểm toán và điểm văn rất tốt …
Phương Hiệt vừa xem vừa kéo danh sách, liếc tên đối phương.
Đàm Trác.
Phương Hiệt chợt ngạc nhiên, lập tức nghĩ đến khoảnh khắc đối phương hoảng sợ khi va chạm vào mình lúc ở trong ngõ, thái độ khinh thường cố ý hay vô tình khi đối mặt với Từ Hàng, và thái độ hơi thần kinh sau khi làm đổ cốc nước của người khác.
…… Ngoài ý muốn lại không ngoài ý muốn.
Đối phương trông khá giống một học sinh giỏi điểm hình.

Đồng phục học sinh mặc tỉ mỉ gọn, kéo khoá tít trên cùng, giờ giải lao hiếm khi rời khỏi chỗ, luôn luôn ngồi đó đọc sách.
Thật ra Phương Hiệt không quan tâm đến top 1 là ai, chẳng qua là hơi ngạc nhiên vì người này có ấn tượng với cậu.

Cậu để điện thoại ở chế độ im lặng rồi đặt nó sang bên cạnh, rút một bộ đề tổng hợp môn [1]
Tối nay cậu sẽ làm hai bộ tổng hợp môn, bao gồm đánh dấu và sửa sai sau khi làm xong, thời gian rất eo hẹp.

Vì kỳ thi vào thứ Sáu và thứ Bảy, cậu định lùi thời gian ngủ của mình lại một giờ.
Phương Hiệt có thói quen viết đề không tốt lắm, nhìn tiêu đề là đã bắt đầu viết rồi, nếu là toán hình hoặc vật lý thì cậu vẫn có thể viết được khoảng 4,5 dòng sau khi đọc xong đề.

Vì chuyện này mà giáo viên ở Triều Thành mắng cậu, bảo nếu cậu mắc lỗi thì không sửa được, không có thời gian để làm lại.
Nhưng Phương Hiệt vẫn đi theo con đường của riêng mình, lý do rất đơn giản: Thứ nhất, cậu làm các câu hỏi rất nhanh, thứ hai, hiếm khi cậu làm sai.
Sau khi làm xong hai tờ đề, thời gian đã tăng lên 12 giờ 20.

Phương Hiệt nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, lấy trong túi ra một viên kẹo, cho vào miệng ăn.

Đường có vị chanh, đậm đặc, chua chua đăng đắng, lại có vị chanh tươi sảng khoái đến cực độ.

Phương Hiệt cắn kẹo thành từng miếng, ăn từ từ rồi đổi bút đỏ để đối chiếu đáp án để bắt đầu sửa lại.
Lúc này cậu nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa rất nhẹ, gõ ba lần.

Phương Hiệt đứng dậy đi tới mở cửa thấy Giang Tri Tân đang đứng ở cửa.
Hình như vừa mới tắm xong, tóc đã khô một nửa buông rủ mềm mại, đèn hành lang cảm ứng, bởi vì tiếng gõ cửa của Giang Tri Tân mà đột nhiên sáng lên, ánh đèn mờ ảo chiếu sáng hai người bên trong và bên ngoài cửa.
Thấy cậu ra mở cửa, Giang Tri Tân thu tay về, mỉm cười.
“Em chưa ngủ à?”
“Làm đề.” Phương Hiệt trả lời.

“Có chuyện gì vậy?”
Giang Tri Tân hỏi: “Tôi có thể vào không?”
Phương Hiệt không đáp, đứng sang một bên cho Giang Tri Tân vào.
Trên bàn học có tờ đề tổng hợp, bên cạnh là đáp án, còn có bút đỏ đen chưa đóng, trông có chút lộn xộn.

Giang Tri Tân vừa đi tới bàn làm việc vừa nhìn xuống dưới.
“Chữ viết rất đẹp.” Giang Tri Tân khen.
Chữ của cậu là hồi nhỏ được mẹ gửi đến
lớp thư pháp Children’s Palace để luyện.

Trẻ nhỏ 5 tuổi bắt đầu học viết chữ, trước ngẩng đầu ưỡn ngực mà nắm trứng gà luyện nửa tháng tư thế cầm bút….Tham gia lớp học thư pháp là chuyện Phương Hiệt ghét nhất trong thời thơ ấu của mình [*]
Nhưng điều này cũng khiến cậu viết chữ rất đẹp,
nét chữ sạch sẽ và sạch sẽ, giáo viên dạy văn toàn đưa tờ kiểm tra của cậu lên trên cùng, từ nhỏ đến lớn, ai nhìn chữ cậu cũng khen ngợi.

Nhưng tối nay Giang Tri Tân thản nhiên khen một câu, khiến Phương Hiệt đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Nguyên nhân là vì vừa rồi cậu làm câu hỏi rất nhanh, chữ viết không đẹp như bình thường.

Ngoài ra, vì cậu đang làm câu hỏi, viết chằng chịt cả tờ nháp, nét chữ xoăn như sợi mì, trông khá xấu….
“Tàm tạm” Phương Hiệt đáp.
Nghe có vẻ siêu hững hờ.
“Mẹ em vừa gọi.” Giang Tri Tân nói “Hỏi thăm việc học gần đây của em, tôi bảo đều tốt cả.

Tôi bảo em chăm chỉ học hành, tôn trọng thầy cô, hòa đồng với các bạn trong lớp.

Các mối quan hệ rất tốt …”
“….Nói nhiều câu có lệ thế để mẹ tôi không chửi à?” Phương Hiệt nhịn không được hỏi.
“Dù sao cũng không đến mức như thế, cũng hơi hơi.” Giang Tri Tân mỉm cười.
Phương Hiệt gật đầu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó hỏi về cuộc sống của em.” Giang Tri Tân dừng lại rồi mỉm cười.

“Tôi đã bảo em sống khá tốt, ăn thoải mái không lo, quan hệ với tôi cũng rất tốt.”
Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân, nhất thời không nói ra lời.
Cậu thực sự không biết phải trả lời như thế nào.
“… Biểu cảm như vầy là sao hửm?” Giang Tri Tân nhướng mày.
Hai tay tay anh nhàm chán, tay phải chống trên bàn nghịch cây bút khép hờ của Phương Hiệt, đóng nắp bút một cái “cạch”.
“Bạn học Phương Hiệt, mối quan hệ giữa hai chúng ta bây giờ khá tốt, nhỉ?”
Phương Hiệt không đáp, Giang Tri Tân lại mở miệng: “Suy nghĩ kỹ rồi trả lời, không thì buổi học tự học ngày mai tự đi về.”
… ….

Đe dọa người khác và phải trở thành bạn tốt với mình, chỉ có bọn con nít ở nhà trẻ mới làm thế.
Phương Hiệt và Giang Tri Tân đứng trước bàn nhìn nhau chằm chằm.

Cửa sổ phòng ngủ của Phương Hiệt mở hờ, gió đêm mát mẻ thổi vào từ cửa sổ tuồn vào, tờ giấy kiểm tra bị thổi bay một trang, Giang Tri Tân dựa vào bàn, tóc trên trán khẽ bay.

Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân một lúc, cuối cùng trả lời: “Quên đi.”
Giang Tri Tân lặp lại: “Quên cái gì?”
… Bảo nhà trẻ là đánh giá cao rồi, đây hẳn là lớp mẫu giáo nhỏ.
Trong lòng Phương Hiệt nặng nề thở dài: “Quan hệ giữa hai chúng ta khá tốt.”
Trêu một đứa trẻ siêu vui luôn í — Giang Tri Tân nín cười: “Dù sao thì nói chút cũng không đau không ngứa, lần thi và họp phụ huynh này tôi chưa nói với mẹ em đâu.

Vì đây là chuyện của em, chờ em quyết định xem nên nói hay không thì tôi mới nói.”
Phương Hiệt ngẩn người, ngước mắt lên nhìn vẻ mặt thờ ơ của Giang Tri Tân.
Cậu gật đầu nói “Cảm ơn.”
Thấy Giang Tri Tân muốn mở miệng, Phương Hiệt nói thêm trước: “Đây lễ phép và lịch sự, không phải khách sáo với anh.”
“… Tôi đã nói gì đâu.” Giang Tri Tân nhìn sang “Tôi định bảo, vụ ngõ nhỏ đã giải quyết xong rồi.”
… Xem ra chuyện đã giải quyết xong thật rồi.
Phương Hiệt không có gì để nói, gật đầu, Giang Tri Tân ngồi dậy.
“Được rồi, đi ngủ đi, hai ngày nữa là thi rồi.”
“Chữa đề xong thì ngủ” Phương Hiệt đi theo Giang Tri Tân ra cửa, nhìn đối phương chuẩn bị bước ra ngoài, bèn sẵn sàng đóng cửa, không ngờ Giang Tri Tân lại xoay người đột ngột, cúi đầu sát người Phương Hiệt.
Phương Hiệt bị mất cảnh giác, theo bản năng muốn lùi về sau một bước.

Giang Tri Tân như kiểu đoán trước được động tác của cậu, dùng tay ấn bả vai Phương Hiệt, bảo “Đừng nhúc nhích.”
Hai người cao xêm xêm, Giang Tri Tân sát lại gần, cách mặt Phương Hiệt còn một tí thì dừng lại.
Anh nghiêng đầu ngửi thật nhanh, sau đấy đứng thẳng người rút tay về nói: “Mùi chanh.”
Phương Hiệt: “…”
“Buổi tối mà vẫn ăn kẹo.” Giang Tri Tân nhìn cậu chậc một tiếng, biểu cảm như nói chuyện với mấy đứa nhóc, “Nhớ đánh răng đấy.”
….

Người này không biết xấu hổ hả? Mũi khác gì mũi chó đâu.
Sau khi nhìn Giang Tri Tân trở về phòng, Phương Hiệt đứng ở cửa một chốc, duỗi tay nhẹ nhàng hà hơi.
Có mùi chanh ư? Tại sao cậu không ngửi thấy?
Phương Hiệt đi hai bước đến bàn học rồi dừng lại, vài giây sau cậu quay lưng bước ra khỏi cửa, đi thẳng vào phòng tắm.