Cơn Bão Màu Cam

Chương 21: Chương 21





Lúc trên xe, Phương Hiệt không ngừng tự hỏi liệu Giang Tri Tân sẽ đưa mình đi đâu, Vân Thất ư? Đối phương úp mở như thế hẳn là không phải.
Giống như đấy là một nơi bí mật, chỉ có mình anh biết.

Khi tâm trạng không vui sẽ đến đó một mình, tách khỏi thế giới bên ngoài…
Phương Hiệt biết Giang Tri Tân nhìn ra tâm trạng cậu rất tệ.
Cho nên đến khi Giang Tri Tân lái xe đưa cậu đến trung tâm mua sắm, lúc kéo cậu lên tầng sáu, chênh lệnh cảm xúc tâm lý của cậu vẫn khá lớn.
Tầng sáu là khu thế giới game điện tử, máy móc đủ loại đèn rực rỡ nhiều màu sắc nhảy nhót không ngừng.

Dù gì thì hôm nay cũng là thứ bảy, có rất nhiều người bên trong, chủ yếu là sinh viên, học sinh và các cặp vợ chồng trẻ.
Phương Hiệt do dự đứng ở cửa, Giang Tri Tân đứng bên cạnh liếc cậu: “Em đã từng đến mấy nơi chơi game điện tử như này chưa?”
“… Đã từng.” Phương Hiệt đáp, cậu quay sang nhìn Giang Tri Tân đang bước tới máy quét mã QR thanh toán, vài giây sau, máy đổi xu kêu răng rắc, rơi ra một đống xu game trượt vào giỏ nhỏ đựng xu.
“Tôi còn tưởng học sinh giỏi không chơi game chứ.” Giang Tri Tân bảo.
“…” Phương Hiệt gật đầu: “Ừ, học sinh giỏi còn không ăn không ngủ, ngồi làm bài tập 24/25 tiếng một ngày.”
Giang Tri Tân vui vẻ hỏi: “Vậy em thường chơi cái gì?”
“Máy bóng rổ[1].” Phương Hiệt nghĩ rồi đáp.
Bỗng Giang Tri Tân nhìn chằm chằm Phương Hiệt, rồi đột nhiên mỉm cười.

Anh cười rạng rỡ, cười như thể không kìm được, một lúc sau đó mới hắng giọng bảo: “Cư xử văn minh lên, bạn học Phương Hiệt.”
Phương Hiệt hiểu ngay, cạn lời luôn, cảm thấy người trước mặt mình rất thiếu đứng đắn.
“… Máy, bóng, rổ.” Phương Hiệt nhấn mạnh từng từ.
“Hm” Giang Tri Tân gật đầu, trên mặt vẫn rạng nụ cười: “Vậy thì chơi cái đó trước đi.”
Có năm máy bóng rổ, không có nhiều người chơi lắm.

Chỉ có khoảng 3,4 người trước mặt, Phương Hiệt cầm thử bóng, nó rất nhẹ và không dễ cảm nhận, tóm lại đây cũng chỉ là một máy game, cậu không thể đòi hỏi quá cao.
Giang Tri Tân đút một xu tiền cho Phương Hiệt, anh nhìn cậu chơi một tí rồi anh cũng ném ba quả vào máy bên cạnh, tiếng bóng va vào rổ, đèn nháy sáng.
Phương Hiệt bắt đầu ném, máy đếm ba phút là tự động dừng, máy tính điểm nhảy tổng cộng được 272 điểm.
Cậu nhìn điểm số, sau đó quay lại nhìn Giang Tri Tân.
Giang Tri Tân ném sau, máy chưa hết giờ, Phương Hiệt nhìn thoáng qua thấy nháy 170 điểm.
Loảng xoảng.

Quăng thêm một quả vào, 172 điểm.
Ném thêm một quả nữa, 174 điểm.

176, 178, 180 … Phương Hiệt nhìn chằm chằm thiết bị chấm điểm một hồi, sau đó chậm rãi dời tầm mắt vào trên người Giang Tri Tân.
Tư thế ném bóng tùy ý, đứng tại chỗ không khom người chắc sợ làm bẩn quần áo, ống tay áo len màu xám đã kéo đến cổ tay, chỉ đợi bóng lăn xuống là nhặt nó lên ném vào rổ.

Mặc dù vậy nhưng tỷ lệ trúng đích vẫn rất cao, một bàn thắng hai điểm, ba phút cuối cùng, Giang Tri Tân được 266 điểm.
Giang Tri Tân xoay cổ tay, nghiêng đầu nhìn vào mắt Phương Hiệt.
Anh hơi nhướng mày: “Sao, muốn đấu một lần à?”
Phương Hiệt không có ý ​​này nhưng khi nghe Giang Tri Tân nhắc tới, đột nhiên cậu lại hứng thú.
“Đấu như nào?”
“Nhìn thời gian rồi cùng nhau ném, xem ai ghi được nhiều bàn thắng nhất.”
“Ok” Phương Hiệt trả lời “Thắng có thưởng không?”
“Em không có liêm sỉ à? tiền game cũng là tôi mua.”
“Sợ thua à?” Phương Hiệt hỏi.
“…” Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt, không nhịn nổi cười: “Em có biết đôi khi em rất nhờn không?”
“Biết.” Phương Hiệt nhặt ba đồng tiền xu, đứng đối diện với Giang Tri Tân rồi trả lời.
“Vậy chơi thôi?”
Giang Tri Tân cũng nhặt ba đồng xu, ném từng đồng vào máy “Ai thua sẽ dọn nhà.”
Phương Hiệt không nói lời nào, cầm quả bóng lên.
Hai máy bóng gần như phát nhạc cùng lúc, Giang Tri Tân và Phương Hiệt nhặt bóng cùng lúc, bắt đầu cùng ném.
Tiếng bóng rổ đập vành xen lẫn trong tiếng nhạc, nghe khá sống động.

Giang Tri Tân vẫn rất bình thường, một tâm làm hai việc, vừa ném bóng vừa nhìn Phương Hiệt đứng bên cạnh mình.
Mặt Phương Hiệt không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt của cậu lại rất tập trung, khóe môi hơi mím lại, có thể thấy cậu đang rất nghiêm túc, ném bóng rất nhanh và chính xác, hầu như không hụt quả nào.

Vì nhìn nghiêng nên nhìn rõ ​​đường quai hàm và yết hầu trên cổ, tóc có vẻ dài hơn một chút rồi, cả người trông rất sắc.
Thiếu niên mười bảy tuổi không chịu thua, tuổi trẻ năng động.
Giang Tri Tân mỉm cười, không nhìn nữa.
Phương Hiệt không để ý đến hành động của Giang Tri Tân, mọi sự chú ý của cậu đều tập trung vào chiếc máy trước mặt, đến lúc cậu dừng tay, bảng điểm hiện lên 280 điểm.
Cậu lập tức quay đầu nhìn sang bên cạnh, máy của Giang Tri Tân cũng dừng lại, trên bảng điểm hiện ra 270 điểm.
Giang Tri Tân thấy, cầm quả bóng nhẹ nhàng ném vào máy, cười bảo: “Rất giỏi.”
Phương Hiệt thở chậm, đột nhiên cảm thấy sảng khoái.
Mặc dù ném bóng liên tục trong ba phút khiến tay cậu hơi xót nhưng phần lớn sự cáu kỉnh và lo lắng do Phương Thừa Lâm đột đều biến mất.

Với lại, thắng được Giang Tri Tân khiến cậu cảm thấy rất vui.

Chắc là do anh toàn gọi cậu là Phương Tiểu Hiệt, bạn học Phương Hiệt hay học sinh lớp 12 hay gì gì đó…bây giờ đột nhiên cậu lấn át được đối phương —— mặc dù chỉ đang chơi bóng ném.
Giang Tri Tân cúi đầu nhìn thấy vẫn còn hơn phân nửa số tiền trò chơi.
“Chơi tiếp đi.” Giang Tri Tân nói “Tôi có thể dùng kỹ thuật nghiền nát được em đấy, có dám chơi không ?”
“Cái gì?” Phương Hiệt hỏi.
Gắp gấu.
Trò chơi dùng “kỹ thuật nghiền nát” cậu mà Giang Tri Tân nhắc đến là trò gắp gấu.
Vì phục vụ thị trường mà phần lớn ở đây toàn gắp gấu.

Phương Hiệt đứng giữa một nhóm học sinh cấp hai, các bé gái… và một số các cặp vợ chồng, nhìn chằm chằm Giang Tri Tân, rất lâu mở miệng.
Cả hai cùng nhìn nhau, Giang Tri Tân hỏi: “Biểu cảm này là có ý gì?”
“Không phải” bên cạnh có rất nhiều người, Phương Hiệt nhỏ giọng hỏi: “Nhất định phải chơi gắp gấu à?”
“Chơi gắp gấu thì sao? Em có biết tại sao tôi lại đưa em tới đây không?”
Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt, khóe miệng nhếch lên: “Khu game nào ở Thiệu Giang tôi cũng từng thử rồi, khu này có tỉ lệ gắp gấu thành công nhất.”
“….

Có tinh thần khám phá nhỉ.”
Giang Tri Tân không trả lời, chỉ tìm một chiếc máy gắp rồi thả hai xu vào.

Ngay khi tiếng nhạc vang lên, máy gắp bắt đầu khởi động.
Phương Hiệt không thấy Giang Tri Tân làm động tác đặc biệt nào, chỉ thấy anh di chuyển nút điều khiển hai lần rồi nhấn nút.

Thanh bên trong đung đưa, tóm lấy một con chó nhồi bông, sau đó lại di chuyển đến vị trí thoát rồi đột nhiên buông ra——
Chết tiệt, giỏi vậy.
Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân ngồi xổm xuống lấy con chó bông từ vách ngăn và đưa nó cho mình.
“Cầm lấy.”
Tiếp theo Phương Hiệt phải chứng kiến vòng lặp lại vô hạn của Giang Tri Tân —— gắp gấu——lấy gấu—— nhét xu, mỗi lượt mất hai đồng xu, lần nhiều nhất là bốn đồng xu.

Đã có mấy người đứng tụ lại xem gắp, xen lẫn cảm thán và thảo luận, cuối cùng phát triển đến mức mỗi khi Giang Tri Tân gặp được một con gấu thì những người qua đường bắt đầu tự động vỗ tay.
Phương Hiệt từ cạn lời chuyển sang choáng váng + cạn lời, cảm giác như mình đi theo Giang Tri Tân đại sát tứ phương——mặc dù chỉ là gắp thú.
Cuối cùng khi anh gắp được một con chuột Mickey, anh đã cầm nó rồi lắc với những người đang xem.
“Cảm ơn mọi người, con cuối cùng này cũng không tệ.”

Đám đông cười cười rồi tản ra, một thiếu niên cảm thán “trâu bò.”
Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt: “Trâu không?”
“Trâu.” Phương Hiệt xin chân thành trả lời: “Trâu hơn là giờ này ông chủ còn chưa kéo anh ra.”
“Vậy nên tôi mới không đến đây thường xuyên, sợ họ nhớ kỹ mặt, chụp ảnh rồi dán ở cửa” Giang Tri Tân mỉm cười đưa chuột Mickey cho Phương Hiệt.

“Mấy con rồi?”
33 con.
Giang Tri Tân đã gắp tổng cộng được 33 con gấu.

Phương Hiệt không cầm được nên chỉ có thể túm sợi dây trên đầu nó buộc cả lũ lại, nhưng dù vậy đi qua đám đông trông cũng rất nổi bật.

Giang Tri Tân ra hiệu với nhân viên phục vụ.
“Đổi một con lớn hơn.”
Ba mươi con búp bê nhỏ có thể đổi lấy một con lớn hơn.

Hai người trực tiếp đưa cho họ 33 con.

Có rất nhiều búp bê lớn ở quầy, Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân hỏi: “Con nào?”
Giang Tri Tân bảo: “Em thích con nào thì lấy.”
Cuối cùng Phương Hiệt chọn một con búp bê khủng long màu xanh lá cây, bởi vì nó rất mềm và ôm rất thoải mái.
Rời khỏi khu game là sáu giờ, Giang Tri Tân hỏi Phương Hiệt: “Em muốn đi ăn gì nào?”
“Gì cũng được.” Phương Hiệt nhìn bảng quảng cáo ở đầu cầu thang “Lẩu đi.”
Tầng trên là Haidilao, hai người cũng lười đi chỗ khác, đi thẳng lên lầu lấy số, vừa vặn có bàn đôi còn trống.
Hai người gọi chủ yếu là thịt, người phục vụ bên cạnh nghiêng người cúi đầu, rất kiên nhẫn nghe xong, sau đó bưng nước chanh cho hai người.
Chờ người phục vụ đi xa, Phương Hiệt thở nhẹ nhõm.
“Đến mức vậy à?” Giang Tri Tân ngồi ở đối diện không nhịn được cười.
“Quá nhiệt tình.” Phương Hiệt nuốt nuốt nước bọt, cậu đặt con khủng long ngồi bên cạnh, lúc cậu vào còn thu hút chú ý của một số người, người phục vụ còn thốt lên “Dễ thương quá!”
Giang Tri Tân bảo: “Hay tí nữa tôi bảo với người ta em thi được hạng nhất, để họ hát chúc mừng em, có khi họ còn cầm tay em hát chúc mừng nữa ấy.”
“Vậy chắc chắn anh sẽ bị tôi đánh.” Phương Hiệt đáp.
Giang Tri Tân mừng rỡ quá, mãi sau mới nói: “Dám nói chuyện với trưởng bối như thế à?”
Phương Hiệt cũng cười: “Anh mà giống trưởng bối?”
“Thế tôi giống như nào?” Giang Tri Tân hỏi ngược lại.
Giang Tri Tân như nào?
Là người giám hộ, chú, hay là trưởng bối….Phương Hiệt nghĩ một chốc, đến khi nhân viên phục vụ bắt đầu dọn món ăn, qua đám sương mù bốc lên từ nồi lẩu nhìn Giang Tri Tân, đáp: “Bạn bè.”
Phương Hiệt biết vị trí này không phải, vì Giang Tri Tân khác với thằng bạn chí cốt Kỳ Hướng, khác với bạn cùng bàn Từ Hàng, anh là người sớm chiều ở chung một nhà với cậu, một người bạn vừa thân thiết vừa xa lạ.
Giang Tri Tân nghe xong vậy bèn mỉm cười nhìn Phương Hiệt ngồi trước mặt.
“Được rồi, ăn đi.” Sắc trời cuối thu sớm tối, sau khi ăn xong thì đi siêu thị mua mấy thứ, khi lái xe về nhà thì trời đã tối hẳn.


Giang Tri Tân đi tắm trước, Phương Hiệt tự giác bỏ đồ ăn nhẹ và rau của ngày hôm sau vào bếp.
Khi Phương Hiệt cũng tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, Giang Tri Tân dựa vào ghế sofa trong phòng khách để xem phim, một lon bia để trước mặt.

Phương Hiệt hỏi: “Anh không qua Vân Thất à?”
“Tối nay mệt, lười đi.”
Phương Hiệt gật đầu, lại mở miệng: “Cảm ơn anh đến họp phụ huynh giúp tôi.”
“Không đến mức.” Giang Tri Tân nhìn cậu một cái, cuối cùng vẫn nói: “Thật ra bố em muốn đến họp phụ huynh.”
Động tác lau tóc của Phương Hiệt dừng lại.

Giang Tri Tân uống một hớp bia và tiếp tục nói.
“Chú bảo lâu rồi chú không gặp em, trông chú có vẻ rất…chân thành.

Nhưng tôi không biết em muốn chú ấy họp không, nên tôi đã không đồng ý, nếu em thấy muốn——”
“Không muốn.” Phương Hiệt ngắt lời “Tốt lắm, cám ơn.”
Giang Tri Tân gật đầu, không tiếp chủ đề.

Anh vỗ ghế sô pha: “Ngồi đi?”
Thật ra Phương Hiệt tính tắm xong thì làm hai bộ đề tiếng anh và Hoá học vì cậu cảm thấy điểm của hai môn này chưa đạt tới kỳ vọng của mình.

Nhưng bây giờ cậu do dự, thôi vậy, vẫn đi tới ngồi bên cạnh Giang Tri Tân.
Phòng khách chỉ bật đèn tường, trên TV chiếu một bộ phim nước ngoài, hình như là phim Nga, Giang Tri Tân uống một hớp bia rồi hắng giọng.
“Gấu của em đâu rồi?”
“… Phòng ngủ.” Phương Hiệt không ngờ Giang Tri Tân lại đột ngột hỏi chuyện này, “Vừa mới để vào.”
“Ừ.” Giang Tri Tân gật đầu, lon bia vừa mới lấy từ tủ lạnh ra, cầm trong tay hơi mát quá.
“Tôi không biết em mẫu thuẫn với bố mẹ như thế nào, chỉ cần em không làm điều gì đặc biệt nghiêm trọng hay nguy hiểm, ví như đánh nhau rồi trốn học để yêu đương hay gì gì đó ——”
Phương Hiệt không nhịn nổi ngắt lời anh: “Yêu đương mà là vấn đề nghiêm trọng?”
“… Thì tôi sẽ giúp em nghĩ cách khác” Giang Tri Tân thở dài, “Đừng có ngắt lời tôi.”
Phương Hiệt mỉm cười một tiếng, không nói nữa.

Giang Tri Tân nói tiếp: “Dù sao thì em cũng tự lo được, tôi nghĩ là chuyện riêng tư của em không cần nghĩ đến việc có nên nói với ai hay không.

Dù gì thì bạn học Phương Hiệt chẳng bao lâu nữa là 18 tuổi rồi, không cần ai khác giúp em quyết định.”
Phương Hiệt rất nghiêm túc nghe lời, quay đầu nhìn Giang Tri Tân một lúc lâu, cuối cùng mới quay mặt đi chỗ khác, cúi đầu cười.
Có thể là vì đây là lần đầu tiên có người đối mặt tôn trọng thảo luận với cậu, hoặc sự xuất hiện của Phương Thừa Lâm hôm nay khiến cậu đột nhiên muốn nói chuyện.
Trong âm thanh của bộ phim, Phương Hiệt chậm rãi nói.
“Tôi chuyển trường vì bố tôi.”