Cơn Bão Màu Cam

Chương 23: Chương 23





Như Đường Dịch đã nói, kỳ thi hàng tháng chỉ là bắt đầu, họp phụ huynh kết thúc, mọi người đều chìm trong ôn tập vô tận.

Có tầm mươi phút giải lao.
Đôi khi có vài học sinh nhỏ giọng phàn nàn, nhưng sau khi phàn nàn, mọi người vẫn ngoan ngoãn lấy sách ra.
Bởi vì đang học lớp 12 trung học- ba chữ này áp đảo hết thẩy.
Sau khi kết thúc buổi tự học toán buổi tối, Phương Hiệt xuống lầu mua một chai nước, khi trở lại lớp học, cậu thấy ba bốn bạn nữ bao quanh Tưởng Hân Hinh, không biết họ đang tụ tập nói chuyện gì.
Thấy cậu bước vào, nhóm người ngừng nói quau lại nhìn cậu.

Lúc Phương Hiệt ngồi vào chỗ của mình, Tưởng Hân Hinh do dự mấy giây mới quay lại gọi nhỏ tên cậu.
“Phương Hiệt.”
Phương Hiệt đã cầm bút lên chuẩn bị làm bài tập tối nay, nghe thấy thì ngẩng lên.

Thấy Phương Hiệt nhìn, cô tiếp tục nói: “Câu vừa rồi thầy Cao giảng tụi tớ vẫn chưa hiểu…” Tưởng Hân Hinh nhìn Phương Hiệt, “Cậu rảnh không? có thể giảng lại cho tụi tớ được không?”
“Có thể.” Phương Hiệt ngừng viết: “Câu nào?”
Một nhóm nữ sinh thở nhẹ nhõm, nhanh chóng đưa vở bài tập “Câu này.”
Phương Hiệt cầm cuốn vở, lấy một tờ giấy nháp, vừa nói vừa viết.

Câu hỏi này không khó nhưng suy nghĩ hơi phức tạp, Phương Hiệt cố gắng hết sức để viết ra tất cả các bước khi cậu nói xong.
“Hiểu chưa?”
Thấy nhiều người gật đầu, Phương Hiệt lật thêm vài trang, đánh dấu một vài câu hỏi rồi đưa vở lại.
“Những câu hỏi này đều thuộc loại giống nhau, các cậu có thể cùng xem qua.”
Tưởng Hân Hinh cầm vở, ngạc nhiên nhìn Phương Hiệt.
“Mấy câu đó cậu đều làm được á?”
Phương Hiệt đầu, có một nữ sinh nhỏ giọng “oa” một câu, cậu lại phải giải thích: “Tớ ôn tập thường hay xoát đề.”

Một nhóm người mồm năm miệng mười nói “Cảm ơn”, trong đó một nữ sinh trong nhóm đó nói đùa: “Chúng tớ tưởng cậu lạnh lùng cho nên không dám qua hỏi, cảm thấy cậu sẽ không kiên nhẫn nghe hỏi bài….”
“Tớ?” Phương Hiệt ngạc nhiên, sau đó bất lực: “Không đến mức.”
Nữ sinh kia nhỏ giọng bảo: “Tại có một người không kiên nhẫn, cao cao tại thượng, cảm thấy chúng tớ toàn là phế vật ——”
Trước khi kịp nói xong, Tưởng Hân Hinh đã chặn mồm: “Đừng nói nữa.”
Nữ sinh nhỏ giọng bị Tưởng Hân Hinh chặn mồm cũng chẳng muốn nói nữa, bĩu môi nói: “Dù sao tớ cũng không muốn nói chuyện với cậu ta.”
Phương Hiệt nhận ra người họ đang nói là Đàm Trác, cậu vô thức nhìn chỗ ngồi của cậu ta, thấy không có người ở đó.
Cậu hơi ngượng, không biết có nên bình luận về cuộc thảo luận này hay không, cậu cũng không nói gì cả.

May là Tưởng Hân Hinh chặn lại, còn mấy người kia thì đang nhìn những câu hỏi mà cậu vừa giảng.
Cậu không quen ở chung với người lạ thật nhưng dùng từ “lạnh lùng” thì không phải, cậu vẫn thường xuyên cũng đám Từ Hàng chơi bóng rổ hoặc là đi ăn cơm…
Phương Hiệt lại nghĩ đến Cố Tuần, mỗi khi cậu gặp anh ta thì anh ta lại gọi cậu là “Cậu trai cool ngầu”
[1] từ gốc: Khốc Ca.
Cool ngầu, cool ngầu, cool ngầu….Giang Tri Tân mới là cool ngầu, đẹp mã, mở quán bar, đánh nhau, cũng biết nấu cơm… Nhưng mà cái gì cũng lười làm.
Không biết Giang Tri Tân đang làm gì nhỉ?
Hẳn là đang ở quán bar, dạo này Vân Thất có vẻ bận rộn.

Mấy lần buổi tự học tối Giang Tri Tân không đến đón cậu, mà cũng về muộn hơn cậu.
Phương Hiệt đang suy nghĩ lung tung thì bị tiếng chuông lớp kéo lại dòng suy nghĩ, mới chợt nhận ra mình đã ngẩn ngơ về chuyện của Giang Tri Tân lâu quá.
Đây không phải là lần đầu tiên.
Có thể là do lần đầu tiên cùng người ta nói chuyện phiếm, nên quan hệ trở nên thân thiết hơn một chút, hoặc cũng có thể là đêm đó Giang Tri Tân không giống như mọi khi, rất nhẹ nhàng.
Nhìn dưới ánh đèn trông anh thật lười biếng, ánh mắt nhìn cậu, nói chuyện thì dịu dàng.

Thậm chí là một tuần sau đó, cậu vẫn nhớ rõ dáng vẻ lúc đó của đối phương.
Chắc do cậu là học sinh giỏi- trí nhớ tốt, lần trước Giang Tri Tân chế giễu trí nhớ cậu kém là vì cái gì ấy nhỉ? À, nước ép xoài.
Này, một câu như thế mà cũng nhớ kỹ, tại sao lại nghi ngờ học sinh giỏi?

Phương Hiệt phản bác trong lòng xong, bất giác mỉm cười và thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu bắt đầu câu hỏi.
Cùng lúc đó, Đàm Trác đang ở trong phòng làm việc của Đường Dịch.

Đường Dịch rót cho cậu ra một cốc nước nóng rồi thản nhiên xua tay: “Em ngồi đi, đừng câu lệ như vậy.”
Đàm Trác cảm ơn nhưng cậu ta vẫn đứng yên tại chỗ, đôi mắt hơi rũ xuống nhìn gạch lát nền.

Đường Dịch bất lực nhưng không ép, chỉ trầm chậm bảo:
“Giáo viên bộ môn nói gần đây em làm bài tập không được tốt, trên lớp cũng chẳng tập trung lắm, có đúng không?”
Đàm Trác không nói gì.
Đường Dịch nói tiếp: “Bởi vì kỳ thi tháng trước sao? Điểm của em rất tốt, kỳ thi vừa rồi cũng rất ổn định, không hề thụt lùi.”
Đàm Trác đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đường Dịch, giọng nói của cậu ta khàn khàn: “Em bị đứng sau một người.”
“Xếp hạng kỳ thi không quan trọng.” Trên mặt Đường Dịch vẫn treo nụ cười, giọng nói nghiêm túc: “Kỳ họp phụ huynh này không có ai trong nhà đến họp cho em, vậy nên tôi sẽ nói chuyện với em——em không có vấn đề gì với điểm số môn học cả, đừng bị thứ hạn trói buộc.”
Đường Dịch cười và nói thêm: “Chơi với bạn cùng lớp nữa, thi đại học rất quan trọng, nhưng thanh xuân không phải chỉ có mỗi đọc sách.”
Đàm Trác không nói gì, Đường Dịch cũng không miễn cưỡng, vẫy vẫy tay nói: “Về phòng học tự học đi, trời lạnh mặc nhiều hơn vào.”
Sau khi trò chuyện xong, khi Đàm Trác về lớp thì lớp đã vào lớp tự học được 10 phút.

Đàm Trác ngồi vào chỗ của mình nhưng không lập tức cúi đầu như mọi khi mà chỉ ngồi bất động trên ghế và nhìn Phương Hiệt ở hàng ghế bên cạnh.
Phương Hiệt đang làm đề, cảm thấy có ánh mắt nhìn mình thì lập tức ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Đàm Trác.
Hai người đối diện, Phương Hiệt nói trước: “Có chuyện gì sao?”
Để không làm phiền các học sinh khác đang học tự học, giọng Phương Hiệt rất nhỏ, gần như chỉ là hình miệng, cây bút carbon trên tay thì vẫn động, cả người cậu trông rất thong dong.
Đàm Trác chẳng nói lời nào, không nhìn nữa mà bắt đầu cúi đầu nhìn chằm chằm sách giáo khoa trên bàn.
Lúc giờ học sắp kết thúc, Phương Hiệt cảm thấy điện thoại trong cặp của mình rung nhẹ.
“Hôm nay Vân Thất bận, tôi không thể đến đón em về được.”

Phương Hiệt đọc xong cũng chẳng ngạc nhiên bấm tắt điện thoại và bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Sau khi tan học ra khỏi cổng trường, Phương Hiệt không nghĩ ngợi gì nhiều, quay đầu đi vào trong ngõ.
Sau 10 giờ tối thì đợi xe buýt rất khó, cậu đi về nhà còn nhanh hơn là đợi 20 phút ở ga.

Đi tới nửa đường Giang Tri Tân còn gọi điện thoại—— Giang Tri Tân về nhà không thấy ai trong nhà nên nghĩ rằng đối phương đã xảy ra chuyện.
Cho nên tối nay Phương Hiệt quyết định đi bộ.
Ngõ có đèn đường, không tối, tuy dân cư thưa thớt nhưng khá an toàn.

Phương Hiệt hơi buồn chán, vừa đi vừa lấy tai nghe ra và bắt đầu mở điện thoại di động để nghe các bài luận mẫu tiếng Anh.
Cậu chỉ mang theo một chiếc tai nghe, chiếc còn lại đang rũ xuống trước mặt.

Một bên tai là bài luận tiếng Anh thuần túy và trôi chảy, bên tai còn lại là tiếng gió, tiếng côn trùng, tiếng bước chân của cậu và… tiếng mèo.
“Meow — meow — meow—”
Tiếng mèo con, có lẽ là một con mèo nhỏ, Phương Hiệt lắng nghe nó một lúc, tiếng phát ra từ một con hẻm cách đó không xa.
Có thể là một con mèo hoang, hoặc con mèo nhà của ai đó đã chạy ra.

Phương Hiệt tiến về phía trước, bước vài bước, tiếng kêu của con mèo đột nhiên ghê hơn.
“Meo meo —— !!!”
Đây không phải là một tiếng meo meo bình thường, gần như là tiếng mèo gào, Phương Hiệt dừng lại cau mày.
Khi tiếng gào thứ hai phát ra, Phương Hiệt quay lại và sải bước về phía con hẻm.
Cậu bước rất nhanh, vài bước là lao vào con hẻm.

Cách đó không xa là một bóng người đứng dưới ngọn đèn đường, mặc đồng phục học sinh đeo cặp sách, đứng thẳng người.
Đó là Đàm Trác.
Có một con mèo trắng bên cạnh chân đối phương, nó nằm trên mặt đất kêu lên, giọng kêu tốt hơn trước, nhưng lại không nhúc nhích.

Phương Hiệt dừng lại, nhíu mày nhìn người trước mặt nói: “Thật trùng hợp.”

Có lẽ Đàm Trác không ngờ lại gặp được Phương Hiệt, qua vài giây mới hỏi: “Cậu làm gì ở đây?”
“Đi về nhà.” Phương Hiệt tiến thêm một bước, “Còn cậu?”
Chắc Đàm Trác đã bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Phương Hiệt, giọng điệu trở nên bình thường hơn một chút: “Tôi sống ở đây.”
Phương Hiệt nhớ rằng lần trước gặp Sợi dây chuyền vàng thì cậu cũng đã từng gặp Đàm Trác, có lẽ đối phương sống ở đây thật.
Cậu gật đầu rồi đi về phía trước, cho đến khi gần Đàm Trác rồi thì hỏi: “Đây là mèo của cậu à?”
“Không, tôi không có mèo” Một biểu cảm kinh tởm thoáng qua trên mặt Đàm Trác, Phương Hiệt lập tức hỏi: “Vậy thì cậu làm cái mẹ gì ở đây?”
Giọng điệu của cậu rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào mặt cậu ta.

Đàm Trác không ngờ rằng Phương Hiệt lại chửi mình, cả khuôn mặt lập tức đỏ ngầu trở lại, môi khẽ run lên.
“Đây là thái độ của người thi được top đầu đối với bạn trong lớp—”
“Nếu cậu không phải là bạn cùng lớp của tôi thì cậu đã nằm xuống đây rồi.” Phương Hiệt tiến một bước về phía Đàm Trác, đối diện với ánh mắt của cậu ta ở khoảng cách gần, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Thi đứng thứ hai không phải rác rưởi.

Tâm trạng không tốt mà bắt nạt mèo hoang thì mới là rác rưởi.”
Đàm Trác vô thức lùi lại phía sau, nhìn chằm chằm Phương Hiệt, cả người run lên vì tức giận, sau một lúc lâu không dám nói lời nào, cuối cùng mới thốt ra một câu: “Thi được top 1 thì ghê gớm lắm chắc—— ”
“Ghê gớm hơn cậu.” Phương Hiệt hơi phục người này vì việc học mà xả lên mọi thứ, cậu hơi lười nói chuyện vô nghĩa với cậu ta, nghiêng người nhẹ nhàng ôm con mèo lên.
Con mèo con kêu một tiếng nhỏ, phịch một chút lại bất động.

Phương Hiệt ngẩng đầu nhìn Đàm Trác: “Không phải nhìn thấy tôi đánh nhau rồi à?”
Cậu vô cảm nói: “Đừng để tôi nhìn thấy lần thứ hai, nếu không tôi nhất định sẽ cho cậu một trận.”
Đàm Trác không dám nói nữa, Phương Hiệt xoay người bước ra khỏi ngõ.
Nhiệt độ ban đêm đã xuống rất thấp và con mèo trên tay cậu vẫn kêu.

Phương Hiệt vừa đi vừa tra phòng khám thú cưng.
Lúc 10 giờ tối thế này thì có rất ít phòng khám thú cưng mở cửa, Phương Hiệt lướt vài lần, thấy một phòng khám trông trang trọng và vẫn mở cửa.
Tình cờ cùng một con đường với Vân Thất.
Phương Hiệt thở nhẹ, cởi đồng phục học sinh quấn con mèo lại, ra khỏi ngõ, gọi một chiếc taxi ở ven đường.