Cơn Bão Màu Cam

Chương 90: 90





Lúc Giang Tri Tân nhận được tin nhắn của Phương Hiệt thì anh vẫn đang ở nhà, thời tiết bên ngoài âm trầm như mực, rõ ràng 10 giờ rồi nhưng trời như kiểu vẫn còn chưa sáng.

Bên ngoài có gió, thổi tạt vào cửa kính tạo ra tiếng ồn nhẹ.
Nhìn thấy tin nhắn Giang Tri Tân lập tức trả lời lại.
“Ừm, trời chưa mưa, gió khá mạnh.”
“Bây giờ em đang ở đâu?”
Do hạ cánh đột ngột nên một nửa người trong khoang đang gọi điện thoại.

Một cô gái mặc váy hoa ngồi bên cạnh Phương Hiệt đang nói chuyện với người yêu, có gã trước mặt cầm chuỗi phật to tiếng nói chuyện điện thoại.
Phương Hiệt: “Vân Thị, bảo là khẩn cấp hạ cánh …”
Váy hoa: “Tí lại bay, bây giờ vẫn ổn!”
Chuỗi phật: “Giờ tao đang ở sân bay Vân Thị! Ừ, gặp bão, không hiểu hả? Dù sao thì giờ không về được.

Gần đây tao có đơn hàng, giúp tao để ý một chút, mấy trăm vạn đấy có nghe không?”
Phương Hiệt: “Em không biết khi nào mới có thể bay…”
Váy hoa: “Em sao mà biết lúc nào đi được! Em có phải tiếp viên đâu?”
Chuỗi phật: “Tao không yên tâm giao danh sách cho mày lắm, đơn mấy trăm vạn đấy!”
“Này.” Giang Tri Tân vừa nhịn cười vừa hỏi: “Mấy người bên cạnh em nói dữ vậy?”
“…..Hay anh đừng tới đón em nữa?” Phương Hiệt thở dài, cố nói cho hết câu.
“Thế em thì sao? Em về nhà kiểu gì, đừng lo, tới nơi thì gửi tin nhắn cho tôi đấy.”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Tri Tân nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời tiết vẫn còn cực kỳ âm u, gió thổi vi vu âm thanh nặng nề.

Có lẽ bánh trôi chưa bao giờ thấy thời tiết tồi tệ như vậy, nó thu mình trong ổ mèo mà không dám ra ngoài.

Giang Tri Tân kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ trong nhà, sau đó ngồi xổm trước ổ mèo để xoa dịu nó một hồi, sau đó nhìn thời gian.
Ban đầu anh nghĩ rằng trưa Phương Hiệt sẽ về đến nơi nên anh mua rất nhiều đồ, nhưng giờ chẳng nấu được rồi.

Anh làm đại cái gì đó để ăn, gửi một tin nhắn cho Phương Hiệt, nhưng cậu không trả lời, chắc là tắt máy.
Giang Tri Tân định gọi điện thử, nhưng lại có cuộc điện thoại khác.
Là Cố Tuần.
Giang Tri Tân nghe máy, Cố Tuần ở đầu dây nói trước:

“Anh Giang, giờ anh rảnh không?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Bar xảy ra chuyện rồi.” Cố Tuần bất lực: “Hay anh qua đây đi?”
Giang Tri Tân vượt mưa lái xe đến Vân Thất, lúc đến thấy có rất nhiều người đứng ở cửa, có hai cảnh sát ở bên trong.

Cố Tuần đứng bên ngoài, nhìn thấy Giang Tri Tân thì vẫy tay gọi anh:
Giang Tri Tân đi qua.
“Chuyện gì thế”
Có vẻ Cố Tuần cũng bực, nói rất nhanh: “Tối qua có hai khách uống rượu trong quán, nay bảo rằng để quên điện thoại ở bar, Chu Hồng cho hai bọn họ xem camera, chắc là lúc uống rượu thì bị mất, tối qua nhiều khách quá, em không để ý.”
Cả hai uống quá chén, ném điện thoại lên sô pha, quay đi quay lại đã bị người ta lấy mất rồi.

Chu Hồng đã báo cảnh sát cho hai người đó, nhưng họ không chịu, bảo bar phải chịu trách nhiệm, nói rằng họ là khách du lịch, nay phải đi rồi, bảo bar phải chịu tiền khách sạn nữa vì vụ này mà chậm trễ.
“Có bão nên Chu Hồng phải vội đóng cửa, nói vài câu mà tụi nó động tay động chân luôn.”
Giang Tri Tân lập tức nhìn Chu Hồng đang nói chuyện với cảnh sát, lỗ tai và mặt mũi của Chu Hồng bị thứ gì đó cào xước, hai cái đỏ bừng, hơi rỉ máu.

Còn có hai gã đàn ông đứng cách đó không xa, nghe được Cố Tuần nói gì, họ lập tức gào lên: “Ý mày là gì, tụi tao bị mất của, là nạn nhân——”
Giang Tri Tân nghe vậy, quay sang nhìn chằm chằm hai người họ.
Ngày thường anh lười biếng, anh thường không thể hiện cảm xúc của mình, nhưng khi anh thực sự tức giận, anh chỉ biểu hiện vô cảm, cảm giác ngấm ngầm muốn đánh nhau.

Lời nói tiếp theo của đối phương buộc phải nuốt trở lại, giọng điệu của Giang Tri Tân rất lạnh lùng: “Anh em của tôi mới nạn nhân đúng không? Mặt Chu Hồng sao vậy?”
“Có cố ý đâu, đẩy mấy cái, nhẫn trên tay xoẹt qua….” Một trong hai gã kia trả lời nửa chừng, sau đó lại than: “Ôi ai cho mày nói chuyện kiểu đấy?”
“Ai mẹ nó cho nói chuyện kiểu đấy!”
Chu Hồng đang nói chuyện với cảnh sát lập tức quay đầu lại: “Mẹ nó, mày vu tao trộm!”
“Được rồi, được rồi!” Cảnh sát trước mặt Chu Hồng
ngắt lời bọn họ, “Về đồn cảnh sát trước.”
Nói xong quay đầu lại nhìn Giang Tri Tân: “Anh là ông chủ đúng không? Anh cũng phải đi.”
Phương Hiệt cúp điện thoại, váy hoa và chuỗi phật vẫn đang nghe điện thoại, cậu đeo tai nghe vào nhắm mắt lại, cậu không biết trôi qua bao lâu —— váy hoa sắp chia tay người yêu đến nơi, còn chuỗi phật đã đồng ý đệ mình tiếp nhận hạng mục mấy trăm triệu.

Tiếp viên hàng không cuối cùng cũng nhắc mọi người tắt thiết bị điện tử.
Sau khi tắt máy, đợi thêm nửa tiếng nữa, cuối cùng máy bay cuối cùng cũng bắt đầu bay từ từ.
Với sự chậm trễ như vậy, Phương Hiệt đã bị hoãn gần cả buổi sáng.

Cuối cùng khi máy bay đến Thiệu Giang, Phương Hiệt rời sân bay thì đã hơn bốn giờ chiều.

Mưa chưa tới, trời tối như mực, cây cối ven đường cổng sân bay bị gió quật đổ, gió đã hòa lẫn sương ẩm, ô tô trên đường đều bật đèn chiếu xa, như một bức tranh sơn dầu mờ ảo xuyên qua màn sương.
Phương Hiệt dùng tay trái kéo vali, mở điện thoại bằng tay phải, gọi cho Giang Tri Tân trước.
Không trả lời.
Phương Hiệt gọi lại, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Cậu cau mày và cúp máy.
Giang Tri Tân hiếm khi không nghe điện thoại của cậu, trừ khi anh ấy xảy ra chuyện.
Phương Hiệt do dự, rồi cậu vẫy tay bắt một chiếc taxi.
Tài xế taxi rất nhiệt tình, xuống xe và để vali của Phương Hiệt gọn gàng vào cốp, lên xe bắt chuyện với cậu.
“Cháu đi du lịch một mình à?”
Phương Hiệt cười: “Không, về nhà.”
Bởi vì thời tiết, xe chạy rất chậm, cậu cúi đầu mở WeChat gửi tin nhắn cho Giang Tri Tân.
“Em tới rồi”
Cậu thoát khỏi WeChat, trùng hợp một tin nhắn đến:
“Chịu ảnh hưởng của bão Narcissus, dự báo sẽ có mưa vừa đến mưa to toàn thành phố trong ngày 22/6.

Lượng mưa tối đa 30-50mm, có chỗ từ 80mm trở lên.

lượng mưa chủ yếu tập trung tối nay, có chỗ sức gió mạnh và có sấm sét, có thể mất điện.

Cảnh báo cơn bão màu cam đã gửi, xin vui lòng chú ý chuẩn bị biện pháp phòng ngừa.”
Phương Hiệt ngạc nhiên, nhanh chóng trượt tin nhắn xuống, cậu tìm thấy một tin nhắn khác.
Tin nhắn cậu nhận được khi mới đến Thiệu Giang.
Phương Hiệt vui mừng, cậu đọc lại tin nhắn rồi tắt máy.
Giang Tri Tân bị trì hoãn ở đồn cảnh sát gần hai giờ, hòa giải, tháp tùng theo dõi giám sát, thương lượng bồi thường …
Thật sự anh chưa từng thấy người dài dòng như thế, hoà giải hẳn một tiếng đồng hồ, nếu không phải ở đồn chắc anh chả đánh người lâu rồi.

Cuối cùng khi ba người họ rời khỏi đồn cảnh sát, Giang Tri Tân lấy điện thoại di động ra xem.
Vừa rồi trong phòng hòa giải, bọn họ không được phép lấy điện thoại di động, đến nỗi khi anh bật điện thoại lên, toàn là tin nhắn cuộc gọi của mình Phương Hiệt.
“Tôi đây.”
Giang Tri Tân thở dài, gọi cho Phương Hiệt trước.
Điện thoại reo một lúc, cuối cùng cũng có người trả lời.


Giang Tri Tân chưa kịp nói, Phương Hiệt đã nói trước.
“Giang Chí Tân, anh cố ý đúng không?”
Giang Tri Tân không kịp nhảy số: “Hả?”
“Bão lụt, không nghe điện thoại, để em một mình ở sân bay” Phương Hiệt nói.
“… Tôi sai rồi.”
Cuối cùng Giang Tri Tân cũng hiểu ra, cười thở dài.
“Tại tôi có việc, em vẫn còn ở sân bay sao? Tôi đến đón em.”
“Em không ngốc đến thế, em bắt taxi về, gần đến chung cư rồi.”
Giang Tri Tân thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tôi chờ em ở chung cư.”
Cúp điện thoại, Giang Tri Tân quay đầu nhìn Chu Hồng và Cố Tuần, chỉ vào vết thương trên mặt của Chu Hồng.
“Muốn đi bệnh viện không?”
Chu Hồng vội xua tay ra hiệu không sao: “Em không sao, bị trầy xước một chút, đến hiệu thuốc mua một ít i-ốt là ok rồi anh.”
“OK”
Cố Tuần với Chu Hồng không lái xe qua, bên ngoài có gió thổi đến nỗi chân đứng không vững, Giang Tri Tân mặc áo có mũ, tóc bị gió thổi rối tung rối mù với mũi bị thổi đến căng phồng.

Giang Tri Tân không rảnh quan tâm, anh nói: “Lên xe đi.”
Vừa lên xe được 1 giây, cơn mưa tầm tã trút xuống.
Cơn mưa xối xả trút xuống theo gió, đập vào kính chắn gió phát ra tiếng bùm bùm, cả chiếc xe dính đầy nước mưa, bên trong xe toàn tiếng mưa rơi.

Giang Tri Tân đỗ vào một hiệu thuốc gần đó, ba người ghé vào mua thuốc rồi Giang Tri Tân lái đến chung cư trước, ném chìa khóa xe cho Cố Tuần.
“Lái xe về.”
Cố Tuần sửng sốt: “Không cần, bọn em bắt taxi về cũng được mà anh.”
“Thời tiết này có thể bắt taxi được không? Lái xe về nhà từ từ thôi, về đến nhà thì nháy.” Giang Tri Tân ấn sườn cánh ra một chiếc dù, đang cởi dây an toàn thì máy đổ chuông, Giang Tri Tân thuận tay đóng cửa xe, bấm nghe điện thoại.
“Anh về đến nơi chưa?”
Cách mưa gió nên anh không nghe rõ Phương Hiệt nói gì, anh gân cổ lên đáp: “Về đến cửa rồi.”
Mặc dù đã cầm ô, nhưng từ lúc xuống xe anh đã biết nó vô dụng.
Mưa quá to, gió quá lớn, khiến chiếc ô vừa bị vặn vừa bị xoắn.

Anh đi bộ từ ven đường đến cổng chung cư, cơn mưa làm ướt đẫm cơ thể của Giang Tri Tân.
Trên mặt đất đọng rất nhiều nước, Giang Tri Tân vừa nghe điện thoại vừa tránh vũng nước, tiếng mưa gió lớn đến nỗi hai người nói chuyện như hét vào mặt nhau.
“Anh không lái xe à?”
“Không lái về.”
Phương Hiệt khựng lại rồi hét lên: “Em xuống đón anh!”
“Không cần” Giang Tri Tân sửng sốt, “Tôi đến chung cư rồi.”
Phía Phương Hiệt có tiếng đóng cửa thật mạnh, Phương Hiệt ngắt lời anh, lặp lại: “Em xuống đón anh.”
“… Được rồi.” Giang Tri Tân bật cười, “Xuống đây đi.”
Khi anh đến cửa chung cư mới thấy bóng dáng Phương Hiệt.

Phương Hiệt với Giang Tri Tân lộn xộn hết cả lên, cậu mang dù nhưng vô dụng, người anh ướt sũng, mặt đầy nước mưa.

Nhìn thấy Giang Tri Tân, Phương Hiệt bước qua vũng nước đọng trước mặt, đi đến bên cạnh Giang Tri Tân, đưa ô về phía anh.
May là chung cư ở ngay đằng trước, hai người vượt qua mưa gió, nhấn thang máy.
Vào thang máy, gió mưa bị ngăn cách, thang máy dừng ở tầng 20, Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt cả người ướt sũng, vừa bất lực vừa buồn cười.
“Lăng quăng quá Phương Tiểu Hiệt.”
“Có chút lương tâm được không?” Phương Hiệt lập tức quay đầu lại, nhìn chằm chằm Giang Tri Tân: “Em đón anh đấy.”
Giang Tri Tân cười cười, vào thang máy chậm rãi nói: “Xin lỗi, anh lại không tới đón em rồi.”
Từ “lại” rất linh tính, Phương Hiệt rất lâu, mãi đến trước cửa nhà mới nói:
“Không sao đâu, không phải em đón được anh rồi à?”
Vào tháng 8 một năm trước, vào tháng 6 một năm sau, họ lại gặp nhau vào một ngày giông bão, thời gian cách nhau 11 tháng, nhưng khoảnh khắc này như tương phùng với nhau.
Ví dụ như cùng một sân bay, gọi điện thoại không nghe, gió mạnh và mưa lớn, cùng một cơn báo màu cam.
Điểm khác biệt là lần này Phương Hiệt đón Giang Tri Tân.
Giang Tri Tân nghe xong vẫn im lặng.
Cho đến khi hai người bước vào nhà, Phương Hiệt đóng cửa lại hỏi: “Đi tắm đi anh, vừa bị cảm….”
“Phương Hiệt” Giang Tri Tân gọi tên cậu, Phương Hiệt quay lại, thấy Giang Tri Tân mỉm cười.
“Lại đây hôn đi.”
Vẻ mặt bình tĩnh giống như vừa nói “Xin chào, tạm biệt”, Phương Hiệt mất cảnh giác, chỉ đứng hình.
“Gì cơ?”
Giang Tri Tân nhấp nháy khóe miệng lặp lại: “Người yêu lại đây hôn tôi một cái.”
Lần này Phương Hiệt không do dự bước đến gần Giang Tri Tân
Giây tiếp theo, môi Phương Hiệt áp lên khóe miệng anh.
Bên ngoài trời mưa bão, cả hai người đều dính đầy nước mưa, tóc tai rũ rượi, nước chảy quanh tai và cổ như dòng suối.

Chỉ có hai chiếc lưỡi giao nhau và đôi môi là ấm áp.

Nụ hôn của Phương Hiệt vội vàng và mạnh bạo như mọi khi, Giang Tri Tân đành lùi lại, ngã thẳng xuống ghế sô pha, không quên kéo theo Phương Hiệt.
Bánh trôi bị hoảng, ló đầu nhìn chằm chằm hai người chỉ số thông minh thấp.
Giang Tri Tân vẫn không nhịn nổi bật cười, Phương Hiệt lùi về phía sau một chút, bất lực nhìn anh.
“Anh có thể nghiêm túc hơn được không?”
“Vâng.”
Giang Tri Tân gật đầu, sau đó nhớn người hôn lên cằm của Phương Hiệt.
Mưa gió bên ngoài vẫn không ngừng, toàn bộ bị ngăn cách bên ngoài như một thế giới khác.

Có thể mai thời tiết đẹp, hoặc mai trời vẫn bão tố.
Không quan tâm.
Hẹn mai gặp lại.