Côn Đồ Nuôi Nữ Nhi

Chương 6



Bóng đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng bị che khuất bởi sương mù, gió lạnh gào thét, cây cối chung quanh va vào nhau vang lên tiếng xào xạc bất quy luật che đi ảnh ngược của nhà nhỏ, sấm sét ngẫu nhiên chớp lên hai lần, âm thanh chó sủa ẩn ẩn vang lên.

Các người dân trong thôn đang ngủ say. Lục Thì Thu ở trong một con hẻm nhỏ hẹp, thỉnh thoảng xoa xoa tay.

1111 yên lặng lấy nhiệt kế,【 Kí chủ, bây giờ ngoài trời đang năm độ, bão cấp bốn, coi chừng cảm lạnh. 】

Lục Thì Thu rụt cổ, chà xát hai tay sớm đã đông cứng, khịt khịt mũi, "Cảm ơn ngươi."

Haha, nếu thật sự quan tâm hắn, vì sao không nói cho hắn biết Vu bà tử đến cùng tính toán ngày nào hãm hại Vu nương tử.

【 Kí chủ, Vu bà tử chỉ là tìm bà mối, sao lại khẳng định bà ta nhất định sẽ hại Vu nương tử? 】

Lục Thì Thu giống như một lão nông dân, giấu hai tay vào trong tay áo của mình, yên lặng trả lời, "Lão kia không phải người tốt. Đuổi đi không thành, liền muốn gả người ra ngoài. Nhưng Vu nương tử quyết tâm không tái giá. Lão khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy."

【 Kí chủ, ngươi trốn ở chỗ này là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? 】

Lục Thì Thu nở nụ cười, "Haha, trẻ nhỏ nhà ngươi, thậm chí ngay cả cái này cũng có thể nhìn ra."

【 Kí chủ, chủ ý này không tốt. Ngươi cứu người xong rồi thì làm sao giải thích được, muộn như vậy không ngủ còn đột nhiên xuất hiện trong hẻm ư? 】

Lục Thì Thu giật giật hai chân cứng đờ, "Nhóc con như ngươi thì biết gì. Ta đây là ân nhân cứu mạng, nàng khẳng định sẽ lấy thân báo đáp." Về phần lý do, nói hay không thì quan trọng sao?

1111 không phản bác được.

Thôn Hồng Thụ nằm ven biển, trong đêm nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, gió lạnh vô cùng lớn. Lục Thì Thu đều đặn ra ngoài ba buổi tối, đầu nặng trĩu còn chân thì nhẹ bẫng như bay, sốt cao, bước chân phù phiếm trở về nhà.

Lục bà mụ đem chăn trong phòng mình cho hắn đắo, gần như là phủ kín cả người, trách cứ nói, "Trong nhà chăn của ngươi là dày, ngươi làm sao còn có thể bị đông lạnh hả?"

Lục Thì Thu đem thân mình bọc thành kén nhộng, run rẩy không ngừng.

Trong lòng hắn cũng bức bối cực kỳ, chỉ là muốn anh hùng cứu mỹ nhân, sao lại khó như thế. Thiếu chút nữa làm hắn mất nửa cái mạng.

Đúng lúc này, Hồng thị đẩy cửa chạy vào.

Mang vào một cỗ gió lạnh, không đợi nàng nói chuyện, Lục bà mụ trách cứ đứng lên, "Đóng cửa lại, không biết Tam đệ ngươi bị đông lạnh à."

Bị răn dạy, Hồng thị cũng không tức giận, trên mặt như cũ mang theo ý cười, thuận tay đóng cửa lại.

Lục bà mụ nhìn nàng một chút, "Có chuyện gì mà cao hứng như vậy?"

Hồng thị thần thần bí bí nói, "Nương, ta vừa rồi đã nghe đại nương cách vách nói, ba căn nhà ngói của Vu nương tử bị một nhà con trai nhỏ của Vu gia chiếm."

Lục bà mụ kinh ngạc ô một tiếng, "Vậy thì nàng ở đâu?"

"Chắc là ở phòng của tiểu nhi tử kia." Hồng thị nói, "Nhị phòng Vu gia không bằng lòng, đang ầm ĩ trong Vu gia một trần. Nương, ngươi đi nhìn không?"

Sức mạnh buôn dưa lê của Lục bà mụ cũng tăng đến tối đa rồi, "Đi xem xem một chút."

Trong phòng chỉ còn lại mỗi Lục Thì Thu.

1111 thanh âm mang theo cười nhạo vang lên, 【 Kí chủ, kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân của ngươi thất bại. 】

Lục Thì Thu khịt mũi, hầm hầm nói, "Câm miệng, lão tử không điếc."

Lục bà mụ xem xong náo nhiệt thì về nói với hai con dâu, "Nhìn xem! Phụ thân ngươi không ở đây, thôn này liền lộn xộn."

Hồng thị bĩu bĩu môi, "Vu nương tử này cũng thật là khờ. Mẹ chồng bảo nàng chuyển, nàng cũng thật sự thu xếp."

Trần thị nghiêng mình, thấp giọng nói, "Ta nghe mấy người đáng tin trong thôn nói, Vu bà tử tìm bà mối, đang muốn bức Vu nương tử tái giá. Nàng ta cũng là không còn biện pháp."

Quả phụ này sống quá khó khăn. Vu nương tử tính tình nhu nhược, trên đầu có hiếu đạo đè nặng, lý chính lại không có ở đây, nàng ta có thể làm sao? Chỉ có thể mặc cho Vu bà tử xâu xé.

Hồng thị đang may quần áo cho con, gãi gãi đầu, nghe nói như thế, "Ta thấy Vu bà tử cũng ngốc. Hiện tại có cướp đoạt thế nào thì chỉ cần đợi cha trở về, phòng ở kia cũng phải trả thôi. Ép qua ép lại, chơi có vẻ rất vui nhỉ?"

Vu nương tử ngược lại cũng không ngốc, Vu bà tử có bức ép như nào, nàng đều không đưa địa khế*, chắc hẳn nàng ta đang chờ lý chính trở lại.

*này như kiểu sổ đỏ sổ hồng bây giờ á

Động tác bện giày rơm của Lục bà mụ thoáng dừng lại, chau mày nghĩ ngợi, vẫn lo lắng Vu bà tử sẽ làm ra thủ đoạn âm hiểm, liền bảo con dâu thứ hai đến Vu gia cùng với Vu nương tử, "Phụ thân ngươi không ở nhà, vạn nhất xảy ra chuyện gì, hắn trở về lại trách chúng ta. Ngươi lấy chăn qua bên kia ở, ban ngày vẫn cứ ở đây ăn. Đừng chiếm tiện nghi của người ta."

Trần thị đối với Vu nương tử cũng rất đồng tình, bèn gật đầu đáp ứng.

Lục Thì Thu ở trong buồng nghe được tính toán của mẹ này, trong lòng càng thêm kiên định.

Đêm đến, Trần thị đã vào nhà Vu nương tử ở.

Trần thị và Vu nương tử chỉ kém nhau một tuổi, Trần thị lúc trước là khuê nữ, nhưng gia cảnh không như Hồng thị, khi ở cùng với Vu nương tử lại có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên.

Thường xuyên qua lại, cũng thân mật hơn rất nhiều.

Vu nương tử cầm kim may quần áo, Vu Tam Nha tiểu xong đã nằm ngủ, Vu Nhị Nha ngồi trước bàn cơm nghịch vỏ sò, ai cũng không phản ứng.

Vu Đại Nha mở cửa cho Trần thị, sau đó lạch bạch đi lấy ghế.

"Làm phiền ngươi rồi." Vu nương tử có chút ngượng ngùng.

Trần thị ngồi xuống, đặt sọt trong tay lên trên đùi, bắt đầu bện giày rơm, "Ngươi bây giờ sẽ tâm sự cùng với ta nha."

Vu nương tử mím môi, lại có chút không yên lòng, "Ngươi tới đây rồi, mấy đứa nhỏ trong nhà ai trông đây? Không thì dẫn bọn chúng đến đi?"

Trần thị lắc đầu cự tuyệt, "Hai hài tử đều đã ngủ, mẹ chồng có thể giúp ta chăm sóc."

Vu Đại Nha chống tay lên bàn, đầu nhỏ gật gù mơ màng.

Vu nương tử muốn đưa nàng về phòng ngủ, nàng lại nhất quyết không chịu.

Trần thị đi đến bên cạnh Vu nương tử, nhỏ giọng hỏi, "Mẹ chồng ngươi gần đây có bắt ngươi tái giá không?"

Vu nương tử lắc đầu, "Không có."

Mặc dù không có, nhưng nàng tuyệt không dám sơ ý.

Một nhà mẹ chồng chỉ là tạm thời im lặng, chỉ cần trong tay nàng còn giữ địa khế ba ngôi nhà ngói kia, bọn họ sẽ không bao giờ từ bỏ.

Trần thị hạ giọng hỏi, "Những đại nương trong thôn chúng ta vẫn là hay truyền tin này nọ. Mẹ chồng ta lo lắng Vu bà tử sẽ bôi xấu thanh danh ngươi."

Vu bà tử lúc còn trẻ danh tiếng đã không tốt, sau khi làm mẹ chồng lại cực kỳ cay nghiệt, so với bất kì ai trong thôn cũng thối nát hơn cả.

Lời Trần thị nói, cũng chính là lo lắng của Vu nương tử. Mấy ngày trước Lưu đại tỷ cố ý bôi đen nàng, tuy lúc ấy đã bị Lục Thì Thu chọc ngoáy, nhưng vẫn là tránh không được có chút tin đồn lan truyền trong thôn. Thậm chí có không ít người gặp mặt còn không thèm nhìn nàng.

Đáng giận hơn cả là mấy kẻ háo sắc còn dám dùng loại ánh mắt lộ liễu dơ bẩn kia lên người Vu nương tử.

Mấy ngày nay nàng tâm thần không yên, cứ cảm thấy có chuyện sẽ xảy ra, đành phải ngồi yên trong nhà, ngay cả đi biển bắt hải sản cũng không dám đi.

Vu nương tử không biết nên làm thế nào cho phải, nghiêng đầu đã nhìn thấy Tam Nha đang an giấc nồng, hai nữ nhi chẳng biết tự lúc nào cũng gối cánh tay ngủ say sưa.

Trần thị giúp Vu nương tử ôm con vào phòng.

Sắc trời đã đen nhánh, vì sáng Trần thị còn ra biển nên trực tiếp đến phòng kế bên ngủ.

Vu nương tử đang nấu nước nóng, muốn đưa cho nàng ta thì Trần thị vẫy tay, "Ta về nhà tắm rồi quay lại, ngươi cũng đi ngủ sớm chút đi."

Vu nương tử gật đầu đáp ứng.

Trần thị ngủ nông, đến nửa đêm, đột nhiên nghe được ngoài viện có tiếng vang.

Nàng lập tức đứng lên, mặc xong quần áo, ngó xuyên qua cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy có một thân ảnh đang men theo chân tường đi về hướng nhà chính.

Trần thị lấy từ sau nhà ra một đòn gánh, vừa muốn mở cửa phòng, đã trông thấy Vu nương tử cầm côn bổng hùng hổ xông ra ngoài, miệng hô to, "Bắt cướp đi!!"

Trần thị mở cửa, Vu nương tử nhanh chóng đuổi theo bóng đen kia chạy đi.

Trần thị lúc này quyết đoán dùng đòn gánh cản lại, trực tiếp khiến cho người kia ngã ngựa.

Các thôn dân bị động tĩnh lớn này đánh thức, đều đứng lên xem náo nhiệt.

Chờ bọn họ vào tới sân của Vu gia, chỉ thấy Vu nương tử và Trần thị đã trói một tên mặc đồ đen thui thành đòn bánh tét, miệng còn nhét khăn lau, mơ hồ nghe thấy âm thanh nức nở.

"Đây là ai vậy?" Có người giơ đèn lên soi, phát hiện không phải người trong thôn, nhìn có chút lạ mắt.

Nhưng vẫn có người có nhận ra, "Ơ, đây không phải là Mã Lão Nhị ở thôn sau núi sao?"

Những người khác bắt đầu vây quanh người kia hỏi xem Mã Lão Nhị là ai.

Bên phải thôn Hồng Thụ chính là núi Nương Nương, phía sau núi là thôn của Mã gia, Mã Lão Nhị là tên có tiếng góa vợ, hai người vợ từng cưới đều bị hắn đánh chết.

Hắn thích uống rượu, mà uống rượu xong là sẽ nổi điên, trong nhà có bao nhiêu tiền liền lấy hết.

Chờ hắn cha mẹ vừa đi, Mã Lão Nhị thua sạch sẽ toàn bộ tiền được chia chỉ trong một ngày, sau đó cuộc sống xuống dốc không phanh.

Hắn đa chừng này tuổi rồi, không có vợ cũng chẳng có con, người không giống người, quỷ không giống quỷ.

Cố tình hắn còn không biết hối cải, vẫn là thích gây rối với những quả phụ.

Mọi người ngươi một câu ta một câu, những người phụ nữ này bình thường thích buôn chuyện, trước giờ chưa từng làm chủ, lúc này cũng chỉ biết hóng hớt, không ai đứng ra quyết định.

Thanh âm ồn áo huyên náo không ngớt, Vu nương tử cùng Trần thị nhìn nhau, không biết nên làm gì mới tốt.

Đúng lúc này, Vu bà tử và Lục bà mụ một trước một sau đi tới, sau lưng còn có Lục Thì Thu đi theo, trên người hắn bao bọc áo bông của Lục lão đầu.

Vu bà tử vừa vào, mọi người liền tự động dạt ra cho bà một con đường, trong tay bà ta cầm một cái muôi thiết, trực tiếp vung về hướng Vu nương tử, Trần thị mắt thấy không tốt, nhanh tay kéo Vu nương tử qua một bên.

Vu bà tử trực tiếp ngã sml, thiết muôi trong tay trực tiếp rơi xuống đất.

Hai con dâu của bà ta thấy thế, lập tức đỡ lên, lúc Vu bà tử muốn đánh tiếp thì Lục bà mụ đã ngăn lại, "Ta nói này Vu bà tử, ngươi làm cái gì vậy? Chúng ta mới vào cửa, sự tình còn chưa biết rõ thì ngươi đã động thủ đánh người, đây là cho rằng lão đầu nhà ta không ở đây, ngươi lại bắt đầu diễu võ dương oai đúng không?"

Vu bà tử chống eo, chỉ chỉ Mã Lão Nhị trên mặt đất, hung ác nói, "Cái này còn phải hỏi sao? Tiện nhân này nhất định là thấy con trai của ta chết nên dây dưa với tên khác." Bà ta nhìn về phía những người khác, hô to, "Các ngươi tốt nhất nên quản chặt chồng mình, nàng ta ngay cả Mã Lão Nhị cũng để ý, có thể thấy được lòng dạ thâm sâu bao nhiêu."

Lời này vừa nói ra liền biết là không tốt, không ít nữ nhân nhìn Vu nương tử bằng ánh mắt kì lạ.

Lục bà mụ xì một tiếng khinh miệt, "Có cái rắm!" Nàng nhìn về phía Trần thị, "Ngươi nói đi!"

Trần thị vỗ đòn gánh trong tay, ý bảo mọi người im lặng, "Mẫu thân ta nói có người thừa dịp cha chồng ta không ở đây lại phát rồ rắp tâm hại Vu nương tử, nên gọi ta vào ở chung. Mã Lão Nhị cũng là bị ta và Vu nương tử bắt đến."

Mặt già của Vu bà tử ngay lập tức đỏ lên. Ý tứ này không khác nào nói Mã Lão Nhị là do bà ta gọi đến, bà mắng mỏ, "Ngươi nói bừa!"

Lục bà mụ ngăn trước mặt Trần thị, hừ nhẹ, "Ngươi cũng không cần lo lắng. Lão nhân nhà ta không ở nhà, ta chỉ là một nữ nhân cũng không thể làm chủ được, tốt nhất nên đưa người đến quan phủ, để bọn họ xử án."

Vu bà tử lúc này là thật sự hoảng sợ.

Những người khác thấy sắc mặt Vu bà tử lúc này, lập tức hiểu rõ người này trong lòng có quỷ.

Mọi người bàn luận xôn xao, nói Vu bà tử lần này xui xẻo cực kì.

Tộc nhân Vu thị mỗi một người sắc mặt càng thêm khó coi. Nếu thật là tố cáo đến quan phủ, vậy Vu thị bọn họ coi như còn thanh danh gì không.

Tộc trưởng Vu thị chống quải trượng, hướng về phía Vu nương tử nói, "Mộc thị, ngươi cũng là người Vu gia chúng ta, người trong nhà biết chuyện nhà mình là đủ rồi. Nếu đến quan phủ sẽ làm hỏng thanh danh Vu gia, ba nữ nhi của ngươi nên làm thế nào bây giờ? Các nàng có gả cho người khác được không, vẫn là do ngươi cân nhắc."

Vu nương tử quả nhiên có chút do dự.

Lục Thì Thu vẫn luôn đứng bên cạnh xem náo nhiệt liền tiến vào từ trong đám người, "Ta khinh! Vu thị các ngươi còn có thanh danh sao? Ta - Lục lão tam - ở bên ngoài còn không nổi bằng Vu gia các ngươi đâu. Ngươi còn dám lấy thanh danh uy hiếp. Người đều đã già cả rồi, tuổi cao lại không biết chủ trì công đạo, chỉ biết lo lắng sợ bất công cho lão bà tử. Ta thấy, hai ngươi lúc còn trẻ hẳn đã không ít lần ăn vụng nhỉ?"

Tất cả mọi người bị lời này của Lục Thì Thu làm cho sợ đến ngây người.

Vu bà tử lúc trẻ vốn thủ tiết, thế nhưng để nuôi lớn ba con trai và hai cái con gái không hề dễ dàng, thế nên mới làm chút loại chuyện trao đổi da thịt, kiếm tiền bươn chải. Thật ra, loại chuyện này đối với mọi người cũng không hề mới mẻ.

Nhưng tộc trưởng Vu thị cũng không phải là người thường, dựa theo bối phận thì hắn hẳn là thúc thúc của Vu bà tử. Hai người này nếu có liên quan, vậy đó chính là loạn luân.

Lão tộc trưởng kia trừng lớn hai mắt, hắn quả thật làm người không quá đức cao vọng trọng, chỉ bởi vì có sẵn bối phận mới ngồi lên vị trí tộc trưởng.

Bình thường xử lý chuyện cũng có nhiều sai lệch, không ít người trong tộc đã sớm có ý kiến. Nhưng hắn trước giờ lại chưa từng bị người khác mắng như thế này.

Bọn tiểu bối Vu thị nghe thấy, mỗi người giơ nắm đấm ra, đầy căm phẫn liếc Lục Thì Thu, "Đồ độc mồm nhà ngươi!" "Ta đánh chết ngươi cái kẻ ba hoa này!"

Mấy người này đều là đứa nhỏ choai choai, nào địch nổi một người trưởng thành là Lục Thì Thu, chỉ một chốc liền hắn bị chế trụ.

Tộc nhân Lục thị cũng chạy lại hỗ trợ, đuổi họ ra ngoài.

Lục Thì Thu không sợ lớn chuyện, thêm mắm dặm muối nói, "Kích động như vậy làm gì? Ta nói không đúng sao? Hai người bọn họ nếu không có quan hệ mờ ám, tại sao phải khi dễ cô nhi quả phụ người ta. Tuy ta ở bên ngoài thanh danh là không tốt, nhưng trước giờ không hề bắt nạt ai già yếu bệnh tật. Còn Vu gia các ngươi, ngược lại khiến người ta kinh ngạc." Hắn chỉ vào Vu bà tử, thanh âm bỗng to lên, chỉ sợ người phía sau không nghe rõ, "Bà già này công khai đoạt phòng của người nhà cũng không thấy tộc trưởng các ngươi đi ra giải quyết thoả đáng. Còn nói không mờ ám, lừa con nít ba tuổi chắc?"

Lão tộc trưởng bị Lục Thì Thu chọc tức đến lảo đảo. Vu gia lo lắng sẽ xảy ra ẩu đả, cũng không để ý tới tranh cãi, sốt ruột bận nâng lão gia tử trở về.

Vu bà tử đứng yên mặt đỏ tai hồng, bà ta khi xưa quả thật đã thông đồng không ít nam tử. Người đời trước đều biết trong lòng mà không nói ra.

Đều đã lớn cả rồi, cũng không ai đào lại mấy chuyện hư hỏng từ vài thập niên trước ra nói.

Không nghĩ đến lại bị Lục lão tam này nói nhảm lan truyền lung tung.

Hơn nữa còn là làm loạn với thúc thúc của mình, cái này nếu mà bị truyền đi, Vu bà tử còn có thể sống sao?

Vu bà tử nghiến răng nghiến lợi, giương nanh múa vuốt hướng về phía Lục Thì Thu, "Ta đánh chết ngươi tên súc sinh!"

Lục bà mụ ngăn trước mặt Lục Thì Thu trước mặt, "Ngươi dựa vào cái gì mà đánh con trai của ta? Ngươi cho rằng những chuyện dơ bẩn kia của ngươi ta không biết ư?"

Tiếp liền họ liền kể hết lịch sử huy hoàng của Vu bà tử, lúc còn trẻ đã qua lại với ai, nói ra toàn bộ.

Nữ nhân vốn thích tám chuyện, đối với loại sự tình này còn đặc biệt mẫn cảm, huống chi lúc ấy bà ta còn bị vợ cả đích thân bắt gian, ầm ĩ đến không ít người đều biết, vì thế mọi người cùng nhau góp vui vẽ nên một câu chuyện thập phần sinh động.

Vụng trộm một lần cũng là vụng trộm, huống chi bà ta còn lặp đi lặp lại nhiều như vậy. Lúc này ai cũng chắc chắn Vu bà tử và tộc trưởng của Vu thị có quan hệ không chính đáng, sau đó bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian dị thường hai người ở chung.

Hai con dâu của bà ta chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, thừa dịp mọi người không chú ý đã chạy đi mất.

Vu bà tử không có ai bảo vệ, loạn càng loạn thêm.

Cuối cùng, Vu bà tử bị đánh đến mắt mũi sưng bầm cả lên.

Lục bà mụ có nhiều người che chở nên không hề bị thương, dương dương đắc ý nói, "Ngươi là loại người gì, thôn chúng ta ai chẳng biết. Chính ngươi không biết chế, còn dám nói xấu con dâu, loại người như ngươi tại sao còn chưa bị thiên lôi đánh chết nhỉ?"

Nàng nhìn chung quanh một chút, "Mã Lão Nhị đâu?"

Mọi người lúc này mới nhớ tới, dồn dập lui về phía sau, chỉ thấy Mã Lão Nhị ngồi phịch trên mặt đất, trên người chật vật toàn là dấu chân.

Vừa rồi lúc các nàng đánh nhau, Mã Lão Nhị suy tính sẽ thừa dịp loạn trốn ra ngoài, không ngờ đến lại bị người ta đạp trúng sống lưng, rốt cuộc không đứng lên nổi.

Lục Thì Thu nâng hắn dậy đến, Mã Lão Nhị chỉ còn lại nửa cái mạng, hơi mở mắt ù ù cạc cạc tỉnh lại, "Ta thừa nhận là được chứ gì. Là Vu bà tử kêu ta đến để làm xấu thanh danh quả này. Ta chỉ nghĩ sẽ sàm sỡ nàng, không hề muốn trộm đồ vật. Ta vừa mới vào sân, ngay cả cửa nhà chính còn chưa kịp nạy đã bị hai người bắt được, các ngươi thả ta đi mà? Về sau ta sẽ không dám nữa"

"Thả ngươi? Ta đây không thể quyết định được." Lục Thì Thu nhìn về phía Vu nương tử, "Ngươi định xử lý như thế nào?"

Vu nương tử đầu óc xoắn xuýt cả lại.

Nàng dĩ nhiên muốn diệt trừ trừng phạt kẻ gian ác, nhưng nếu vậy thì thanh danh Vu thị cũng sẽ hao tổn, vậy thì ba nữ nhi của mình về sau còn có thể gả cho người khác không?

Lục Thì Thu nhìn thấy nàng mặt đầy khó xử, quyết đoán vung tay lên, "Được rồi. Việc này quá lớn, ngươi không làm chủ được, ta giúp ngươi giải quyết."

Nói xong, không cho nàng có cơ hội cầu tình, hắn trực tiếp kéo xềnh xệch Mã Lão Nhị ra cửa chính Vu gia.