Con Đường Bá Chủ

Chương 158: Lạc Nam tức giận



Bên trong Linh Giới Châu...

Hai thân thể trần truồng quấn chặt lấy nhau không kẻ hở, nhiệt liệt kết hợp khiến làn nước Cực Lạc Suối gợn lên những cơn sóng lớn...

Diễm Nguyệt Kỳ môi đỏ thở hổn hển, chưa kịp rên rỉ đã bị nam nhân lắp kín, cái lưỡi của hắn như giao long xuất hải, chiếm lấy toàn bộ khuôn miệng thơm ngào ngạt của nàng...

Hai bộ phận sinh dục chặt chẽ kết hợp, không ngừng ma sát kịch liệt, khoái cảm dâng trào khiến hai người rung rẩy toàn thân...

Bộ ngực sửa căng tròn nằm trong bàn tay hắn bị nắn bóp thành muôn hình vạn trạng, thỉnh thoảng tên này dùng đầu ngón tay xoe xoe đầu nhủ đỏ thẩm, làm nàng toàn thân tê dại...

Lạc Nam hưng phấn vô hạn chiếm đoạt toàn bộ cơ thể đại sư tỷ mình, không có chút thương hương tiếc ngọc, dương vật không ngừng đâm mạnh vào rãnh thịt của nàng, tiến vào tận cùng người phụ nữ...

Sau mỗi lần nhấp của hắn, Diễm Nguyệt Kỳ chỉ có thể ưởn người đón nhận, thỏa mãn tràn ngập cỏi lòng...

Hồi lâu sau, khi cả hai đạt đến đỉnh điểm cao trào lần thứ tám, nơi tư mật của hai người cũng trở nên lầy lội vì dung dịch đặc biệt kia mang lại...

Lạc Nam tựa người vào vách đá, ôm vòng eo mỹ nhân, nhẹ nhàng vuốt ve toàn thân nàng, giúp nàng tận hưởng dư vị cao triều còn sót lại...

Bàn tay không quên xoa nắn bờ mông vểnh cao đầy đặn, thỉnh thoảng vỗ mạnh vài cái tạo ra từng làn sóng thịt lăn tăn cùng âm thanh vui tai thích thú...

Diễm Nguyệt Kỳ hai mắt khép hờ mê ly, lười biếng tựa người vào ngực hắn, vòng tay trắng mịn ôm lấy cổ hắn, khóe môi ướt át cong lên đầy thỏa mãn...

Dư vị này thật quá tuyệt hảo, sống hơn hai trăm năm như nàng lần đầu nghiện một loại cảm giác...

Nhưng chỉ nghiện khi ở bên hắn...đối diện nam nhân khác, Diễm Nguyệt Kỳ vừa nghĩ đến đả rợn cả tóc gáy, cảm thấy ghê tởm vô cùng, cũng chẳng hiểu nguyên nhân...

Nàng chỉ biết cơ thể mình chỉ đồng ý tiếp nhận duy nhất nam nhân này...cũng là con rể của nàng...

Lạc Nam thấy nàng tựa người hơi khó khăn, cúi xuống bế nàng theo kiểu công chúa, phi thăng lên mặt suối, nằm ngửa ra đất, để nàng nằm sấp lên người hắn...

“Thích không sư tỷ?” Hắn thủ thỉ vào vành tai mẫn cảm của nàng...

Diễm Nguyệt Kỳ thoải mái xoay người, quay sang nằm cạnh hắn...

Nhìn côn thịt bóng bẩy vươn cao, nàng dùng tay nắm lấy nhẹ nhàng vuốt ve, hừ một tiếng:

“Cũng là do tiểu gia hỏa này mê hoặc, bổn tọa quyết định cắt nó!”

Lạc Nam dở khóc dở cười ôm nàng, lắc đầu trêu nói:

“Nó là bảo bối của nàng a, đồng thời cũng là bảo bối của Hồng Liên và Tình nhi, nỡ cắt sao?”

Diễm Nguyệt Kỳ ngạo kiều liếc hắn, sục mạnh vài cái cho bỏ ghét, chợt nghĩ đến điều gì, đôi mắt nhướn lên nghiêm túc hỏi:

“Giữa bổn tọa và Liên nhi các nàng, ngươi thích song tu với ai hơn?”

Lạc Nam xém chút nữa phun ra một ngụm, bất đắc dĩ nhìn nàng hỏi:

“Ta và nàng song tu bao giờ? Suốt tám lần đều là thuần túy kết hợp, ngay cả Long Tiên Thánh Điển cũng không vận chuyển, sao có thể gọi là Song Tu? Chúng ta là đơn giản là ân ái giữa nam và nữ a!”

Diễm Nguyệt Kỳ nghe hắn nói vậy, mới nhớ gần một ngày này hai người chỉ điên cuồng lao vào nhau, dù với tính cách của nàng cũng xấu hổ đến đỏ bừng mặt mũi, bất quá vẫn đường hoàng nói:

“Bổn tọa quên mất, sao ngươi không nhắc nhở Song Tu? Lỗi là do ngươi!”

Lạc Nam vươn tay nhéo nhéo mũi ngọc của nàng, cưng chiều nói:

“Ta thích cảm giác chúng ta hòa quyện cùng nhau, mà không thích nàng tìm đến ta chỉ vì Song Tu nhằm gia tăng thực lực...”

Diễm Nguyệt Kỳ trong lòng rung lên, quả thật nàng tìm đến hắn chỉ vì khao khát được làm cùng hắn, ngay cả hai từ song tu cũng ném ra sau ót...

Bất quá với tính cách của nàng làm sau chịu thừa nhận? hừ một tiếng đáp:

“Nếu không song tu thì bổn tọa tìm ngươi làm gì? Phí thời gian tu luyện của ta!”

“Nàng đó, chăm chỉ tu luyện là tốt...nhưng đừng tự ép buộc chính mình, đôi lúc nên ra ngoài dạo chơi một chút, đối với tinh thần hay thân thể đều rất có lợi!”

Lạc Nam khuyên nhủ, hắn từ miệng Hồng Liên biết được Diễm Nguyệt Kỳ ở Diễm gia ngọai trừ thỉnh thoảng xử lý chính sự của gia tộc, hầu hết thời gian đều ẩn mình trong mật thất bế quan...

“Ai cần ngươi lo?” Diễm Nguyệt Kỳ xoay mặt sang nơi khác, chỉ để lại tấm lưng trần cho hắn...

Lạc Nam cũng không tức giận, tính tình của nàng luôn như vậy mà...

Từ phía sau diệu dàng ôm lấy nàng, nhấc lên một chân của nàng, côn thịt nhắm ngay nhục động ướt át một lần nữa tiến vào, hoàn mỹ kết hợp...

Diễm Nguyệt Kỳ thoải mái ưm một tiếng...

“Nàng là tâm can của ta, không lo cho nàng thì lo cho ai?” Lạc Nam nhấp nhè nhẹ, bàn tay vòng ra phía trước chăm sóc một bên bầu ngực...

Diễm Nguyệt Kỳ im lặng không đáp, chỉ nhắm mắt để mặc hắn muốn làm gì thì làm...

Lạc Nam lần này không mạnh mẽ thô bạo, trái lại động tác hết sức ôn nhu, sủng ái nàng như bảo vật vậy...

Nhẹ nhàng nhưng đầy tình cảm...

Dương vật vẫn từ tốn ra vào âm đạo, mỗi lần đều tiến vào hết cỡ...

Cứ mỗi lần kéo vào rút ra, các vách thịt tuyệt diệu của nàng ma sát lấy thân côn thịt đầy gân guốc, khoái cảm dâng trào toàn bộ thân thể cả hai...

Dâm thủy của Diễm Nguyệt Kỳ chảy róc rách như suối, càng khiến hắn ra vào một cách trơn tru hơn...

Ở tư thế này, hai người cùng nhớ về những chuyện xảy ra ở U Nguyên Đại Lục...khi đó nàng vì cứu hắn mà bị thương, là hắn cỏng nàng chinh chiến giữa quần thú, dù máu me đầm đìa hết sức thảm liệt, nhưng chưa từng để nàng bị đánh dù chỉ một chút...

Linh hồn và thể xác cả hai cùng lúc thăng hoa...

Diễm Nguyệt Kỳ phát hiện đây có lẽ là một loại tình thú...cảm giác rất không tệ...

Thời gian dần trôi, không biết từ bao giờ nàng đã xoay mặt lại, cả hai ôm lấy nhau, hôn môi nhau, bên dưới vẫn kết hợp...

Rốt cuộc, theo hai tiếng rên rỉ thỏa mãn nơi cổ họng, Lạc Nam một lần nữa đem vô số sinh mệnh bắn vào cơ thể nàng...

...

“Ngươi từ đâu có được những thứ này?” Đứng trên Cung Đình Thụ, Diễm Nguyệt Kỳ toàn thân thư thái hít thở, quan sát toàn bộ Linh Giới Châu, tò mò hỏi...

“Là sư phụ Kim Nhi cho ta!” Lạc Nam cười giải đáp...

“Quỷ mới làm sư phụ của công tử!” Kim Nhi tức giận dậm chân trên vai hắn...

Diễm Nguyệt Kỳ nhẹ gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi, nàng chỉ biết hắn còn một sư phụ khác hết sức lợi hại là được...

“Bổn tọa chọn nơi này, gọi là Kỳ Nam Cung đi!” Diễm Nguyệt Kỳ chỉ vào một Cung Điện lộng lẩy trên tầng 3 của Cung Đình Thụ, là một nơi có khí tức ấm áp...

Nàng là nữ nhân đầu tiên chọn Tầng 3...

“Kỳ Nam? Là tên của ta và nàng sao?” Lạc Nam vui mừng hớn hở...

“Hừ, bổn tọa thích cái tên này, không liên quan đến ngươi!” Diễm Nguyệt Kỳ ngạo kiều khoanh tay trước ngực...

“Sau này chúng ta có đứa bé, dù nam dù nữ cũng đặt tên Lạc Kỳ Nam, nàng thấy thế nào?” Lạc Nam mặt dày không bỏ...

“Đợi ngươi mạnh hơn bổn tọa rồi tính!” Diễm Nguyệt Kỳ liếc mắt, đoạt lấy Lệnh Bài truyền tống trên tay hắn...

“Sau này có nhớ ta, nàng cứ truyền tống trở về!” Lạc Nam vô liêm sỉ nói...

“Quỷ mới thèm nhớ ngươi, còn không thả ta ra ngoài?” Diễm Nguyệt Kỳ thoáng đỏ hồng hai má, ra vẻ nghiêm nghị nói...

“Tuân lệnh đại sư tỷ!” Lạc Nam nhìn dáng vẻ xấu hổ của mẹ vợ, thú vị cười ha ha, lúc này mới ôm nàng ra khỏi Linh Giới Châu...

...

Lạc Nam một mình quay về Nương Tử Bang...

Diễm Nguyệt Kỳ vừa ra khỏi Linh Giới Châu đã chạy đi đâu mất, không thèm quan tâm đến hắn...

Bỗng sắc mặt Lạc Nam trầm xuống, hắn phát hiện phía trước Nương Tử Bang vậy mà tụ tập tận vài trăm người, cả đám hùng hùng hổ hổ, cầm đầu là một nam tử áo bào, có tu vi Hóa Thần Trung Kỳ...

Đối diện bọn hắn là đám nữ nhân của Lạc Nam, mười mấy người đứng trước vài trăm người, nhưng khí thế không kém chút nào...

Nhất là Mộc Tử Âm cũng là Hóa Thần Trung Kỳ...

Tần Mộng Ảnh cũng lẩn trong các nàng, bất quá lúc này thu liễm khí thế, lại thay đổi diện mạo xấu xí lúc đầu...

“Lạc Nam ở đâu, ta muốn gặp hắn!” Nam tử có tu vi Hóa Thần trung kỳ trầm giọng nói...

“Ngươi là thứ đồ gì? Muốn gặp phu quân nhà ta kéo theo vài trăm người theo làm gì? Dọa ai? Thật sợ quá!” Diễm Hồng Liên hừ lạnh một tiếng, đám người này nhìn qua đã không có hảo ý, còn dám đem đại môn Nương Tư Bang bao vây lại...

“Các huynh đệ, cho đám nữ nhân biết chúng ta là ai!” Nam tử cầm đầu lạnh giọng quát...

“Chúng ta là Lạc Anh Bang!”

Vài trăm người rống to, linh lực bao phủ toàn trường, âm thanh vang dội...

“Ta là ai?” Nam tử cầm đầu tiếp tục hỏi...

“Ngươi là chó, chỉ có chó mới cản đường chủ nhân về nhà!”

Đám đông chưa kịp rống thì một âm thanh nhàn nhạt cất lên, bầu không khí trở nên im lặng...

“Tiểu Nam, phu quân!” Chúng nữ cười tươi như hoa hô lên một tiếng...

Lạc Nam thong thả đi tới, lại bị đám đông Lạc Anh Bang cản đường, hắn bật thốt một câu:

“Lời của ta khi nảy quả thật sai rồi...”

“Hừ, xem như ngươi biết điều!” Thành viên Lạc Anh Bang nhao nhao cười lạnh, cho rằng Lạc Nam sợ số lượng của bọn hắn...

Đáng tiếc câu nói tiếp theo của Lạc Nam khiến sắc mặt cả đám tái nhợt vì tức giận...

“Không riêng gì hắn, các ngươi là một bầy chó mới đúng, mà hắn có thể là chó đầu đàn...” Lạc Nam ung dung nói...

Phốc...

Chúng nữ không nhịn được che miệng cười duyên...

“Lạc Nam, hơn thua miệng lưỡi không phải quân tử!” Nam tử cầm đầu đè nén tức giận nơi lồng ngực, âm trầm nói...

“Các ngươi kéo vài trăm người bao vây nhà ta, hiện tại lại muốn ta quân tử?” Lạc Nam nghiêm nghị nói:

“Tránh ra đi!”

Hắn vừa dứt lời, một cổ khí thế khủng bố vô hình từ thân thể phát ra, mái tóc thoáng chốc trở nên vàng rực...

Trong khoảnh khắc đó, vài trăm tu sĩ Lạc Anh Bang người ngã ngựa đổ, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, lùi về phía sau...

Lạc Nam nhàn nhã bước qua bọn hắn, mái tóc trở về màu đen như cũ, tiến đến cạnh chúng nữ...

Bầu không khí nhất thời lạnh ngắt như tờ...

Chúng nữ sắc mặt mê ly, ngay cả Hoa Ngọc Phượng cùng Nam Cung Uyển Dung cũng đắm đuối nhìn cảnh tượng oai phong vừa rồi...

Thiên Đế Biến được Lạc Nam sử dụng lô hỏa thuần thanh, thu phát tùy ý, hiệu quả mang lại hết sức kinh người...

“Rốt cuộc vừa rồi là chuyện gì xảy ra?” Nam tử cầm đầu trong lòng hoảng sợ, mặc dù hắn không té ngã như đồng bọn, nhưng vẫn bị một cổ khí thế vô hình đè ép lồng ngực...

Trong lúc nhất thời, không dám lơ là chút nào...

“Nói đi, tìm ta có chuyện gì? Nương Tử Bang chúng ta chưa rãnh cùng các ngươi đánh nhau!” Lạc Nam lười biếng ngáp một tiếng, tựa người vào lòng Bạch Tố Mai...

“Ta là Lạc Trần!” Nam tử cầm đầu cố nén tức giận, phun ra vài chữ...

“Ồ, Lạc Trần ngươi khỏe chứ? Ta là Lạc Nam” Hắn phất tay cười hề hề giới thiệu, như không ai ở đây biết tên hắn vậy...

Phốc... Hì hì...

Chúng nữ lần nữa che miệng cười khúc khích, ba nha đầu Trúc Loan, Tình Nhi, Linh Nhi đã sớm ôm bụng cười nắc nẻ...

“Ngươi...đừng tưởng quán quân Thánh Linh Bảng là không xem ai ra gì, Học Phủ này cũng không thiếu cựu Quán Quân đâu, thực lực bọn họ đã vượt xa ngươi!” Bên cạnh Lạc Trần, một thanh niên oán giận nói..

Hắn chính là Lạc Trường, lần trước may mắn chạy thoát...

“Có rắm mau thả! ta không rãnh đôi co cùng các ngươi!” Lạc Nam lười nói nhảm, phất phất tay...

Lạc Trần hít sâu một hơi, dùng toàn bộ sức bình sinh ép xuống cơn giận nơi lồng ngực, khàn khàn nói:

“Gia chủ có ân điển dành cho ngươi, hy vọng ngươi biết tiến thối!”

“Ân điển? Thú vị!” Lạc Nam nhẹ thốt một tiếng, gương mặt bắt đầu trầm lặng...

“Không sai, chỉ cần ngươi đem Cơ Duyên và toàn thể những thứ ngươi đạt được trong thời gian hai năm gần đây cống hiến cho gia tộc, đích thân gia chủ sẽ đón ngươi trở về, thậm chí cho ngươi cái ghế Thiếu Chủ!”

Lạc Trần vừa nói xong, chỉ cảm thấy bầu không khí lạnh xuống tới...

Theo sau đó, một tiếng cười to điên cuồng từ miệng Lạc Nam phát ra...

“Hahahahahaha”

Hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả, cười đến chảy nước mắt, cười đến mức ôm bụng...

“Phu quân!” Chúng nữ trong lòng lo lắng...

“CÚT!” Vừa dứt tiếng cười, Lạc Nam nhìn toàn bộ thành viên Lạc Anh Bang nhổ nước bọt, phun ra một chữ...

“Ngươi...đừng nên không biết điều, cái ghế Thiếu Chủ hàng vạn người mơ ước đấy!” Lạc Trần nghiến răng nói...

Lạc Nam nhìn thẳng vào mắt Lạc Trần, ánh mắt sắt lạnh như quan sát con mồi...

Lạc Trần toàn thân rùng mình, bị Lạc Nam nhìn khiến hắn có cảm giác sợ hãi...

“Về nói với Lạc Phá Lôi, đừng nói cái ghế Thiếu Chủ hay gia chủ rác rưởi của các ngươi, cho dù cho ta ngồi lên đầu hắn, ta cũng ỉa vào!” Lạc Nam gằn to từng chữ một, hắn cảm thấy phẫn nộ hết sức dữ dội...

Từ đầu đến cuối, Lạc gia chưa từng cảm thấy có lỗi với hắn, hiện tại ném ra bánh ngọt cho hắn, là vì muốn đoạt cơ duyên của hắn...

Quả là buồn cười đến cực điểm, Lạc Phá Lôi ngươi sống lâu như vậy, sống đến thân chó rồi sao?

“Ngươi đại nghịch bất đạo, đừng quên gia chủ là gì của ngươi...” Lạc Trần cùng Lạc Trường đỏ mắt rống to...

“Là gì? Là kẻ thù của ta! Lạc gia các ngươi cứ chống mắt mà xem...” Lạc Nam bỏ lại một câu, xoay người vào trong...

“Đứng lại...” Lạc Trần định nói thêm gì đó...

“CÚT!” Một âm thanh lạnh lẽo đến cực điểm ầm vang mà ra...

Toàn bộ người Lạc Anh Bang bay thẳng ra ngoài, ngay cả Lạc Trần và Lạc Trường cũng không tránh khỏi...

Ra tay chính là Tần Mộng Ảnh...

Nàng cùng chúng nữ nhìn cũng không nhìn Lạc Anh Bang thêm một chút, kéo nhau vào trong...

“Chúng ta đi! Ta không tin hắn có thể ở trong Học Phủ cả đời!” Lạc Trần chật vật đứng dậy giận dữ quát, cùng đám người Lạc Anh Bang xám xịt rút lui...

Diễn biến lần này toàn bộ đã được một tên thành viên Lạc Anh Bang đứng từ xa dùng Lưu Ảnh Ngọc thu lại, sẽ nhanh chóng truyền về gia tộc...

Đến lúc đó, lực lượng tinh anh của Lạc gia xuất động ám sát, hắn không tin Lạc Nam có thể thoát khỏi...

...

Không ai chú ý rằng, một đôi song sinh thiếu nữ đứng trên đài cao, đem toàn bộ mọi chuyện thu vào trong mắt...

Sắc mặt hai nàng trắng bệch đến mức lợi hại, nước mắt đả chảy xuống từ bao giờ...

Một bên vốn là đại ca của các nàng, một bên là gia tộc...

Trong lúc nhất thời, trong lòng hai thiếu nữ thiên tài rối như tơ vò, không biết làm sao...

...

“Khốn kiếp, Nam Cung Uyển Dung, ngươi vậy mà lẫn vào Nương Tử Bang, ta sẽ không từ bỏ ý đồ!”

Một đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm hết thảy, Nam Cung Liệt nắm tay siết chặt đến rướm máu, quay người rời đi...

...