“Phụ thân, kẻ canh giữ hộp kiếm thật sự trốn trong khách điếm?”
Lân cận Đạo Yêu Thần Cung, Loạn Hoàng Vũ trầm giọng hỏi lão quốc chủ.
“Hừ, ngươi ngay cả lão tử của mình cũng không tin sao?” Lão quốc chủ hừ một tiếng:
“Mặc dù cái đám nhát chết Sinh Tử Đạo Chủ các loại đã trốn mất, nhưng Thần Thức của lão phu vẫn luôn phong tỏa vùng không gian này, cam kết kẻ kia chưa từng rời khỏi khách điếm trong thời gian qua.”
Trước đó có không ít cường giả tham lam cùng với lão rình mò tại chỗ này, nhưng từ khi tin tức Sát Pháp Đạo Chủ và Bách Thú Tộc Trưởng chết đi, cả đám nhát gan đã sớm giải tán ai về nhà nấy, sợ gặp tai bay vạ gió.
Nhưng thân là một Thần Đạo Hậu Kỳ, lão vẫn tin tưởng vào khả năng cảm ứng của mình, có thể khẳng định con mồi vẫn chưa rời đi.
Thậm chí vì đảm bảo tỷ lệ cướp đoạt thành công, lão còn truyền âm cho Loạn Hoàng Vũ đến hỗ trợ.
“Nếu thật sự như vậy, xem ra phải nghĩ cách dẫn chuột xuất hang rồi.” Loạn Hoàng Vũ ánh mắt híp lại.
Tầm quan trọng của hộp đựng kiếm thật sự quá lớn đối với Loạn Đạo Thần Quốc.
Đã đánh mất Vô Minh Mộ Địa, hộp đựng kiếm và bức họa Đao Kiếm Thần Đấu chính là cơ duyên to lớn để Loạn Đạo Thần Quốc lĩnh ngộ Loạn Đạo Kiếm Quyết…
Vừa vặn hai thứ này đều rơi vào tay cùng một người, bằng mọi giá Loạn Đạo Thần Quốc cũng phải cướp được.
Thân là cường giả hàng đầu thiên địa, Loạn Hoàng Vũ tự tin vào thực lực của mình, hắn tài cao gan lớn…
“Chỉ bất quá đây là địa bàn của Đạo Yêu Thần Cung, nếu trực tiếp xông vào gây rối thì xem như chính thức vạch mặt.” Loạn Hoàng Vũ có chút bâng khuâng.
Nếu là ở những nơi khác, với thực lực cường hoành và phong cách bá đạo của mình, Loạn Hoàng Vũ sẳn sàng ra tay bất chấp đạo lý để đạt được mục đích.
Nhưng Đạo Yêu Thần Cung là thế lực có nội tình không kém gì Loạn Đạo Thần Quốc, đặc biệt cung chủ Yêu Chỉ Hân còn là tình nhân trong mộng của Loạn Hoàng Vũ, hắn không muốn đắc tội với nàng.
Như đọc được suy nghĩ của nhi tử, lão quốc chủ khiển trách nói:
“Thực lực của ngươi tuy rằng vượt qua lão phu nhưng suy nghĩ còn non lắm…”
“Phụ thân có cao kiến gì?” Loạn Hoàng Vũ nhướn mày.
“Lão phu thừa biết ngươi có ý đồ với Yêu Chỉ Hân, nhưng chiến lực của ngươi và nàng chỉ sàn sàn với nhau, nàng chắc chắn chưa để ngươi vào trong mắt, có đúng không?” Lão quốc chủ cười nhạt.
Loạn Hoàng Vũ trầm mặc, quả thật đúng là như thế…Yêu Chỉ Hân từ trước đến nay đều luôn phớt lờ tâm ý của hắn, chỉ nói chuyện chính sự, chưa từng cho hắn cơ hội theo đuổi.
“Đối với loại nữ cường giả như nàng, nếu ngươi muốn được nàng xem trọng, ngươi phải thể hiện sự quyết đoán của mình, thực lực còn phải vượt qua nàng, lúc đó nàng mới nể ngươi.” Lão quốc chủ chỉ dạy:
“Mà đây là cơ hội duy nhất, hãy chấp nhận đắc tội với nàng bằng cách cường thế đoạt lấy hộp đựng kiếm tại địa bàn của nàng, trước tiên gây ấn tượng dù là ấn tượng xấu.”
“Khi đã có hộp đựng kiếm, lĩnh ngộ được Loạn Đạo Kiếm Quyết, chắc chắn thực lực của ngươi sẽ vượt qua nàng.”
“Lúc này ngươi đã mạnh hơn, liền bá vương ngạnh thương cung, đem gạo nấu thành cơm, nàng ta còn không phải ngoan ngoãn nghe lời?”
Loạn Hoàng Vũ chăm chú lắng nghe, cảm thấy cực kỳ có lý, hai mắt dần dần sáng lên.
Thật ra với thân phận và địa vị của hắn, hậu cung nhiều như mây phần lớn đều là những nữ nhân vừa gặp đã muốn gả cho hắn rồi, hắn chưa từng chính thức theo đuổi bất cứ nữ nhân nào.
Cho nên hắn cũng không quá hiểu việc cường thế theo đuổi một nữ nhân, lúc này cảm thấy đề nghị của lão quốc chủ rất không tệ.
“Tốt, cứ quyết định như vậy, trẫm sẽ bá đạo ra tay, không cần e ngại.” Loạn Hoàng Vũ nghiêm nghị nói.
Dù sao thì nhìn khắp Đạo Vực, cường giả có thể khiến hắn kiêng kỵ chỉ có Long Tổ và Ngự Long Trang Chủ mà thôi, Yêu Chỉ Hân thực lực sánh ngang với hắn, dù có đắc tội thì nàng cũng không làm gì được hắn.
Lạc Nam không biết ý định của phụ tử Loạn Hoàng Vũ, lúc này hắn đang lên kế hoạch dụ dỗ con mồi.
Minh Hà thần không biết quỷ không hay mang hắn trở về phòng khách điếm, toàn thân khoác áo choàng, dự định lưng đeo hộp kiếm tiến ra ngoài.
Dù sao thì cái đám lẻ tẻ như Sát Pháp Đạo Chủ đã bị hắn làm thịt, mấy tên Sinh Tử Đạo Chủ lại trốn về Đạo Thống ẩn nấp hết rồi, bên ngoài có lẽ chỉ còn Lão Quốc Chủ và một vài tên tán tu canh chừng…
Nếu thành công dẫn dụ bọn hắn đến nơi hoang vu, sau đó vây công làm thịt thì hoàn hảo…
Nghĩ là làm, Lạc Nam đeo hộp đựng kiếm trên lưng dự định rời khỏi phòng khách điếm…
Nhưng đúng lúc này, một cổ uy áp khủng bố bất chợt bao trùm toàn bộ khách điếm khiến vô số khách nhân sắc mặt trắng bệch, quỳ rạp trên mặt đất.
Lạc Nam giật mình, hơn ai hết hắn rõ ràng cổ uy áp này là của kẻ nào, bởi vì đã đối mặt quá nhiều lần rồi.
Loạn Hoàng Vũ.
Tên này dám cường thế ra tay ở địa bàn của Đạo Yêu Thần Cung, tham lam hộp đựng kiếm đến phát điên rồi.
Sự có mặt của Loạn Hoàng Vũ nằm ngoài dự kiến của Lạc Nam, đây là một trong những cường giả hàng đầu thiên hạ, không thể xem thường được.
Dù Yểm Ma Đại Trưởng Lão, Loạn Ninh Lam cũng không phải là đối thủ.
Hắn phản ứng cực nhanh, lập tức đem hộp đựng kiếm thu hồi, đồng thời cởi bỏ áo choàng, kích hoạt Thần Diện Mặt Nạ thay hình đổi dạng.
Rất nhanh, Lạc Nam đã hóa thân thành Ngự Long Công Chúa.
“Kẻ nào dám làm càn ở khách điếm của Đạo Yêu Thần Cung?”
Không chỉ riêng Lạc Nam cảm nhận được, chủ khách điếm là một vị trưởng lão của Đạo Yêu Thần Cung cũng phẫn nộ gầm lên, đạp không xuất hiện trên bầu trời.
Nhưng Loạn Hoàng Vũ mặc kệ, một tay đem vị trưởng lão này đẩy lui, đồng thời Loạn Đạo Lĩnh Vực bá đạo đến cực điểm bao trùm toàn bộ khách điếm.
Bên trong Loạn Đạo Lĩnh Vực, Loạn Hoàng Vũ thao túng tất cả, nhìn thấy toàn thể khách nhân, dù là một con kiến cũng không thoát khỏi cảm ứng của hắn.
Biết rằng kẻ sở hữu hộp đựng kiếm là nhân vật bí ẩn mặc áo choàng, Loạn Hoàng Vũ bàn tay vồ xuống, trực tiếp đem hơn chục vị khách nhân mặc áo choàng kéo lên không trung.
Không hề do dự, Loạn Đạo Quy Tắc bá đạo xâm nhập linh hồn của bọn hắn tiến hành điều tra, xem thử đâu là con mồi mình cần tìm, hành vi ngang tàn không xem bất cứ ai ra gì.
Trưởng lão tọa trấn khách điếm vừa sợ vừa giận, hắn đã nhận ra kẻ cường thế chính là Loạn Hoàng Vũ, vì vậy lập tức bóp nát một khối Lệnh Bài.
Lạc Nam nhìn cảnh này mà âm thầm cười trộm, may mắn hắn đã vài lần đối đầu với Loạn Hoàng Vũ, nhận ra uy áp của đối phương nên phản ứng nhanh nhạy thay đổi dung mạo, đổi lại là người khác e rằng cũng đã bị túm rồi.
“Vì sao lại không có?” Loạn Hoàng Vũ nhíu mày, hắn đã sưu hồn cùng lúc hơn mười kẻ khoác áo choàng nhưng không có kẻ nào là mục tiêu cần tìm.
Không hề chần chờ, Loạn Hoàng Vũ lại tiếp tục vung tay chụp xuống hàng loạt những kẻ mà hắn nghi ngờ khác có mặt trong khách điếm, dứt khoát sưu hồn.
Mỗi lần đại thủ vung đến đây, kiến trúc ầm ầm sụp đổ đến đó.
Tất cả những nạn nhân xui xẻo bị sưu hồn đều trọng thương cực nặng, linh hồn như sắp vỡ tan…
Nhưng đối mặt với một vị Thần Đạo Viên Mãn bất ngờ ra tay, không ai đủ khả năng chống lại.
Bên trong Loạn Đạo Lĩnh Vực, Loạn Hoàng Vũ chính là thần, hắn xem các sinh linh khác như con kiến hôi, bằng mọi giá cũng đạt được mục đích.
Nhưng khi đại thủ của Loạn Hoàng Vũ sắp chụp đến Lạc Nam, hắn chợt nhận ra vị này chính là “Ngự Long Công Chúa” của Ngự Long Sơn Trang, liền đem tay co lại…
Hiển nhiên dù có thể không sợ Yêu Chỉ Hân, nhưng hắn lại e ngại Ngự Long Sơn Trang và Tổ Long Tộc.
Hai thế lực này một khi liên thủ, hoàn toàn có thể đánh tan Loạn Đạo Thần Quốc của hắn.
Huống hồ dựa theo tin tức, hộp đựng kiếm không rơi vào tay Ngự Long Công Chúa, không cần thiết phải đắc tội.
Lạc Nam khinh bỉ liếc nhìn con hàng này, thầm nghĩ mình biến hình đúng người rồi.
Làm nữ nhân thì sao? lần này xem lão tử chơi chết ngươi.
“Làm càn!”
Chợt có uy thế không kém gì Loạn Hoàng Vũ bùng nổ từ xa, một tiếng quát thánh thót kèm theo phẫn nộ chấn động thương khung.
Không gian nứt ra, hai vị mỹ nhân phong hoa tuyệt đại hàng lâm mà đến.
Chính là Yêu Chỉ Hân và Yêu Mị Uyển.
“Móa nó, có kịch hay xem rồi.” Lạc Nam kích động đến nhảy dựng lên, ở bên cạnh hứng thú bừng bừng xem nháo kịch.
Thật là niềm vui ngoài ý muốn, sắp có chó cắn chó rồi…
Mắt đẹp đảo quanh, chứng kiến khách điếm trong địa bàn của mình đã hoang tàn, hàng loạt khách nhân đau đớn lăn lộn trong vũng máu, sắc mặt tuyệt mỹ của Yêu Chỉ Hân như bị bao phủ bởi một màng sương lạnh.
“Đạo Yêu Thần Vực!”
Chỉ thấy nàng thanh lãnh hé môi, Thần Đạo Quy Tắc tung hoành bắn ra bốn phương tám hướng.
RỐNG, NGAO, HÚ, GÀO, GÁY, LỆ, KHIẾU…
Hàng loạt tiếng gầm thét oanh động thương khung, chỉ thấy Yêu Khí ngập trời lấy Yêu Chỉ Hân làm trung tâm ầm ầm khuếch đại tạo thành một lĩnh vực…
Bên trong lĩnh vực này, có hư ảnh của Phượng Hoàng, Côn Bằng, Đào Ngột, Chu Tước, Kỳ Lân…hàng trăm loài Thần Thú, Ma Thú hiện ra, cường hoành mạnh mẽ tạo thành một phương Đạo Yêu Thần Vực, hung hăng chống lại Loạn Đạo Lĩnh Vực của Loạn Hoàng Vũ.
ẦM ẦM ẦM…
Hai vực hung hăng va đập, không gian sụp đổ, Loạn Đạo Lĩnh Vực của Loạn Hoàng Vũ đã bị đẩy lùi, nhường một nửa thiên địa cho Đạo Yêu Thần Vực…
Loạn Hoàng Vũ đứng giữa Loạn Đạo Lĩnh Vực, Yêu Chỉ Hân đứng giữa Đạo Yêu Thần Vực, thanh thế song phương to lớn vô cùng, không ai nhường ai.
“Loạn Hoàng Vũ ngươi muốn gì? dám gây sự ở Đạo Yêu Thần Cung?” Yêu Chỉ Hân quát lạnh.
“Chỉ Hân ngươi đừng giận, chờ ta tìm ra mục tiêu sẽ hướng ngươi bồi tội.” Loạn Hoàng Vũ cắn răng, đâm lao phải đành theo lao, tiếp tục vung tay chụp lấy vài tên khách nhân đang liều mạng bỏ chạy.
“Muốn chết!” Yêu Chỉ Hân tóc dài tung bay, một tay chưởng xuống:
“Diệt Thần Yêu Thủ!”
Một thanh ngọc thủ khổng lồ uyển chuyển, tinh tế mang theo các loại Yêu Thần Lực sát phạt kinh người, chưởng thẳng xuống đầu Loạn Hoàng Vũ.
“Loạn Đạo Thần Quyền!” Loạn Hoàng Vũ không dám xem thường, vận chuyển Loạn Đạo Quy Tắc đấm ra chống lại.
OÀNH.
Thiên băng địa liệt, Lạc Nam đang ngồi xem kịch cũng bị dư ba công kích của hai vị Thần Đạo Viên Mãn đánh bay ra ngoài.
“Mẹ kiếp, mạnh quá vậy.” Lạc Nam xém chút thổ huyết, lục phủ ngũ tạng như rối loạn tùng phèo, vừa rồi quá mức chủ quan.
“Chết đi!”
Yêu Mị Uyển nhận ra đây là thời cơ ly gián quan hệ với Loạn Đạo Thần Quốc, liền nhanh chóng gia nhập hỗ trợ Yêu Chỉ Hân đánh về phía Loạn Hoàng Vũ.
Nhưng mà ngay khi nàng vừa ra tay, Lão Quốc Chủ cũng đã xông đến chi viện, ngăn chặn thế công của nàng.
“Phụ thân, ngươi nói con mồi ở trong khách điếm, sao trẫm tìm không thấy?” Loạn Hoàng Vũ sắc mặt khó coi chất vấn lão quốc chủ.
“Cái này…” Lão quốc chủ á khẩu không trả lời được…
Cứ tưởng khi Loạn Hoàng Vũ bất chấp ra tay, rất nhanh chóng sẽ tìm được con mồi, cướp xong liền đi.
Nào ngờ tìm mãi không thấy, đánh đến khi Yêu Chỉ Hân xuất hiện rồi vẫn không thấy hộp đựng kiếm ở chỗ nào.
Yêu Chỉ Hân đã bị chọc giận, mặc kệ Loạn Hoàng Vũ có mục đích gì, nàng liền xuất động Thần Binh là một thanh Trấn Yêu Quyền Trượng ở trên không trung đập thẳng xuống đầu Loạn Hoàng Vũ.
“Chỉ Hân ngươi nghe trẫm giải thích.”
Loạn Hoàng Vũ thầm mắng mười tám đời tổ tông của lão quốc chủ cung cấp sai tin tức, cũng chỉ đành triệu hoán Thần Binh của Loạn Đạo Thần Quốc chống lại, cố gắng làm vơi đi lửa giận của Yêu Chỉ Hân.
Bốn vị cường giả đánh nhau khiến càn khôn rung chuyển…
Lạc Nam cố gắng giữ khoảng cách thật xa để xem náo nhiệt, thầm ước gì bọn hắn có kẻ trọng thương để mình nhảy vào bỏ đá xuống giết.
Nhưng đúng lúc này, một thân ảnh từ trong không gian bước ra, ánh mắt hừng hực sát khí, lại nhếch miệng cười tủm tỉm với hắn:
“Dám ngụy trang thành bổn công chúa, ngươi rốt cuộc là kẻ nào?”
…
Chúc cả nhà chiều vui vẻ <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU