Con Đường Đại Đạo

Chương 19: Không Hối Hận





Sao một hồi đưa qua đẩy lại khách sáo giả dối cuối cùng thì mọi việc cũng đâu vào đấy, Lâm Đĩnh đang định đứng dậy cáo từ thì nghe lão ta nói.
-Ấy chú em sao lại đi nhanh thế từ đã nào, ta thấy chú mày lấy được cái ngọc giản này chắc phải trả giá không nhỏ nhỉ, thôi thì để ta giúp ngươi một tay bồi bổ nguyên khí, tránh cho có người oán hận trong lòng nha.
Nói rồi không để Lâm Đĩnh kịp trả lời lão ta liền vận chuyển pháp lực vẽ cái gì đó vô lòng bàn tay rồi áp lên người hắn, không ngờ từ chỗ được bàn tay đó ấn lên như có từng dòng khí ấm áp tràn vào thân thể Lâm Đĩnh giúp xua tan mọi mệt mỏi và di chứng sao khi thi triển Nhất Tuyến Độn còn sót lại.
Vốn vì thi triển bí pháp mà cả người hắn từ một chàng trai khỏe mạnh tràn đầy nhựa sống biến thành một người đàn ông trung niên tinh thần ể oải, những tưởng hình dạng này sẽ giữ mãi cho đến khi hắn đột phá giới hạn thọ mệnh mới khôi phục, nào biết được phúc họa song hành lần này chịu thiệt, nhịn đau giao ra một bản công pháp lấy được trong Tàng Thư Lâu lại có thể đổi lấy việc lão già này ra tay chữa trị thương tổn cho hắn, vụ buôn bán này tuyệt đối có lời nha.
Từ lòng bàn tay Tàng Thiên lão giả không ngừng truyền qua tường luồng năng lượng ấm áp khiến toàn thân trên dưới của Lâm Đĩnh thoải mái khó nói nên lời, mái tóc vốn lấm tấm bạc dưới sự trợ giúp của nguồn năng lượng tưởng chừng vô hạn này đã biến thành đen nhánh trở lại, da dẻ của hắn cũng hồi phục sự căng mịn láng bóng như xưa, từng tế bào trong cơ thể Lâm Đĩnh điên cuồng cắn nuốt hấp thu nguồn năng lượng này, công pháp Chư Thiên Tạo Hóa cũng rục rịch tự hành vận động.
Lúc đầu Tàng Thiên lão giả còn cảm thấy có chút nhẹ nhàng, cho rằng chỉ cần mình thi pháp truyền chút năng lượng là có thể hoàn toàn tu bổ một tên tu sĩ phàm cảnh tầng bốn không ngờ khi truyền năng lượng vào lão mới cản thấy thương thế của hắn cực kì nghiêm trọng, không chỉ bề ngoài lão hóa mà trong thân thể Lâm Đĩnh dưới cảm ứng của lão ta sinh cơ, khí huyết cũng gần như tiêu tán, như thế thì cũng thôi đi vẫn nằm trong khả năng chấp nhận được, thật sự làm cho lão kinh hãi chính là không biết từ đâu trong cơ thể Lâm Đĩnh lại truyền ra một cỗ hấp lực khủng bố, điên cuồng cắn nuốt pháp lực của bản thân.
Trong giây phút kinh hãi Tàng Thiên vội vàng chặt đứt liên hệ với một phần pháp lực rồi rút tay ra khỏi người Lâm Đĩnh cau mày suy nghĩ.
Đang vô cùng sảng khoái hấp thu nguồn năng lượng từ ngoại giới thì bất chợt bị cắt đứt làm hắn vô cùng hụt hẫng, nếu có thể hấp thu thêm một lúc nữa không khéo ngay cả cảnh giới tầng bốn cũng có thể ổn định trở lại chả phải như bây giờ mới khôi phục được tu vi tầng ba đỉnh phong.

-Ấy nghĩa huynh, tiền bối, đại ca, đại thúc..... giúp người thì giúp cho trót, người là bậc tiền bối cao nhân tổn thất chút xíu pháp lực đó thì ăn thua gì chứ, cho xin thêm chút nữa đê.
Nghe thế lão ta trợn trừng mắt tức vểnh râu lên.
-Thằng nhãi, ngươi thì biết cái quái gì, vừa rồi giúp ngươi làm một thành pháp lực của ta đi tong rồi, để cho ngươi hấp nữa thì ông đây thành xác khô à, dẹp, không có cửa đâu em.
Lâm Đĩnh nghe thế thì cười bẽn lẽn tỏ ra xấu hổ làm người khác nổi hết cả gai ốc nhưng trong lòng thầm rủa.
-Lão già keo kiệt vắt cổ chày ra nước, lật mặt nhanh thế không phải chỉ là một thành pháp lực thôi sao có cần lồng lộn lên thế không.
Đang mải suy nghĩ thì nghe được mấy câu của lão già đối diện làm xém tý nữa thì cu cậu són cả ra quần.
-Công pháp mà ngươi đang tu luyện có lẽ thuộc loại tà đạo, nếu để ấy thằng nhân sĩ vỗ ngực tự xưng trừ ma chuyên nghiệp mà biết được thì hắc hắc đảm bảo ngươi chả còn sống mà bước ra khỏi khu chợ này được đâu.
Vừa nghe xong thì hắn sợ đến nỗi tái cả mặt vội vàng túm áo lão ta gào lên.
-Oan uổng quá, tiền bối, lão ca, oan uổng quá, ta là người thanh liêm, chính trực, thấy sắc không động lòng, thấy tiền tài không tham lam, là chính nhân quân tử đó, tà đạo? làm sao lại có liên quan đến ta chứ hu hu, ngài phải tin ta, nhất định phải tin ta hú hú.
Nhìn con hàng này nước mắt bù lu bu loa rông lớn bên tai của mình Tàn Thiên lão giả chỉ muốn vỗ cho hắn một phát chết tươi.
-ĐCM chính nhân quân tử? mẹ kiế* sao ngươi không tiểu một bãi rồi tự nhìn lại chính mình đi, chỉ sợ mười kiếp cũng chưa đến phiên ngươi nữa là, có thằng quân tử nào thế này sao?
Lão ta bây giờ vừa tức vừa buồn cười, không phải mới cảnh cáo có mấy câu mà con hàng này sợ đến nỗi mặt mày xanh mét đã vậy lại còn run cầm cập nữa chứ, trời ạ còn có loại tu tiên giả như thế này sao, qúa mất mặt mà.
-Được rồi đừng khóc nữa, sợ cái gì chứ ngươi chỉ cần không để lộ đặc tính công pháp ra ngoài thì thằng nào biết được, mà công pháp ma đạo, tà đạo gì đó thì đã sao lão già này cũng có tu luyện vài loại đây làm đếch gì thấy thằng nào dám đến làm phiền, ta nhắc nhở ngươi là để cảnh báo ngươi không nên lợi dụng đặc tính của nó mà hãm hại cướp đoạt tu vi của người khác tăng trưởng chính mình, công pháp chính hay tà đều là do người sử dụng nó mà thôi, hắc hắc nếu ngươi dám can đảm làm vậy thì chuẩn bị để cả tu tiên giới đuổi giết đi.
Nghe lão ta nói thế Lâm Đĩnh bình tĩnh lại ngay làm quái gì có vẻ sợ sệt như vừa rồi, mở miệng trả lời.
-Hắc hắc đa tạ tiền bối nhắc nhở, Lâm Đĩnh ta vốn là kẻ quân tử luôn hành xử theo phương châm "lấy đức phục người" làm sao có thể làm ra chuyện trời người đều oán như vậy chứ, chẹp chẹp chỉ là nếu có thịt dâng đến tận miệng thì ta cũng đành miễn cưỡng nhận lấy vậy, ài thời buổi này làm người tốt cũng thật khó nha.
Nghe hắn nói xong thì hai tên một già một trẻ như ngầm hiểu ý cười lên hô hố nghe mà, tổ bà nó lạnh cả sống lưng.

-Thôi đươc rồita không cản trờ làm mất thời gian của ngươi nữa, mỗi người đều có cơ duyên của chính mình lão già ta đây cũng lười quản, là chính hay tà vậy phải xem bản tâm của ngươi rồi.
-Đa ta lão huynh chỉ giáo vậy Lâm Đĩnh ta xin cáo từ, nếu có duyên sẽ còn gặp lại.
Hắn quay đầu bước thẳng ra khỏi Tàng Thư Quán không hề quay đầu nhìn lại.
Vừa bước ra khỏi của thì như đi qua hai thế giới khác nhau vậy, bên kia cánh của là một thế giới bên này lại là một thế giới khác, mà cũng có thể đó là ảo giác của chính bản thân hắn.
Nhìn bầu trời đã về đêm, hàng ngàn hàng vạn vì sao đua nhau lấp lánh tỏa sáng, gió nhẹ hiu hiu thổi làm tâm tình con người ta dễ dàng buông xuôi thả lỏng mà nhìn ngắm khung cảnh đẹp đẽ này, bản thân hắn cũng không ngoại lệ lúc này Lâm Đĩnh đang nằm dài trên một cái chiêm tinh đài bỏ không hướng mắt nhìn về phía bầu trời, trong đầu miên man suy nghĩ.
-Trong hàng tỉ ngôi sao kia có thể có một vì sao chính là quê hương của ta, giờ này có lẽ mẹ và chị cũng đang say giấc nồng, mà cũng có thể là không, không biết mẹ đã thấy được bức thư mình để lại chưa nhỉ, chắc bà đau lòng lắm.
Cứ nghĩ đến thân nhân đang ở nơi xa mòn mỏi chờ đợi hắn trở về là lòng Lâm Đĩnh thắt lại, quặn đau, rốt cuộc bản thân Lâm Đĩnh rốt cuộc cũng được nếm trải nỗi khao khát nhớ nhung hướng về quê hương của những kẻ đất khách tha phương, nếu không học cách thích nghi có lẽ nó sẽ từng ngày, từng giờ gặp nhấm tâm hồn người lữ hành cho đến lúc chết hoặc đến khi có thể trở về quê nhà.
-Ài ta còn quá yếu a, muốn đánh tan vách ngăn không gian cần phải đạt tới Đạo cảnh phá giới giả, mà ta chỉ là tu sĩ phàm cảnh nhỏ nhoi mỗi ngày phải giẫy dụa lê lết từng bước ở tu tiên giới, ngay cả tính mạng cũng khó có thể bảo toàn vậy thì còn nói gì đến việc khác, có thể ngày mai sẽ ngã xuống thì sao? Ta lựa chọn con đường này rốt cuộc có đúng không?
Càng nghĩ Lâm Đĩnh càng cảm thấy nhụt chí, hắn thậm chí sinh ra hoài nghi chính mình đi đến thế giới này có đúng không nữa, đang hoang mang do dự thì một giọng nói vang lên hoàn toàn đập tan nỗi băn khoăn lo lắng trong lòng hắn.
-Lâm Đĩnh ngươi có phải đàn ông không thế, hay dưới háng éo có chim, cò cưa dây dưa cứ như đàn bà vậy, tuy ta chỉ là một cuốn sách nhưng ông cũng biết đàn ông khi đã quyết định việc gì thì tuyệt không hối hận cho dù đó là sai lầm, bây giờ ngươi còn lựa chọn khác sao, hối hận? hối hận có tác dụng chó gì chứ, thời gian ngươi ngồi đây mà thẩn thơ,lo lắng không bằng trở về lập tức tu luyện đề cao thực lực cha rồi, tổ bà nó nồi sắt, nồi đất gì thì cũng đập bể cho ta.
(điển cố Hạng Vũ đập nồi dìm thuyền để quân lính liều mạng tiến về phía trước)
Giọng của sách linh vang lên xua tan mọi lo lắng băn khoăn trong lòng hắn.
-Đúng phải cảm tạ ngươi rồi sách linh, ngươi nói rất đúng xém tý nữa thì ta đi vào ngã rẽ rồi, cuộc đời có mấy khi như ý, đã chọn lựa thì tuyệt không hối hận, huống chi con đường mà ta đã chọn rộng lớn thênh thang nối thông với đại đạo chí cao vô thượng, người khác làm được Lâm Đĩnh ta thân mang tuyệt học há có thể thua kém được sao, không phải chỉ là hai ba ngàn năm thôi à, mẹ kiếp ông không tin không đạt tới được.
Nội tâm của hắn được sách linh kích động "dã tâm" nổi lên bừng bừng.
Lâm Đĩnh phi thân nhảy xuống chiêm tinh đài từng bước kiên định đi về phía Hợp Hoan Lầu, trong đầu không ngừng vang lên tiếng cổ vũ.
-Ha ha được lắm, ta biết mà người ta chọn làm sao có thể kém được chứ, tốt lắm chỉ cần ngươi giữ vững niềm tin như hiện tại lúc đó đừng nói chỉ là vượt qua mấy thằng lỏi có chút thiên phú, cho dù là mấy lão quái vật cổ xưa đến một ngày nào đó cũng bị Lâm Đĩnh ngươi dẫm nát dưới chân mà thôi.
Như được ăn thuốc kích thích toàn thân Lâm Đĩnh hiện giờ nhiệt huyết sôi trào chỉ hận không thể lập tức mọc cánh bay thẳng về núi Thông Thiên bế quan tu luyện sớm ngày đề cao thực lực

Chỉ là khi bước vào cừa Hợp Hoan Lầu thì hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn lập tức chuyển đổi từ "nhân huyết" sôi trào trở thành "thú huyết" ngay lập tức.
Một đôi môi ướt át, kiều diễm, như những trái dâu tươi căng đầy mọngnước, như khiêu khích, như mời gọilàm cho bất cứ thằng giống đực nào cũngđều chỉ muốn chạy đến hung hăng "ngoạm" một cái cho bõ ghét. Lâm Đĩnh không phải ngoại lệ, trong lòng hắn lúc này liên tục tụng niệm "xung động là ma quỷ, ma quỷ...."
Chủ nhân của đôi môi khiêu gợi này không ngờ lại là vị tỷ tỷ Mỵ Yên, lúc Lâm Đĩnh nhìn thấy nàng ta thì My Yên cũng đã phát hiện ra hắn, cặp mắt to tròn của nàng chớp sáng, đôi môi nhỏ nhắn đó khẽ nhếch lên, cái lưỡi phấn hồng ngo nghoe liếm nhẹ một cái như kiểu thợ săn nhìn thấy con mồi trong tầm ngắm, thế thì cũng thôi đi dù sao nếu chỉ nhìn cũng chả mất đi tý tẹo thịt nào, chết người ở chỗ là nàng ta thế mà lại đi về phía hắn đã vậy cái áo ngoài mỏng manh bao trùm lên từng tấc da thịt noãn nà như ẩn, như hiện càng làm tăng thêm sức dụ hoặc trí mạng đối với những kẻ tâm trí thiếu kiên định, vô cùng không may là anh chàng của chúng ta chả phải cái loại cao nhân đắc đạo nhìn hồng phấn chỉ là khô lâu, núi sụp ầm ầm mà tâm không loạn, mà cứ cho là núi sập cũng không loạn đi nhưng chỉ cần hai ngọn đồi nho nhỏ trên ngực Mỵ Yên phập phập phồng phồng thì tâm cảnh gì đó cũng phải theo đấy mà lên lên xuống xuống mấy lượt nha.
Nước miếng Lâm Đĩnh nhiễu thành từng dòng cũng chả buồn lau đi, miệng lưỡi hắn lúc này khô khốc thằng nhỏ không cần đại ca dạy bảo đã tự động vùng lên phản kháng.
-A... ai..yêu đây không phải là Lâm Đĩnh đệ đệ sao, làm người ta nhớ ngươi muốn chết....
Như đổ thêm dầu vào lửa rồi không đề nàng ta nói thêm cái gì hắn liền xông đến hung hăng cắn một ngụm lên cái miệng nhỏ nhắn trước mặt, tay trái không bỏ lỡ thời cơ bóp mạnh một phát vào cặp mông săn chắc tròn lửng đó, tay phải làm sao có thể yếu thế được, long trảo thủ trong truyền thuyết lập tức tái xuất giang hồ theo thế "nhất long hí châu" khẽ mân mê đùa nghịch đôi gò bồng đảo của vị tỷtỷ này, toàn thân trên dưới Lâm Đĩnh như tê dại, một cỗ dục vọng khao khát chiếm hữu mãnh liệt nổi lên, hắn tham lam từng ngụm, từng ngụm nuốt chủng đôi môi đó, toàn thân áp chặt vào khối thân thể mềm mại, đàn hồi đótựa như muốn hòa thân thể nàng ta vào chính bản thân mình vậy, đương nhiên hai tay làm sao có thể rảnh rỗi, bắt đầu lần mò khai phá vùng đất mới.
Từng tiếng thở dốc liên hồi vang lên “ưm..ư..ưm..a...ư...”, Mỵ Yên vô cùng bất ngờ trước đòn tập kích của Lâm Đĩnh, từng tấc da thịt long lanh, trắng muốt dần dần ửng đỏ cả lên, nàng ta bắt đầu nồng nhiệt đáp trả, đôi tay thon dài mềm mại khẽ vòng qua cổ Lâm Đĩnh rồi hung hăng ghì chặt hắn lại, cái lưỡi đinh hương thế mà lại chủ động khiêu khích, châm chọc hắn đã thế hai trái banh da phia dưới không ngừng uốn lượn cọ sát vào bộ ngực rắn chắc của Lâm Đĩnh.
Đến nước này thì có là thánh nhân cũng đếch chịu nổi nhiệt rồi, gầm nhẹ một tiếng rồi bất chấp tất cả hắn hung hăng bế bổng nàng ta lên, Mỵ Yên cũng vô cùng phối hợp hai chân khẽ vòng qua kẹp chặt vòng hông của Lâm Đĩnh, tuyệt thế khinh công ngày thường cho dù có đánh chết anh chàng cũng chả thể thi triển được thế mà giờ đây dưới tác dụng của dục hỏa không ngờ lại có thế hiển hiện ra với một tốc độ không thể nào tin được, lao thẳng về phía căn phòng gần nhất rồi mất hút.
Từng tiếng hét chói tai của nữ nhân cộng với tiếng thở dốc gầm gừ của nam nhân vang lên sau cánh cửa tạo lên một khung cảnh vô cùng yêu dị.
-Ai da.. đệ...đệ..mạnh lên chút..ai da..nhanh lên...a.a.a.a.a..a.....
-Hộc hộc.. tỷ tỷ.. hộc..con yêu tinh...này..thế mà còn chưa đủ nhanh à..gào...hộc.....hộc......
Những âm thanh phát ra từ căn phòng nhỏ có lẽ có thể làm cho bất kì thiếu nữ, thiếu nam nào nghe thấy có lẽ cũng phải ước ao mộng mơ một hồi dài dài “giá như mình là anh (chị) ấy”, nói đâu xa ông đây cũng thèm rỏ rãi rồi, thiên đạo thật bất công, tại sao đó không phải là ta chứ hú hú.