Con Đường Đại Đạo

Chương 38: Chiến Lợi Phẩm





Eun Hee bước lặng lẽ với tấm ván trượt trên tay. Cô còn mãi suy nghĩ về lời
đề nghị lúc nãy. Mái tóc màu hung đỏ được bới cao bù xù bay ngược chiều
gió. Trong ánh chiều muộn, những tia nắng yếu ớt chiếu vào khuôn mặt trái
xoan của cô. Những đường nét trên khuôn mặt cô hiện rõ. Cô rất đẹp. Đôi
mắt to tròn màu dạt dẻ nheo lại vì ánh nắng, sống mũi cao thanh thoát, đôi
môi căng mọng quyến rũ. Bởi cô được thừa hưởng nét đẹp từ mẹ cô- nữ diễn
viên nổi tiếng Park Hyo Jun. Nhưng chẳng mấy ai còn nhớ đến cô diễn viễn
nổi tiếng ấy. Bởi cô đã chết từ 4 năm về trước. Báo chí đã từng một thời xôn
xao về cái chết ấy. Người ta tìm thấy xác cô tại nhà riêng với một con dao
cắm trên ngực. Nguyên nhân cái chết được cho là tự sát. Thế nhưng, vụ việc
nhanh chóng được dìm xuống một cách kì lạ. Không một bài báo nào còn bàn
tán về nguyên nhân cái chết của nữ diễn viên trẻ đẹp nữa. Và rồi theo thời
gian, mọi chuyện dần trôi vào quên lãng...
Bịch !! Eun Hee vẫn cứ tiếp tục bước sau khi va phải một nhóm thanh niên.

- Này!! Con nhỏ kia, đứng lại.
Cô vẫn không nghe thấy vì vẫn còn miên man nghĩ về lời đề nghị. Bỗng một
trong số những đứa con trai kéo tay cô giật ngược lại.
-Này, nhỏ này, mày có biết mày vừa bị mù vừa bị điếc không. Đi đụng người
khác mà kêu lại còn không nghe à?
Lúc này, Eun Hee mới quay lại. Ngẩng mặt lên nhìn tên thanh niên, rồi lại
nhìn xuống cánh tay của hắn.
- Bỏ ra.
-Gì?? Tên thanh niên mỉa mai. Mày nói gì cơ?
Sau khi tiêu diệt xong đoàn đạo phỉ Huyết Hải, cả đám bắt tay vô thanh lý chiến trường, đến đoạn này không ai bảo ai tự dưng hiệu suất làm việc phải nói là rất nhanh à nha, kiểm tra từng tấc đất, từng ngọn cỏ, cái cây, nhất là trong hang động ba thằng đực rựa không tha cho bất cứ một chỗ nào khả nghi, nói là đào sâu ba thước cũng không sai, căn phòng của tên thủ lĩnh càng là thê thảm, bốn phía bị cày xới không thương tiếc, trang phục, pháp khí, vũ khí.....vv đều bị bọn hắn lột sạch, thiếu điều cả quần lót cũng không tha, nếu không phải ở đây còn có cô nàng Mộng Lan thì ba còn hàng này có lẽ cũng không ngại ngần gì mà ra tay từ lâu rồi.
Lúc đầu Lâm Đĩnh cũng có vài phần rờn rợn khi lấy đồ của người chết, thử nghĩ mà xem phải thò tay vô mò mẫm một cái xác, ừm! như thế còn đỡ đi nhưng gặp phải mấy cái xác thân thủng lỗ chỗ, máu me bê bết ruột gan nội tạng lòi cả ra ngoài dính lung tung thì mới gọi là khủng khiếp , phải nắn nắn bóp bóp trên cái đống bầy nhầy đó là Lâm Đĩnh đã muốn nôn rồi, thế nhưng nhìn qua lại thấy thằng mập kia mặt mũi rạng ngời hăng xay làm việc khiến cho tinh thần Lâm Đĩnh cũng cảm thấy khá hơn phần nào.
-Đạo hữu bản đạo có lòng tốt cất giữ dùm số vật ngoại thân này, nếu đạo hữu không đồng ý xin lên tiếng, á à ái ái đạo hữu không nói tiếng nào tức là đồng ý rồi! vậy ta không khách sáo nữa, lấy việc giữ đồ giúp người làm niềm vui chính là việc bản đạo thành thạo nhất đó hô hô!
Nhìn bộ dạng thằng mập béo tròn béo trục kia hướng về phía một cái xác mà nói chuyện đã thế lại còn vô sỉ cùng cực hỏi người ta có phản đối hay không, mẹ kiếp nếu mấy tên đó mà nói chuyện được chắc cũng phải hỏi thăm thân gia nữ quyến của thàng mập này vài trăm lần rồi, lại nhìn bộ dạng thành thạo của con hàng này chắc chắn đã không ít lần làm việc này, ấy vậy mà hắn ta vẫn an lành sống tốt chưa bị thiên lôi hỏi thăm lần nào khiến Lâm Đĩnh yên tâm quá nửa bạo tay vơ vét.
Khi Trương Bình Phàm gỡ lấy khối ngọc lúc đầu bị hắn chém lên, trên mặt có vài vết rạn, vẻ đau lòng càng hiện lên rõ ràng trên mặt anh chàng.
-Huyết Hải đáng chết, tại sao ngươi có thể nhẫn tâm mà né một đao kia cơ chứ, ngồi im lãnh một đao thì khối Huyền ngọc này làm sao có thể bị tổn hại cơ chứ, đúng là đáng chết ngàn lần vẫn chưa hết tội mà.
Nhìn Trương Bình Phàm một tay ôm khối ngọc to bằng đầu người, một tay nâng niu vuốt ve còn hơn cả ôm lão bà, miệng thì chả có chút khách sáo nào mắng nhiếc khối thấy khô còn độc cái quần lót, nếu không phải Huyết Hải đã chết đến không thể chết hơn thì với bộ dạng của Trương Bình Phàm hiện nay, có lẽ cũng không ngại ngần gì mà tẩm quất thằng cha kia vài lần nữa đâu.
Cả đám nghe được mấy lời đó của Trương Bình Phàm thì triệt để tắt tiếng luôn, có lý nào lại đi oán trách người khác né đao của mình cơ chứ, mà tên Huyết Hải né một đao của hắn cứ như là dính phải tội ác tày trời, thập ác bất xá vậy.
Rốt cuộc vất vả thanh lý chiến trường sau nửa canh giờ cũng hoàn tất, cả bọn gom hết xác chết lại một chỗ sau đó thêm một mồi lửa là xong, nhanh, gọn, lẹ, dù sao chỗ này là núi thẳm rừng sâu làm được thế đã là tốt lắm rồi, nếu không cứ ném toàn bộ xuống núi tự động sẽ được thú rừng thanh lý sạch sẽ, đảm bảo đến xương cũng chả còn.
Làm xong mọi việc thì trời cũng xây xẩm tối, Trương Bình Phàm quyết định ở trước cửa động nghỉ ngơi, sau phần lương khô, thịt nướng là lúc tuyệt vời nhất, đó là khoảnh khắc mà ai cũng cảm thấy sung sướng, chính là kiểm kê chiến lợi phẩm đó ha ha.
Toàn bộ đoàn đạo phỉ Huyết Hải mấy chục mạng, thấp nhất cũng là Phàm cảnh tầng 7, lại có chiến trận phối hợp, nếu như chiến đấu đường đường chính chính đừng nói bốn tên còi cọc bọn hắn, cho dù là bốn tên Phàm cảnh tầng chín chỉ sợ cũng phải nuốt hận đương trường, lần này có thể một lưới hốt trọn mẻ cũng có vài phần may mắn, công lao của hai loại độc dược là rất lớn.
Tuy đồ vật của mấy chục người cộng lại là rất nhiều nhưng để có thể lọt vào pháp nhãn của bọn Vô Danh cũng chả có bao nhiêu.
Tất cả cũng chỉ bằng một cái rương mà thôi, có binh khí, áo giáp, bùa chúa, ngọc thạch, tài liệu...vv, chỉ là số đồ của Lâm Đĩnh lôi ra lại bằng cả ba người kia cộng lại có dư, hắn là kẻ mù màu bảo vật trước mặt có khi cũng không biết, cho nên đành theo phương châm thà giết lầm còn hơn bỏ sót, chỉ cần đồ vật nào mà hắn không biết công dụng anh chàng đều lột hết, mà thứ đồ hắn không biết thì nhiều lắm a.
Nhìn cái đống tạp nhan mà Lâm Đĩnh khiêng ra bọn Trương Bình Phàm thầm xấu hổ không thôi, tổ bà nó có tu tiên giả như thế này sao ngay cả mảnh vải che thân của người ta cũng không tha, trời ạ thằng này còn móc đâu ra cái yếm nữa thế này?
Thấy bộ dạng đứng tròng của mấy tên kia mặt Lâm Đĩnh vẫn thản nhiên như thường, ai nói gì mặc kệ cẩn thận là trên hết, nhỡ đâu lại bỏ qua món bảo bối nào đó thì hắn không phải sẽ đau lòng chết mất sao.
Sau khi toàn bộ tài vật đã bày ra Trương Bình Phàm bắt đầu thẩm định giải thích công dụng của từng món
Hắn cầm lên một lá bùa chú xem xét một chút và nói.
-Theo ta thấy thì đây là một lá bùa phong ấn pháp thuật hỏa cầu của sơ nhập tu giả cấp thấp, trên mặt có vẽ hình hỏa cầu, xung quanh có mấy đạo linh tự đơn giản uy lực có lẽ không lớn lắm, nhưng nếu phàm cảnh tu giả tầng chín không cẩn thận dính phải chỉ có thể biến thành tro mới tắt được.
Nghe thấy thế Lâm Đĩnh xém nữa thóa mạ ầm lên.
-ĐCM thế mà bảo uy lực không lớn, thiêu tu giả Phàm cảnh tầng chín ra tro mà bảo không lớn thì cái m** gì mới gọi là lớn!

Bọn Vô Danh Mộng Lan xem lại một lần rồi gật gù hiển nhiên đồng ý với Trương Bình Phàm chỉ có Lâm Đĩnh ngồi một bên khó hiểu, thấy thế dường như Vô Danh đoán được hắn nghĩ gì bèn chủ động giải thích.
-Hà hà, Lâm Đĩnh có lẽ ngươi không hiểu nhỉ? tấm hỏa cầu thuật này tuy chỉ có Sơ nhập tu giả mới chế tác được, nhưng uy lực chỉ bằng khoảng một phần ba họ tự thân thi pháp mà thôi, hơn nữa khi phong ấn vào lá bùa này thì nó đã mất đi đặc tính linh hoạt, chỉ có thể đi theo đường thẳng không thể đổi hướng, mà tu sĩ Phàm cảnh tốc độ bạo phát không thấp muốn dùng lá bùa này đánh trúng họ là rất khó, uy lực có mạnh hơn nữa nhưng đánh không trúng thì có tác dụng gì chứ? ngoài ra lá bùa này đúng là có thể thiêu tu sĩ Phàm cảnh tầng chín ra tro thật, nhưng điều kiện là người đó không có bất cứ cái gì có thể chống lại ngọn lửa này mới được, muốn lập tức thiêu tu sĩ tầng chín thành lợn sữa à? nằm mơ đi chân khí hộ thân cũng không phải để làm cảnh, ít nhất ngăn cản mười mấy giây không thành vấn đề.
Nghe Vô Danh giải thích Lâm Đĩnh đã hiểu ra vài phần, thể nào thằng béo kia cũng không mặn mà lắm với thứ này, nói gì thì thằng béo kia cũng đã là tu sĩ tầng chín đỉnh phong, bảo trong người hắn không có mấy thứ hàng tương tự thế này, có đánh chết Lâm Đĩnh cũng chả tin.
Sau một hồi tìm tòi nhặt nhạnh cả đám cũng mò ra được khoảng gần trăm tấm hỏa cầu thuật, băng trùy, hộ thuẫn thuật..vv đủ loại linh tinh, tuy uy lực hơi yếu nhưng có thể lấy số lượng bù đắp mà, bùa chú có một cái tốt là không cần chuẩn bị gì hết cứ thế mà ném ra thôi, nếu ném một hơi hơn trăm tấm hỏa cầu thuật uy lực chắc cũng đủ làm thịt một tên Sơ nhập tu giả tầng một rồi, với điều kiện là người ta phải đứng im cho ngươi ném còn không miễn bàn.
Vụ bùa chú đã xong lần này Trương Bình Phàm lại móc ra mấy cái bình ngọc số lượng rất ít, mỗi bình to bằng nắm tay tòan bộ có khoảng năm bình mà thôi, mở nắp lọ ra chỉ thấy một mùi hương thoang thoảng ùa ra khiến tâm can dễ chịu, tinh thần thoải mái hẳn lên, chỉ ngửi thoáng qua mùi hương nhìn một chút Trương Bình Phàm liền đậy nút lại, rồi liên tục mở từng bình ra rồi lại đóng lại.
-Chắc các ngươi cũng đoán ra rồi hả, thứ trong đó đúng là đan dược chữa thương thượng hạng Hồi xuân đan, người nhiều cũng thật tốt à nha, chúng ta ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm bán sống bán chết cũng chỉ được ban cho ba viên mà thôi, thế mà bọn đạo phỉ này lại có một lúc đến năm bình, làm ăn cướp con m* nó tốt một vốn bốn chục lời, sau này để ta nghiên cứu có nên chặn núi thu tiền mãi lộ không nữa?
Vô Danh và Mộng Lan thấy bộ dạng tham tài của tên béo thì không nhịn được phì cười.
-Ha ha thằng mập chết bầm hết việc làm rồi lại nghĩ ra mấy trò linh tinh này à? chặn núi kiếm tiền nói thì dễ nhưng bằng một điểm tu vi mèo cào của ngươi, xui xẻo gặp phải cao nhân Sơ nhập tu giả thì người ta tát ột phát chết tươi thì xong đời, lúc đấy thì có hối cũng muộn rồi à nha.
-Ài nói vậy thôi chứ thực ra ông đây cũng biết là không thực tế, núi cao còn có núi cao hơn cứ nhìn kết cục của bọn đạo phỉ này là biết, có chiến trận lợi hại, có Công thành pháo khủng bố không phải cũng chết trong tay mấy người chúng ta sao!
Cảm thán một hồi cả đám lại bắt đầu kiểm kê tiếp, ngoài trăm tấm bùa chú, năm bình Hồi xuân đan và một tấm da dê ghi lại chiêu thức liều mạng cũng chỉ có bộ giáp của tên thủ lĩnh là dùng được, toàn bộ đống còn lại đều là thứ nửa nạc nửa mỡ, Trương Bình Phàm chỉ đành xếp lại rồi khiêng về núi Thông Thiên bán lại, dù sao muỗi tuy nhỏ cũng là thịt à nha.
Hai vật cuối cùng chính là Công thành pháo và khối hàn ngọc mà tên mập cứ ôm khư khư từ đầu đến giờ.
Vô Danh dường như cũng hơi phỏng đoán ra cái gì đó liền mở lời nói trước.
-Này thằng béo kia ngươi ôm khư khư cục đá đó không thấy nặng à? Thôi đưa đây ta mang giúp cho.
Chưa kịp để Vô Danh nói hết Trường Bình Phàm đã ôm chặt khối ngọc vô lòng rồi gào toáng lên.
-Đậu xanh rau má, cút! bỏ cái bàn tay thối của ngươi ra khỏi bảo bối của ông, mẹ kíp đúng là cái đồ không có kiến thức là Huyền ngọc ngàn năm lại nhìn thành cục đá, thật tức chết ta mà thánh vật trời ban mà rơi vào tay mấy con hàng này đúng quả thật là sỉ nhục nó a!
Nhìn thằng béo kia hăng say giảng đạo, không kiêng nể gì mà phun mưa xuân khắp chốn, nhất là Mộng Lan vừa lúc đối diện hắn thế là lãnh trọn, mặt mũi nàng ta lúc này đã xanh mét lại, ánh mắt như muốn tóe lửa đến nơi, chỉ là anh mập của chúng ta cũng không thấy à nha.
Vô Danh ở một bên nghe thấy mấy chữ Huyền ngọc ngàn năm tuy đã có chuẩn bị nhưng quả tim trong lồng ngực không nhịn được mà phải nhảy lên liên hồi.
-Cái gì? Thằng mập kia ngươi có chắc là Huyền ngọc ngàn năm không? mau mau móc ra ọi người cùng giám định coi nào, bảo vật cỡ này thật sự lại rơi vào tay chúng ta sao?
Đang hăng say chỉ chó mắng mèo khai mở kiến thức ấy hàng này thì bị tiếng quát của Vô Danh làm cho giựt mình, điều đầu tiên trong đầu hắn nghĩ đến là.
-Bỏ mịa lỡ mồm rồi lại để cho thằng cha này biết, xong... xong hết rồi, trời ạ! kiểu này muốn nuốt trọn bảo bối là không được rồi! tại sao chứ? tại sao miếng ăn đến miệng rồi lại bay mất chứ hu hu....
Trương Bình Phàm bây giờ rất muốn vả ình vài cái, đúng là con m* nó cái mồm hại cái thân a, việc đến nước này muốn ăn mảnh chỉ là mơ mộng hão huyền thôi, Trương Bình Phàm mặt mũi sầu khổ lệ nhỏ trong tim cắn răng cắn lợi lấy hết sức lực toàn thân mang khối Huyền ngọc ngàn năm ra, chỉ là trong lòng lại đau như dao cắt, đã đặt xuống rồi lại lưu luyến không nỡ buông tay.
Thấy thằng béo kia cứ lề mà lề mề, có mỗi đặt xuống mà cũng không xong Vô Danh liền cảm thấy vô cùng sảng khoái, chả có chút khách sáo nào gạt tay tên béo ra rồi ôm khổi Huyền ngọc ngàn năm lên xem, lại làm như không thấy vẻ mặt như muốn giết người của thằng mập kia.
-Chậc chậc ông lớn thế này rồi mà lần đầu tiên được trông thấy loại bảo vật cỡ này đó, đừng nói là loại ngàn năm này ngay cả loại trăm năm tầm thường nhất ta cũng chỉ mới thấy qua sách thôi ha ha!
Vô Danh xoa vuốt, bóp, cắn, gõ một hồi rồi ném qua cho Mộng Lan và Lâm Đĩnh cùng xem, tên mâp kia thì đã nhắm mắt dưỡng thần từ khi nào rồi, đúng là mắt không thấy tâm không phiền.
Mộng Lan cũng chỉ liếc qua ánh mắt hơi lóe lên liền ném qua cho Lâm Đĩnh, với mớ kiến thức của hắn tuy không biết Hàn ngọc ngàn năm là cái chi chi, nhưng chỉ nhìn biểu hiện của Trương Bình Phàm là đủ biết nó không phải vật tầm thường rồi.
Vừa cầm trên tay cảm giác nó mang lại cho hắn đầu tiên chính là khá nặng và lạnh, như cầm một tảng băng trên tay vậy, phải đến 70kg là ít nếu không phải là người tu tiên đổi lại là một người phàm muốn vác cục đá này lên cũng phải hết hơi.
Đột nhiên tinh quang trong mắt Lâm Đĩnh liền lóe lên, hắn nhìn khối Huyền ngọc này một lúc khá lâu rồi mới bỏ nó về chỗ cũ, thì ra vừa rồi quyển sách linh chết tiệt kia đột ngột gào lên khiến đầu óc hắn ong ong một trận.
-Đậu xanh rau má cà na xí muội, Huyền ngọc ngàn năm, ha ha Lâm Đĩnh nhanh nhanh thu lấy là bảo bối đó ha ha!
Lúc này đầu óc hắn vẫn còn ong ong làm gì còn để ý đến quyển sách kia cáu gắt gào lại.

-Mẹ ki*** kêu cái gì mà kêu, không phải chỉ là một cục đá thôi sao?
Nghe thấy thế sách linh xém tý tức điên lên, Lần này tiếng gầm còn lớn hơn lần trước.
-ĐCM đã ngu mà còn lắm lời, không biết thì dựa cột mà nghe, cái gì mà chỉ là cục đá, đó là Huyền ngọc ngàn năm đó, là Huyền ngọc đó biết không, mẹ kiếp thằng cha não bò này chắc đếch biết nó là cái gì rồi, thôi ta đành tốn nước bọt giảng giải một phen vậy.
-Huyền ngọc ngàn năm, ừm nói ra cũng không khác Hàn ngọc là mấy chỉ là hàn ngọc tiến hóa mà thành, trong tu tiên giới có vô số loại vật chất kì diệu có thể trợ giúp người tu tiên trên con đường tu hành, có loại có thể làm tài liệu luyện khí, luyện trận, luyện đan..vv những thứ kia thì cũng thôi đi cũng chỉ là vật ngoại thân không giúp tăng trưởng công lực chút nào, chỉ là cũng có vài loại ngọc thạch tài liệu cá biệt có thể trực tiếp trợ giúp tu tiên giả tu luyện, người ta gọi chúng là tài liệu phụ trợ tu luyện, loại tài liệu này rất quý giá hiếm thấy, công dụng cũng không giống nhau, nhưng có một điểm chung đó là chỉ cần có một khối nhỏ thôi đã đủ để cho đám tu sĩ đánh nhau vỡ đầu rồi, huống chi là khối Huyền ngọc ngàn năm này, dã dư sức dẫn phát đại chiến giữa các Chân Tu tiên giả với nhau rồi.
Nghe đến đây thì Lâm Đĩnh cũng cảm thấy sự tình nghiêm trọng rồi, cái đầu tiên hắn nghĩ đến không phải là chiếm lấy nó làm của riêng mà là có nên ném nó đi hay không, đồ tốt thì có tốt thật nhưng phải xem cái bụng ngươi có đủ lớn mà nuốt hay không đã, thứ có thể khiến cho Chân Tu tiên giả đánh nhau vỡ đầu lại nằm trong tay một tên tu sĩ Phàm cảnh thì hậu quả...
Nghĩ đến đó mà hắn không kiềm được rùng cả mình, da gà nổi hết cả lên, nhưng vẫn cố trấn định hỏi lại sách linh.
-Thế rốt cuộc cái thứ Huyền ngọc chết tiệt này có tác dụng gì?
-Hắc hắc tác dụng thì rất nhiều, nhưng tác dụng lớn nhất của nó là giúp cho người tu luyện dễ dàng hòa hợp với thiên địa, nói đơn giản là nó có thể giúp cho người tu luyện tiến vào những trạng thái đặc biệt như đốn ngộ, thần du thiên địa...vv, mà cho dù không thể tiến vào thì cũng có diệu dụng tẩm bổ tinh thần, xua tan tạp niệm, nếu ngồi trên đó tu luyện thì không lo tẩu hỏa nhập ma, làm chơi ăn thật.
-Cái gì ? những điều ngươi nói là thật chứ, tổ bà nó bảo bối như vậy làm sao có thể bỏ qua được cơ chứ, mẹ ki** quyển sách khốn kiếp sao không chịu nói sớm.
Vẻ sợ sệt cẩn trọng sau khi nghe được tác dụng của Huyền ngọc đã bay đi đâu mất, thay vào đó là vẻ tham lam tuột độ như thể muốn ăn tươi nuốt sống khối Huyền ngọc ngàn năm trước mặt vậy.
Lâm Đĩnh đã hạ quyết tâm bất kể thế nào cũng phải thu nó vào tay, nghĩ thì nhiều nhưng thực tế chỉ diễn ra trong một lần hô hấp mà thôi, Trương Bình Phàm và bọn Vô Danh bắt đầu nói về việc sử trí khối Huyền ngọc này.
-Hừ chắc các ngươi cũng đã biết giá trị của khối Huyền ngọc này rồi chứ hả? bây giờ chúng ta nên bàn luận nên xử lý nó như thế nào, ai có ý kiến gì cứ việc nêu ra.
Trương Bình Phàm vừa nói xong thì Vô Danh lập tức trả lời.
-Ta thấy món này quá lớn chỉ sợ chúng ta nuốt không trôi, các ngươi cũng biết chân Tu tiên giả đáng sợ thế nào rồi đó, thứ này không lấy được thì thôi nếu như đã đến tay rồi thì ta nghĩ cũng chả ai cưỡng nổi hấp dẫn của nó cả, giữ lại ình dùng là nhất quyết không được, không bằng mang nó về bán cho núi Thông Thiên thì hơn.
Nghe thế mặt Trương Bình Phàm nhăn cả lại, ngay cả Mộng Lan cũng khẽ thở dài một hơi lắc đầu không ý kiến.
Chỉ còn lại Lâm Đĩnh là trầm tư không nói gì, cả đám cũng không trông mong gì vào thằng cha này có thể đưa ra chủ ý hay ho nào, Trương Bình Phàm cũng cảm thấy vô cùng chán nản, đang định thu khối ngọc này thì Lâm Đĩnh bất chợt lên tiếng.
-Chậm đã!
Nghe thế Trương Bình Phàm hơi nhíu mày nhưng cũng dừng lại rồi hỏi.
-Không lẽ Lâm Đĩnh ngươi có biện pháp gì à?
Hắn cũng chỉ hỏi cho có lệ mà thôi, cũng không hy vọng gì nhiều nhưng câu trả lời của Lâm Đĩnh lại khiến tất cả mọi người bất ngờ.
-Hắc hắc đương nhiên là ông đây có biện pháp chỉ là.....
Vừa nghe có biện pháp Trương Bình Phàm lập tức mừng như điên, dù sao Huyền ngọc là chí bảo của người tu luyện chỉ có thể ngộ không thể cầu, về núi tuy có thể đổi được tiền tài, bảo vật nhưng muốn dùng chúng để đổi lại Huyền ngọc chính là nằm mơ đi, cho dù có dùng gấp mười gấp trăm lần cũng chả ai bán cho ngươi, thế cho nên bất đắc dĩ lắm Trương Bình Phàm mới chấp nhận hạ sách như vậy, chỉ là nghe Lâm Đĩnh nói có biện pháp hắn làm sao có thể không mừng được cơ chứ.
-Mau mau, có biện pháp nào thì mau nói đi, chỉ cần có thể ém lại khối Huyền Ngọc này thì toàn bộ bảo vật ở đây cho ngươi hết cũng không sao.