Con Đường Đại Đạo

Chương 40: Tứ Thú Ngọc Bội





Mất gần một tháng luyện hóa, không! phải nói là bị thằng cha đầu bò kia gặm mất, bây giờ thể tích khối Huyền ngọc ngàn năm này chỉ còn xấp xỉ một phần ba lúc đầu, Lâm Đĩnh không phải là không muốn nuốt luôn cái phần còn lại kia, chỉ là tình trạng của hắn lúc này có vẻ bất thường, thân thể căng phồng như một quả bóng, mới có gần tháng không gặp Lâm Đĩnh đã biến thành một thằng siêu béo cả người tròn vo một cục với bộ dạng này chỉ sợ muốn đứng dậy cũng khó.
Tác giả:
-Không lẽ can hàng này nghĩ thông rồi? nghe theo kiến nghị của sách linh chuẩn bị kiếm một xó nào đó bắt đầu cuộc sống hoang dâm, ăn nằm chờ chết? chỉ là con bà nó cũng quá mập đi, cái núi thịt này nhìn sơ sơ qua phải có năm sáu trăm kg là ít đè lên thì bố em nào chịu nổi, đừng nói mỹ nhân như ngọc liễu yếu đào tơ, cho dù là khủng long cái cũng không chịu nổi dày vò cỡ này a!
-Nói thì trìu tượng thế thôi đơn giản là các ngươi cứ tưởng tượng thế này, một thằng mập mạp có vòng eo còn hơn cả cái thùng phi cả nghĩa đen lẫn nghĩ bóng, đang thở hồng hộc động đực chuẩn bị móc cái của nợ ra mà ấn vô động đào nhưng bị cái vòng eo của mình cản lại, ấn vô là bật ra như có chèn một quả bóng ở giữa bụng vậy thì tình cảnh nó thế nào.
Lâm Đĩnh:
-Đậu xanh rau má cà na xí muội, thằng tác giả kia ta cũng có muốn bị thế này đâu, không cần phải cạnh khóe nhau thế, là quyển sách khốn nạn kia nói cái gì mà cứ nuốt đi không có vấn đề gì đâu, thế là ta đây nhập định một lèo khi tỉnh dậy đã thấy thân thể mình biến thành thế này rồi, con m* nó ông đây mà không biến trở lại bình thường được thì cho dù ta có liều mạng cái mạng già này cũng phải lột da nó ra!
Nhìn tấm thân bề ngoài núc ních thịt mỡ so với heo còn giống heo hơn này, Lâm Đĩnh xém tý thì điên tiết chỉ là hắn cũng biết ẩn dưới lớp da cũng chả phải thịt mỡ gì đó, mà là những luồng nguyên khí không biết tên tràn ngập khắp nơi mới làm cho cơ thể hắn biến dạng như vậy, tình cảnh của Lâm Đĩnh lúc này phải nói là vô cùng nguy hiểm, toàn thân hắn bây giờ như một quả bóng bị bơm đầy hơn, nếu có ngoại lực tác động một chút thì "bùm" mười thằng Lâm Đĩnh cũng không đủ mạng mà chết.
-ĐCM sách linh chó chết ngươi mau lăn ra đây cho ông!!

-Được rồi! gào cái gì mà gào, không phải chỉ là mập lên một chút thôi sao! có gì đâu.
Nghe con hàng kia nói một cách vô trách nhiệm như vậy Lâm Đĩnh tức sùi bọt mép, mặt mày tím tái gầm lên.
-A a a bố mày liều mạng, chết con m* mày đi..!
Người ta bảo giận quá mất khôn Lâm Đĩnh hắn bây giờ chính là như thế, Lâm Đĩnh xúc động khiến chân khí toàn thân sôi lên kéo theo những luồng nguyên khí không biết tên trong cơ thể di dộng theo, nguyên khí nhiều là chuyện tốt đó chỉ là nhiều quá đôi khi cũng làm cho người ta nghẹn chết à nha.
Chưa kịp liều mạng thì Lâm Đĩnh đột nhiên gào lên thảm thiết.
-Ah..a...a..gào....ái....kẹt ket...hu hu...
Sách linh thấy thằng cha kia bị như thế thì vô cùng đắc ý giọng điệu giả giối lên tiếng.
-Ài! tội tình gì phải tự ngược đãi mình như thế chứ, không lẽ ngươi có sở thích biến thái vậy sao? có gì từ từ nói ta có thể giúp ngươi mà cần gì phải tự ngược thế!
Sách linh không mở miệng còn đỡ vừa mở miệng lập tức khiến nguyên khí trong người Lâm Đĩnh có dấu hiệu bình ổn lại lập tức chạy loạn lên khiến anh chàng đau đến méo miệng, phun ra một búng máu mới đỡ hơn một chút.
Tranh thủ chút thời gian này Lâm Đĩnh lập tức thu lại tạo niệm, lẩm nhẩm Thanh thần chú đã lâu không dùng đến, một luồng cảm giác thanh tĩnh băng lãnh như tràn trong đầu hắn bình ổn lại mọi cảm xúc tiêu cực như, nóng giận, nôn nóng, bồn chồn...vv, trong tâm Lâm Đĩnh lúc này là một mảnh phẳng lặng không nóng, không giận, không buồn, không lo, thân như cây bồ đề không bám bụi trần ai!
Tâm động thì khí động tâm bất động thì khí bất động, những nguyên khí chạy loạn trong cơ thể Lâm Đĩnh dưới loại ý cảnh này lập tức yên tĩnh trở lại, không chỉ nguyên khí kì lạ mà chân khí, bổn nguyên lực cũng an ổn kì lạ, toàn thân Lâm Đĩnh phát tán ra một loại khí tức tường hòa an tĩnh, nếu cạo trọc cái đầu của hắn thêm vào cái áo cà sa nữa thì có lẽ cũng có vài phần hương vị phật pháp cao tăng.
Chỉ là ý cảnh này không duy trì được bao lâu liền lập tức sụp đổ.
-ĐCM quển sách khốn kiếp kia rốt cuộc là thân thể của ông xảy ra chuyện gì? hôm nay ngươi phải nói rõ ràng cho ta nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình.
Nghe con hàng này dám giở giọng uy hiếp mình sách linh giận tím mặt bày ta giọng điệu sợ hãi nói.
-Ai da ngươi làm ta sợ quá à! ta sợ quá cho nên đau họng mẹ n* rồi không nói được, thôi ngươi cứ giữ cái thân heo đó mà đi kiếm gái đi nhá.
Sách linh một lời đã điểm trúng tử huyệt, hắn ta sợ nhất là gì ngoài cái chết ra? Lâm Đĩnh hắn sợ nhất chính là không thể yêu đương ân ái, nói trắng ra chính là không thể chơi gái đó.
Nhìn xuống dưới đập vào mắt hắn không phải cái chân như mọi khi mà là một cái vòng bụng to đùng, hai tay của hắn cũng không cách nào sờ vào thằng nhỏ của chính mình, thế này thì đừng có mơ mà chấm mút được gì, so với thái giam còn thảm hơn nhiều lắm, nghĩ đến hậu quả đáng sợ sau này Lâm Đĩnh hắn sút tý thì khóc rống lên vội vàng gào lên trong đầu.
-Ối ối sách linh ơi ta biết sai rồi, sách thần, sách đập chai khoai to ta biết sai rồi mà tha cho ta đi huhu, ngươi nỡ lòng nào lại ra tay độc ác thế chứ, coi như ta van ngươi ta lạy ngươi mà, đầu có thể rơi máu có thể chảy nhưng thằng nhỏ không thể mất đâu hu hu.

Mặc cho Lâm Đĩnh hắn có hô hào thảm thiết đến mấy bên trong thức hải vẫn im lìm, thấy thế Lâm Đĩnh hắn bèn cắn răng hạ vốn gốc rống lên.
-Được rồi! ta đồng ý hết mọi điều kiện ngươi đưa ra.
-À há bắt được rồi là ngươi nói đó nhé hô hô, là ngươi nói đó không phải ta bắt buộc ép uổng gì đầu nhá.
Nhìn vẻ hưng phấn bừng bừng của con hàng kia Lâm Đĩnh hận đến nghiên răng kèn kẹt, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, sự tình liên quan đến nỗi niềm sung sướng còn quan trọng hơn cái mạng nhỏ nữa đó.
-E hèm ta cũng không có yêu cầu gì nhiều đầu tiên ngươi phải đổi cái giọng điệu khốn kiếp kia đi đã, mỗi lần gọi ta phải kêu là anh sách, sách thần tôn kính hay sách đập chai khoai to hiểu chưa.
Hai cái đầu còn đỡ cái sau làm cho Lâm Đĩnh xém tý nôn mửa rủa thầm: "Mẹ kiế* ngươi làm quái gì có thực thể mà đập chai với khoai to, bằng que tăm đã là tốt lấm rồi, đúng là tự kỉ vãi."
Rủa thì rủa nhưng ngoài mặt vẫn phải cố nhịn mà gật đầu.
-Thứ hai chính là sau này có đồ tốt gì đó phải đưa cho ông đây trước, hay ít nhất cũng phải cưa đôi không đươc giấu làm của riêng có hiểu không?
Điều thứ nhất còn đỡ điều thứ hai như chạm vào nỗi đau sâu kín của hắn, Lâm Đĩnh phải cố lắm mới rặn ra được bốn chữ "Không có vấn đề gì".
-Điều thứ ba chính là...à...ờ.. tạm thời ông đây chưa nghĩ ra, thôi để sau này nói vậy.
May mắn cuối cùng cũng xong cái phần điều kiện bây giờ là cái phần Lâm Đĩnh hắn mong chờ nhất.
-Phương pháp làm cho thân hình của ngươi biến lại như cũ có hai cách rất đơn giản, cách đầu tiên là để thế vài tuần sau nguyên khí Huyền ngọc tản đi hết là nó xẹp xuống.
Nghe đến đây thì mặt Lâm Đinh lúc trắng lúc đỏ chuyển màu như đèn led vậy, cũng may định lực hắn thâm hậu mới nhịn nổi không liều cái mạng già mà làm thịt quyển sách nát kia.
-E hèm biện pháp thứ hai chính là nén ép thu nó về một chỗ để ngươi dùng từ từ.
Không cần phải nói Lâm Đĩnh hắn lập tức chọn biện pháp thứ hai, biện pháp một thì quá lâu với lại để nguyên khí đặc dị kia trôi đi hết thì công sức cả tháng nay của hắn đổ sông đổ bể hết à?
Rốt cuộc lại mất thêm một ngày nữa hắn mới thành công đem số nguyên khí đặc dị khổng lồ kia thông qua Hóa khí quyết nén nó thành một điểm nhỏ bằng hạt đậu cất chứa trong khí hải, từ nay trở đi Lâm Đĩnh hắn giống như mang theo bên người một cái lò hạt nhân di dộng, chân khí gì gì đó cũng không cần sợ hao hết như trước mặc cho hắn vừa xài vừa ném.
Sau khi nén xong nguyên khí kia hắn kiểm tra lại thân thể mới phát hiện ra chân khí của mình đã tăng lên hai sợi nữa, lần trước hắn ăn lấy ăn để linh dược hấp thu nguyên khí của đất trời đau đến rút gân mới đề thăng được chân khí lên đến tầng năm, bây giờ thì hay rồi ngồi chơi nhập định một tháng chả biết nó lên lúc nào luôn, chân khí thì ngon rồi nhưng tu vi thân thể của hắn thì lại không được như vậy vẫn dừng lại ở tầng bảy đỉnh phong mà thôi, Lâm Đĩnh có cảm giác nếu như chỉ ngồi mà luyện công thế này thì cho dù hắn có ngồi mãn kiếp cũng chẳng thể nào đột phá nổi.

-Mặc kệ nghĩ nhiều làm đếch gì hại não, việc nên nghĩ bây giờ là làm sao chế tác phần Huyền ngọc còn lại này thành ngọc bội đây, sách linh chết bầm mau ra đây coi nào.
Gọi mãi mà chẳng thấy nó trả lời Lâm Đĩnh liền phát cáu nhưng hình như lại nhở ra cái gì đó hắn liền đổi giọng buồn nôn gọi.
-Ấy anh sách thần, sách đẹp trai, sách khoai to mau ra đây coi nào.
Lần này thi không đợi hắn gọi tiếng thứ hai quyển sách kia đã lập tức đi ra.
-Cái giề nữa đây, không thấy ông đang bận nghỉ ngơi sao, kêu cái gì mà kêu chỉ là một khối ngọc mà thôi tự xử đi.
"Tự xử cái fắc you, tự làm được thì ông đã không gọi ngươi ra."
Nghĩ trong đầu thì là thế nhưng ngoài mặt vẫn phải giở cái giọng mắc ói ra.
-Ấy ấy sách đẹp trai bớt nóng bớt nóng, giúp người thì giúp cho trót, tiễn phật tiễn tới tây thiên làm ơn giúp giùm đi mà.
-E hèm nhìn ngươi thành khẩn biết điều thế ta đây cũng đành giúp đỡ một lần vậy.
Thế rồi một phương pháp luyện chế ngọc bội liền hiện lên trong đầu Lâm Đĩnh gọi là "Tâm luyện thuật", sau khi đánh vật với nó một ngày trời cái gọi là ngọc bội tứ linh sản phẩm đầu tay của hắn liền ra đời, đó là do Lâm Đĩnh hắn tự cho là thế.
Chỉ là thằng cha này cái gọi là khiếu hội họa có thể nói là nát bét, vốn muốn khắc rồng nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy là một con rắn xanh, kì lân thì biến thành một con chó, phụng thì biến thành gà nhà, cuối cùng chỉ có quy là có vài phần bộ dáng chỉ là ngươi mong chờ nó giống thần thú gì đó thì xin lỗi mơ đi giống rùa già là tốt lắm rồi!
Khi đưa bốn miếng ngọc bội này ra cho bọn Bình Phàm lập tức ba người kia bị hắn làm cho nghẹn một cục cả nửa ngày trời, đây mà là tứ linh con m* gì là tứ thú thì có đã thế trên thân bọn nó còn khắc mấy chữ lý nhí xiêu vẹo "Ô quy" "Tử xà (rắn chết)" "Gà móng đỏ" phân biệt phát cho Bình Phàm, Vô Danh, Mộng Lan chỉ có con chó kia là không thấy khắc gì.
Ba con hàng này vừa nhìn là biết chuyện gì xảy ra rồi lập tức bao vây Lâm Đĩnh vào giữa chuyện về sau chắc ta không cần nói nữa, chỉ biết lần này xém nữa thằng họ Lâm kia đoạn đường cơm cháo, tuyệt tử tuyệt tử tuyệt tôn, ngoài ra trên miếng ngọc của hắn có thêm hai chữ "Cầy tơ".