Con Đường Đại Đạo

Chương 6: Tha Phương





Trên đường trở về hắn đã gọi cho chị gái đến nhà ăn cơm cũng là bữa cơm chia tay, nên vừa vào đến nhà đã nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả.
-Anh Đĩnh sao giờ chưa thấy về hả bác?
-À chắc nó cũng sắp về rồi đấy, chúng ta cứ dọn cơm ra là vừa đấy nhỉ.
-Đúng rồi đấy mẹ ta cứ dọn ra đã, chứ đợi nó về rồi mới bưng ra thì hơi lâu.
Giọng của Lâm Muội Muội vang lên( chị gái nha).
Doanh Doanh thấy vậy nói:
-Vậy thì em với chị đi dọn cơm đi.
-Ấy hôm nay cháu đến nhà làm khách, như thế nào lại để cháu phải động chân tay, cứ ngồi đấy đã để bác với chị làm cho.
-Sao lại như thế được ạ, bác vậy là xem cháu như người ngoài rồi, bác để cháu với chị làm là được rồi.
Nhìn Lâm Nhược Thần còn định nói nhưng Lâm Muội Muội đã cắt ngang.
-Mẹ à phải để cho con dâu tương lai cơ hội thể hiện chứ, mẹ cứ rung đùi ngồi chờ cơm là được rồi!
Doanh Doanh nghe vậy xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, đầu cúi sát đến nỗi gần chạm vào hai quả bưởi đang căng cứng lên vì ngượng.
-Con với chả cái ăn nói thế hả, con xem làm Doanh Doanh khó xử thế kia kìa.
Miệng thì nói thế, nhưng trong bụng thì cười không khép miệng lại được, càng nhìn càng thấy đứa nhỏ này hợp ý.
Lâm Đĩnh núp bên ngoài mà mồ hôi tuôn rơi.
-Chưa gì đã tính kiếm con dâu, đúng là bà này muốn cháu đến phát điên rồi, mẹ ơi là mẹ! phải cho con trai mẹ chút thể diện chứ, có phải ta ế hàng đâu.
Nghe đến đó cảm thấy tình hình có vẻ căng thẳng, nên hắn đành dũng cảm quên mình bước ra.
-Con về rồi đây, có cơm chưa thế, ôi đúng là đói chết tôi rồi! ồ! Doanh Doanh cô cũng ở đây à, đừng đứng thế chứ ngồi đi!.
Đang định lôi kéo dụ dỗ con dâu, mà bị thằng con không nên thân cắt ngang Lâm Nhược Thần điên tiết.
-Cút! thằng trời đánh, mới về cả người hôi hám, lao ngay vô đây làm gì? Chỗ đàn bà con gái nói chuyện không có phần của mày, đi tắm đi rồi xuống ăn cơm!
Hắn vốn là dự định ngăn cản mẹ mình chiêu binh mãi mã, nhưng chưa kịp mở miệng đã được ngay một trận lôi đình phủ đầu, thấy bão tố đang có dấu hiệu tụ tập, nên hai chân cu cậu đã sớm bôi mỡ chuồn tót lên lầu, chạy mất dép, làm quái gì dám mở miệng hó hé tiếng nào.
-Ài gia môn bất hạnh, cháu xem thằng con của bác lớn từng đấy tuổi đầu đầu rồi mà cứ lông bông như thế, chắc phải có cô vợ thì mới nên thân được, ôi tuổi già sức yếu có mỗi thằng con trai mà nó cứ thế làm bác lo quá cháu ạ!

-Bác à! Bác đừng quá tự xem thường mình như thế, nếu bây giơ hai chúng ta cùng nhau ra đường đường, khối người lầm tưởng là hai chị em ấy chứ!
-Với lại cháu thấy anh Đĩnh cũng rất tốt mà, tuy không giỏi làm ăn lắm nhưng tính tình hiền lành, chăm chỉ, lại rất có hiếu với bác, người như anh ấy nhất định rất yêu thương vợ con, cô nào lấy được nhất định là rất hạnh phúc!
-Doanh Doanh cháu thấy vậy thật à?
-Vâng đấy là cháu nói thật lòng ạ.
Mẹ của Lâm Đĩnh nghe thế cười híp mắt lại ngắm thật kĩ Doanh Doanh từ trên xuống dưới một lần, trong lòng thầm nghĩ.
- Nhìn dáng người này chậc chậc, điện nước đầy đủ nhất định sinh con trai tốt à nha, không được! hôm nay không thể để cho cô con dâu đưa đến tận cửa này chạy mất, hài ta phải làm sao đây? thằng quỷ kia có vẻ khó hầu hạ à nha!
-Có rồi, hay là gạo nấu thành cơm nhỉ? làm con gái nhà người ta bụng to lên chẳng phải vạn sự đại cát sao, nhất tiễn hạ song điêu , diệu kế diệu kế hô hô.
-Chà chà ta quả là lợi hại, làm tốt không khéo giờ này năm sau có thằng cu bụ bẫm mà bồng rồi ấy chứ a ha ha!
Càng nghĩ Lâm Nhược Thần càng đắc chí, không tự chủ được liên tục nhìn con dâu tương lai nở nụ cười sáng lóa, làm Doanh Doanh ngồi một bên gai ốc nổi hết cả lên.
Trong phòng tắm từng tia nước long lanh tuôn rơi trên cơ thể đầy tính cân đối của Lâm Đĩnh, để lộ ra làn da sáng bóng nhẵn nhụi tràn đầy lực sát thương với nữ giới nhưng tiền đề là phải lột sạch ra mới được, bây giờ Lâm Đĩnh chỉ muốn mượn làn nước để làm cho đầu óc tỉnh táo lại, làm gì còn để ý đến điều đó.
-Ta phải làm sao bây giờ, Chư Thiên chỉ cho ta một ngày, ngày mai là phải rời xa nơi này mấy chục năm mà có thể là không bao giờ trở lại nữa, biết ăn nói với mẹ thế nào bây giờ?
-Đơn giản thôi cứ bảo là ngươi đi làm ăn xa là được.
Nghe giọng nói đó Lâm Đĩnh lại muốn nổi điên lên, nhưng cố kiềm lại.
-Chư Thiên cho thêm chút thời gian không được sao? như vậy dường như có hơi đột ngột.
-Ài! không phải là ta không muốn cho ngươi thêm thời gian, nhưng mà người tưởng muốn xé rách không gian dễ lắm sao? bình thường cho dù là “Phá giới giả” muốn xé rách không gian cũng cần phải tốn không ít sức lực, còn ngươi chỉ là một người bình thường trong cơ thể ngay cả pháp lực cũng không có lấy một mống gần như không có hi vọng.
-Vậy ngươi bảo ta ngày mai làm sao có thế xé rách mặt không gian này để đi đến mặt không gian tu tiên được.
-Hừ nếu là người khác thì đúng thật không có cách nào, nhưng ta thì khác! tốt xấu gì ông đây cũng là cao thủ, hiểu biết về không gian của ta hơn xa bất kì ai ở thế giới này. Ta nói ngày mai xuất phát cũng là có lý do, phải nói là vận khí của ngươi cũng thật quá tốt đi, mỗi một trăm năm, trong một khoảng thời gian ngắn thì các bề mặt không gian tiếp giáp nhau sẽ suy yếu bởi gió lốc không gian, lúc này chẳng cần đến phá giới giả xuất thủ, chỉ cần là một kẻ tu luyện gà mờ mới bước vào cánh cửa nhập môn trong người có ít pháp lực là có thể dễ dàng phá toái hư không mở ra một thông đạo đi đến bề mặt không gian khác. Mà ngươi quá là may mắn, vừa vặn ngày mai là có gió lốc không gian xuất hiện bỏ lỡ thì ráng đợi 100 năm nữa đi.
-Thế chẳng phải bất kì người tu tiên nào cũng dễ dàng đi đến không gian khác sao?
-Mẹ nó ngươi nghĩ đơn giản thế, không gian thông đạo có thế dễ dàng tạo ra, nhưng mà gần như chưa có ai dưới phá giới giả chui vào mấy thông đạo kiểu đó mà còn sống đi ra cả, đó là còn chưa nói có tìm được yếu điểm trên bề mặt không gian mà động thủ mở ra thông đạo nữa à nha.
-Không lẽ điểm yếu trên bề mặt không gian khó tìm thế à? mà nếu không có ai dưới phá giới giả còn sống, thì ta đây chui vào chẳng phải chết chắc sao?
Nói đến đây Lâm Đĩnh tưởng tượng mình chui vô một cái động tối om, chưa đầy 2 giây đến cả cặn bã cũng không còn là hai hàm răng không tự chủ được cứ rung lên cầm cập, không biết là do ngâm nước đã lâu hay là do sợ nữa.
-Thừa lời điểm yếu không gian làm sao dễ tìm được, cho dù là phá giới giả cũng đừng hòng mà tìm ra chỉ có cậy mạnh phá hoại mà thôi, người khác chui vào gần như chết chắc nhưng ngươi thì khác, có ông đây bảo vệ thì làm sao mà xảy ra chuyện được, cùng lắm là lột mất lớp da thôi!
Nói đến đoạn sau giọng hắn nhỏ dần, lí nhí đến cả chính mình cũng chả nghe được nữa là.
Nghe Chư Thiên nói thế hắn yên tâm không ít, nhưng cứ nghĩ đến mẹ già đang ở dưới nhà mong ngóng hắn cưới vợ sinh con là trong lòng lại cảm thấy đau xót, cảm thấy không nỡ.
Một chàng trai trẻ như Lâm Đĩnh chưa từng đi quá xa nhà, đùng một cái đã phải đi đến một thế giới khác, cách xa thân nhân mấy ngàn năm có khi là vĩnh viễn bảo sao hắn không đau lòng, không bàng hoàng cho được.
Tắm xong thay một bộ đồ mới mặc ở nhà, hắn từ từ bước xuống lầu nhìn mẹ mình và Doanh Doanh nói chuyện Lâm Đĩnh bước tới nói to.
-Mẹ ơi cơm đã có chưa thế, con đói quá rồi, người gầy đi cả một vòng rồi đây này.
Mẹ hắn và Doanh Doanh nghe thế thì phì cười.
-Bố anh, chỉ giỏi gây chuyện mời khách đến nhà lại không xắn tay, xắn chân lên mà làm, ở đó mà mở miệng đòi cơm ngồi mát ăn bát vàng, con với chả cái lớn tướng cả rồi mà vẫn thế!
Giọng Lâm Muội Muội vang lên.
-Được rồi! cơm xong rồi đây cả nhà xuống ăn đi.
Không biết từ lúc nào Lâm Muội Muội đã bày biện, dọn xong mọi thứ nhìn thật bắt mắt chỉ đợi mọi người đến đánh chén.
Bởi vì cứ nghĩ đến ngày mai phải li biệt mấy ngàn năm cho nên Lâm Đĩnh cố sức khiến cho không khí bữa ăn này trỏ nên vui nhộn, làm cả nhà cười đến cả sái cả quai hàm, hắn chưa bao giờ quý trọng từng phút giây ở bên gia đình đến thế, nói thật là cả đời hắn chưa bao giờ hào hứng và nhiệt tình như vậy đến chính hắn cũng không ngờ được, Lâm Đĩnh là dạng người trầm lặng ít nói, đôi khi còn được gắn cho cái nhãn cục đá di động, thế mà bây giờ lại như hóa thành người khác, làm mẹ và chị nhìn hắn với ánh mắt khác hẳn.
Khi mọi việc đã xong xuôi đâu vào đấy nhìn thân nhân của mình tất bật tới lui dọn dẹp, trong lòng Lâm Đĩnh thầm phát thệ.
-Vì người nhà, ta phải làm cho họ mỗi ngày đều hạnh phúc, ta không muốn họ biến mất theo thời gian, muốn họ mỗi ngày đều hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp này, hãy đợi ta hỡi những người ta yêu quý nhất, ta sẽ trở lại.
Nghĩ như thế và đã hạ quyết tâm hắn bước ngay lên lầu, hai tròng mắt đã dần đỏ lên nhưng tràn đầy kiên định.
-Này em trai đi đâu thế ở lại đây xem tivi đã?
-Em để quên ít đồ trên lầu, em đi lấy đã.
Hắn không quay lại và trả lời rồi bước nhanh lên lầu.
Nghĩ mãi cả buổi tối hắn cũng không dám nói ra lời chia tay, hắn sợ phải chứng kiến bà đau lòng, từ nhỏ mẹ hắn đã lo cho hắn từng miếng ăn manh áo, luôn quan tâm tường bước đi của hắn, Lâm Đĩnh biết khi mình phải rời xa nhà bà sẽ vô cùng lo lắng, hoang mang, sợ hắn xa nhà chịu nhiều cực khổ đắng cay, sợ hắn gặp chuyện không may, sợ bất cứ thứ gì có thể làm tổn thương hắn, Lâm Đĩnh biết nếu nhìn thấy cảnh đó có lẽ bản thân hắn có lẽ sẽ không cất nổi bước chân nữa.
Cho nên hắn không dám đối mặt mà phải lựa chọn một biện pháp khác, một biện pháp mà vào thời của hắn gần như tuyệt chủng, “viết thư”.
“-Mẹ của con, con còn nhớ những ngày thơ ấu gia cảnh bần hàn nhưng tràn đầy tình yêu thương của gia đình, con luôn muốn được nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ, muốn được mẹ yêu thương, che chở, quan tâm như khi con còn bé, nhưng thời gian trôi qua không bao giờ trở lại, sự vật luôn luôn thay đổi, con người ai rồi cũng phải trưởng thành, hùng ưng không thể lúc nào cũng sống trong sự bảo bọc của cha mẹ được, không trải qua mưa gió làm sao có thể trưởng thành? Cho nên con cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm với gia đình, con đã 22 tuổi rồi nhưng sự nghiệp thì giang giở, đến giờ vẫn hai bàn tay trắng, có lúc con cảm thấy thật tuyệt vọng, thật chán nản, đến lúc này khi con đã gần như từ bỏ, nhưng trời cao không phụ người có lòng rốt cuộc đã có một cơ hội thay đổi số phận mà con cần phải nắm lấy, nhanh thì 5 6 năm lâu thì 10 15 năm có lẽ sẽ có chút thành tựu. Lúc đó con sẽ trở về, mong mẹ đừng nhớ thương con....”
Thế là hắn ngồi xuống viết một bức thư mang bao tình cảm, trong thư không nhắc đến việc hắn tu tiên, chỉ nói là mình đi làm ăn xa rất lâu sau mới trở về, mong mẹ đừng nhớ thương có một ngày công thành danh toại hắn sẽ trở về.
Viết xong bức thư mà hai hàng nước mắt Lâm Đĩnh ướt đẫm cả vạt áo, ai bảo đàn ông thà đổ máu chứ không rơi lệ, toàn là nói dối cả đấy! nước mắt lúc cần rơi thì vẫn phải rơi thôi! Sao nào? Ta khóc một mình không được à? Không có ai thấy tức là không có chứ sao!
Cố ổn định lại cảm xúc của mình, Lâm Đĩnh để lại bức thư ngay ngắn trong phòng rồi xuống nhà hưởng thụ nốt chút tình thân cuối cùng trước khi lên đường.
Đến nửa đêm khi mọi người đã ngủ hắn mới nói với Chư Thiên.

-Này huynh đệ dậy đi thôi, đâu rồi, alo, này...
-Đừng có gào nữa, ta nghe thấy rồi có việc gì?
-Chư Thiên người anh em, ta quyết định rồi ta muốn đến không gian tu tiên tu luyện ngay bây giờ!
-Uh khá lắm rất quyết đoán, nhưng...
-Còn gì nữa, có gì thì huynh nói nhanh đi?
-À, bà nội ngươi giờ là nửa đêm đó, không ngủ thì cũng phải để ông ngủ chứ, có gì ngày mai nói.
-Nhưng mà ta không ngủ được, ngươi đưa ta đi ngay đi.
-Tổ bà nhà ngươi không ngủ được thì liên quan đếch gì đến ta, mà có muốn đi thì cũng phải để ngày mai không gian gió lốc xuất hiện mới đi được chứ.
Nghe thế Lâm Đĩnh thoáng thất vọng hết lăn qua rồi lăn lại, trong lòng thì thổn thức, hồi hộp, chờ mong đủ loại cảm xúc xuất hiện bảo sao mà ngủ được.
-Chư Thiên ơi...
-A a a thằng trời đánh này có để cho người ta sống với không, cái gì?
Chư Thiên nói như gầm lên.
-Có cách nào cho ta ngủ được không.
-Có! một cách rất nhanh, ngươi có muốn thử không?
-Cách gì cũng được, càng nhanh càng tốt.
Bất ngờ từ cơ thể Lâm Đĩnh truyền ra một luồng dao động, đang nghi hoặc thì cái tivi to tổ bổ ở đâu bay đến cái ầm, đập vào cái đầu bò của hắn, anh chàng không nói hai lời lăn quay ra bất tỉnh nhân sự.
-Mẹ nó đúng là thân lừa ưa nặng quấy rối giấc ngủ của ông đây, không biết ngủ không đủ là không tốt cho da sao.
Một đêm cứ thế trôi qua, đó là điều cuối cùng anh chàng nhớ được, khi tỉnh dậy đập vào mắt là mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, hắn dui dụi mắt nhìn xung quanh mới thấy được mình đang đứng trong một sơn cốc, bốn phía xung quanh là cây cối rậm rạm.
Hắn vặn người vài cái ngồi dậy rồi lên tiếng trong đầu hỏi Chư Thiên.
-Đây là nơi nào thế, ta nhớ tối qua còn ở nhà mà?
Chư Thiên trả lời:
-Đây là núi Yên Tử, ngươi ngủ như heo chết, làm ông đây phí hết sức chín trâu hai hổ mới điều khiển được cái thân tàn này đến đây.
-Mẹ ơi vậy ta nhớ tối hôm qua hình như có cái gì bay vào đầu làm ta lăn quay ra ấy nhỉ?
-Biến, cái đầu bò nhà ngươi nhớ nhầm rồi, nhanh đi hỏi xem đường lên đỉnh núi này ở đâu.
Lò mò một hồi rồi cũng bò ra được khỏi sơn cốc bắt gặp được một ông chú đang đi đường bèn kéo vào hỏi.
-Chú ơi, ở đây có phải núi Yên Tử không?
-Ờ đúng rồi! thế chú mày là người du lịch à?
-Đúng rồi đấy bác đẹp trai ạ.
-Dẹp! nhìn mặt ta anh tài sáng loáng thế này mà là bác à! Có nhầm không thế ông đây mới bốn chín xuân xanh thôi em à!
Lâm Đĩnh mắng thầm: “Nhìn mặt thằng cha này mà bốn chín xuân xanh con khỉ gì, răng gần rụng hết mặt thì như cái mo cau thế kia, 99 xuân xanh còn tạm được.” Ngoài mặt thì vẫn phải nói.
-Hề hề anh đẹp trai em út nhầm tý, nhìn ông anh mặt tiền sáng sủa, hai mắt có thần, tướng tá hiên ngang đĩnh đạc nên thằng em đây có chút tôn trọng ấy mà!
Nghe được mấy câu bợ đít đó sắc mặt thằng cha 99 xuân xanh có vẻ tốt lên nhiều nói:
-E hèm chú em khá lắm chỉ được cái đúng, nhìn người lại có vẻ thật thà, thôi có chuyện gì thì hỏi đi anh đây sẽ nhiệt tình giảng giải cho.
-Chuyện là thế này em muốn hỏi đường lên đỉnh Yên Tử ở đâu?
-À chú mày hỏi đúng người rồi đấy, người khác có thể không biết chứ vùng núi này anh mày đi mòn gót giày rồi có chỗ nào mà ta không biết chứ, ngay sau lưng chú mày có con đường nhỏ dẫn lên núi đấy.
-Thấy rồi cảm ơn ông anh nhé, thôi thằng em đi đây.
-Khoan đã làm gì vội thế.
-Còn gì không ông anh?
-Chú mày có quên gì không thế hề hề.
Nói rồi lão còn giơ cái bàn tay với hai ngón tay xoa xoa vào nhau, kiểu này thì có thằng ngu cũng nhận ra là có vấn đề.
-Không phải là chỉ đường thôi sao có cần làm tổn thương tình cảm thế không?
-Tình cảm, mẹ nó có ăn được không, không nói nhiều trả phí chỉ đường đi.
-Có phải không đây cha nội?
Hắn còn định đôi co một hồi nhưng nghĩ lại chuẩn bị tu tiên rồi, tiền có xài được đếch đâu, nên cố nhịn đau móc bóp, được cái sờ khắp người cũng chả thấy nó ở đâu cả, trong lúc nguy cấp móc túi quần trong ra được mười đồng bèn dúi hết vô tay lão già mắc dịch rồi chuồn tót lên con đường nhỏ dẫn lên núi.
Cũng không để cho lão ta nói thêm lời nào nữa cả, không khéo lại tính thêm phí nữa thì chỉ có mà cởi quần lót ra gán nợ thôi.

-Ài tuổi trẻ nóng nảy nha, ta đã nói xong đâu con đường đó bây giờ làm khỉ gì có ai bò lên nữa đâu chậc...
Chạy cả nửa tiếng đồng hồ mới lên được đỉnh núi hắn cũng mệt đến thở không ra hơi, may mà thế chất đã được cải thiện chứ không đừng nói nửa giờ, nửa ngày cũng lên không được nhanh thế.
Chư Thiên thấy thế bèn hỏi.
-Sao ngươi chạy lên làm gì ệt không phải có cáp treo à?
-Ở đâu sao ta không biết?
Nhìn ra đằng xa đúng là có một điểm cáp treo đang tấp nập đưa người lên xuống hắn chỉ đành nuốt hết cay đắng vào tim.
Chư Thiên:
-Ài não bò vẫn là não bò nha.
Lâm Đĩnh:
-Ta ta.. nhịn.
-Sao ngươi xác định nơi này là tiếp điểm không gian yếu nhất xuất hiện?
-Không sai được, ta là ai chứ, ta là cao thủ đó ngươi dám nghi ngờ lời nói của ông đây?
-Không có đâu đại ca à, chỉ là hỏi cho chắc mà thôi, thế bây giờ cần làm gì?
-Ngươi bây giờ cần kiếm chỗ khuất người một tý, vận hành công pháp, buông lỏng thân thể để ta giúp ngươi điều khiển, việc khác cứ để ông đây bao thầu, mà làm nhanh đi cũng gần đến thời gian không gian gió lốc xuất hiện rồi.
Hắn nghe thế bèn kiếm đại một chỗ không người bắt đầu vận chuyển tâm pháp hấp thu bổn nguyên xung quanh, lúc đầu thì không có gì nhưng đột nhiên tốc độ hấp thụ tăng vọt với một tốc độ khủng khiếp, cây cối, đất đá, bất cứ thứ gì ẩn chứa bổn nguyên lực đều tràn ra từng điểm sáng bay về phía cơ thể Lâm Đĩnh, cơ thể hắn như một cái động không đáy liên tục hấp thu lực bổn nguyên xung quanh, dần dần tốc độ hấp thu càng mạnh phạm vi cũng càng ngày càng mở rộng ra. Từng tế bào trong cở thể Lâm Đĩnh như rung lên điên cuồng hấp thu lực bổn nguyên, chúng cũng dần sáng lên làm cả người hắn dần phát ra một lớp ánh sáng mỏng manh bọc lấy thân thể.
-Bớ ba hồn bảy víaChư Thiên ta hơi sợ rồi à nha, dừng lại có được không vậy?
-Dừng con bà nhà ngươi giờ mà dừng là xuống âm phủ húp canh cả lũ, chết cũng không được ngừng lại, vận hành tiếp cho ông.
Nghe được lời thằng cha kia chả có chút gọi là khách sáo nào, nhưng cu cậu làm sao dám dừng vận hành công pháp, cả cơ thể hắn lúc này sáng rực cả lên, kèm theo nỗi đau đớn kịch liệt, chỉ là lúc này có đau hơn nữa hắn cũng đành phải cắn răng mà chịu thôi, ai bảo bản thân lên nhầm thuyền giặc chứ, giờ có muốn xuống cũng muộn rồi.
Một lúc sau thời tiết xung quanh hắn cũng biến hóa mạnh mẽ, bầu trời vốn trong xanh, mặt trời đang chiếu sáng gay gắt giờ thay vào đó là từng đám mây đen kịt như mực che lấp đỉnh Yên Tử, thỉnh thoảng còn có từng tia điện như những con giao long bơi lội trong đám mây mạng đến một áp lực cực lớn. Mọi người trên đỉnh núi nhìn thấy thời tiết biến đổi nhanh vậy thì tranh nhau xuống núi, mới đến được lưng chừng núi thì cuồng phong kéo đến mang theo cát bụi mù mịt che lấp đỉnh núi càng khiến mọi người đổ xô xuống núi nhanh hơn.
Dần dần trên đỉnh Yên Tử lôi điện bắt đầu tụ tập dầy đặc, từng tiếng sấm nổ “Âm...ầm” làm rung chuyển cả đỉnh núi.
Lâm Đĩnh đang ở trung tâm cuồng phong hoàn toàn không biết những gì xảy ra xung quanh, trong đầu chỉ còn ý nghĩ toàn lực vận chuyển công pháp, mà cũng phải thôi thằng cha này vốn sợ chết, nghe bảo ngừng là toi đời nên đem 120% công lực mà vận hành “Chư Thiên Tạo Hóa Công” vô tình tiến vào cảnh giới vong ngã luôn.
Cơ thể hắn lúc này từng tế bào điên cuồng hấp thu, rạo rực phát ra ánh sáng, trong biển ý thức hình chiếu đang phát sáng rực rỡ, Chư Thiên vẻ mặt nghiêm nghị nhìn từng ngôi sao sáng lên, tay phải hắn đặt trên quyển sách nát, lúc này đã mở ra chương thứ nhất.
-“Không đủ a, cho dù có ta giúp sức cũng không thể hấp thu đủ lực bổn nguyên bảo vệ thân thể hắn lúc phá giới nha, ta phải làm sao đây?”
Bên ngoài cơ thể Lâm Đĩnh da thịt, nội tạng, xương cốt dần trở nên trong suốt, không ngừng phát ra các tia sáng trắng như một cái kén bao trùm toàn bộ thân thể hắn, nếu để anh Đĩnh nhìn thấy chắc lên cơn đau tim đi luôn.
Lúc này bên ngoài mây đen, lôi điện, cuồng phong cùng nhau hợp lực xoay tròn tạo thành một vòi rồng khủng khiếp đen kịt, từng tia điện xà lượn lờ xung quanh như những mạch máu ngoằn nghèo trên vòi rồng nhìn mà phát khiếp.
Bất chợt một tia sét đánh thẳng về phía khu trung tâm vòi rồng, nơi Lâm Đĩnh đang được bao bọc trong vầng sáng vàng, tưởng chừng vầng sáng mỏng manh đó không chịu nổi một kích kinh khủng này, ai ngờ nó chỉ chớp chớp vài cái rồi hấp thu luôn lực lôi điện và sáng rực lên.
Chư Thiên trong biển ý thức gầm lên.
-Ha ha ta hiểu rồi, lôi điện cũng là do lực bổn nguyên cấu thành chỉ là ẩn chứa bổn nguyên lực quá cường đại thôi, đã là bổn nguyên lực thì sợ đếch gì xơi luôn, còn lo gì thiếu năng lượng nữa.
Chư Thiên toàn lực trợ giúp Lâm Đĩnh, làm hấp lực tăng mạnh, từng tia lôi điện như được hấp dẫn dần đánh thẳng về phía vầng sáng làm nó càng ngày càng sáng, thân thể Lâm Đĩnh cũng dần dần trong suốt phát ra ánh sáng như một vầng thái dương mới được sinh ra, một hấp lực khổng lồ lôi kéo toàn bộ lôi điện hướng về phía vòi rồng lao đến, khung cảnh thật là kinh khủng, vòi rồng vốn đen kịt kia trực tiếp bị lôi điện nhuộm thành màu vàng rực ở xa vạn dặm cũng có thể trông thấy rõ ràng.
Khi năng lượng đã tụ tập đến một mức đỉnh điểm thì trong không gian đột ngột truyền đến một dao động kì lạ, vầng mặt trời theo đó cũng dần dần di dộng lên cao hướng về đỉnh của cơn lốc đi đến.
Ở dưới lôi điện không ngừng di chuyển theo vầng mặt trời mini, trên đỉnh vòi rồng có một điểm đen kịt chậm rãi sinh ra chỉ lớn bằng ngón tay, tuy xung quanh tràn đầy ánh sáng nhưng mà vẫn không thể nào xua tan được điểm đen nho nhỏ này, trong khung cảnh tràn đầy ánh sáng nhìn cực kì bắt mắt.
Chư Thiên trong biển ý thức hình chiếu lẩm nhẩm.
-Màn chính đến rồi đây thành bại hay không là vào lúc này hi vọng ngươi chịu được, nếu ngỏm bởi cái thông đạo tiết điểm cỏn con này thì đúng là oan ức nha.
Rồi như đã hạ quyết tâm, vầng mặt trời dần tiến về phía điểm đem hút theo vô số lôi điện chói lòa. Một giây, hai giây mặt trời mini chậm rãi tiến về phía điểm đen càng ngày càng gần, dường như đã trải qua cả thế kỉ cuối cùng mặt trời rực rỡ cũng chạm vào lỗ đen không có tiếng động ầm ĩ nào sinh ra, an tĩnh đến kì lạ.
Mặt trời mini dần dần tan chảy bị hút vào trong lỗ đen siêu nhỏ, như đem một quả cầu ánh sáng hóa thành thể lỏng đẩy dần dần vào trong miệng chai vậy.
Từng giây, từng phút trôi qua vô cùng chậm rãi đến khi toàn bộ mặt trời đã chui vào điểm đen mất hẳn tung tích nó mới bắt đầu trở nên bất ổn “Âm” một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, vô số mảnh gió lốc mây đen nổ tung tản ra bốn phía, tràn cả xuống chân núi như một quả bom nổ tung làm chói lòa cả khung trời, không ai có thể nhìn thẳng vào vầng sáng đó cả.
Nếu thứ ánh sáng đó quét qua có lẽ chả sinh vật nào còn có thể sống cả, rất may tất cả đột ngột dừng lại rồi như một thước phim quay ngược với tốc độ gấp mấy lần, toàn bộ gió lốc, ánh sáng, sấm chớp bị điểm đen nuốt ngược trở lại mất tăm tung tích. Không gian trở lại bình thường, ánh mặt trời ấm áp lại chiếu rọi mặt đất, mọi người như vừa trải qua ác mông kinh khủng nhất, nếu là ác mộng thì cũng thôi đi đằng này hơn nửa quả núi biến mất trong chớp mắt làm ọi người không thể không tin đó là sự thật. Không biết ai là người đầu tiên quỳ xuống cúi đầu, một người, hai người, ba người và vân vân tất cả bọn họ trên mặt đều hiện lên vẻ kính sợ thật sâu.”Thần phật hiển linh”, “thần phật hiển linh”.