Con Đường Hắc Hóa Nữ Chủ

Chương 16: Bát canh đầu tiên (15)



Editor: loi_nha_tinh

Beta: Mai Tuyết Vân

“Nàng nói gì ngốc nghếch vậy?” Hoa Nhị trách cứ, “Tất nhiên là thân thể của nàng quan trọng rồi!” Hắn vừa nói vừa cởi trói trên tay nàng ra, ôm nàng đặt lên giường. Thanh Hoan nằm ở trên giường, một giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mi nàng.

Chỉ một giọt nước mắt như vậy lại gãi đúng chỗ ngứa tích tụ trong lòng Hoa Nhị. Hắn nắm tay Thanh Hoan, nói: “Ta sẽ bảo vệ nàng.” Thấy Thanh Hoan nhắm mắt không chịu đáp lại, bất giác hắn có chút xấu hổ, “Tam đệ… tính tình hắn xưa nay đã vậy, nhưng ta sẽ không để cho hắn khi dễ nàng nữa.”

Thanh Hoan nhắm mắt lại nói: “Tam gia còn chưa chơi chán nô gia đâu, Nhị gia có cách gì chứ?”

Nàng đã tự xưng nô gia thì cũng có nghĩa nàng tự đặt mình vào thân phận nữ tử thanh lâu. Tay Hoa Nhị run run sờ lên mặt Thanh Hoan -- đây là việc hắn đã làm rất nhiều lần ở trong mộng,

“Tóm lại ta sẽ bảo vệ nàng, nàng cứ yên tâm đi.”

Nói xong, hắn lại ôm Thanh Hoan đi về viện của mình.

Hoa Tam treo Thanh Hoan lên xà nhà, lại không cho nàng mặc y phục chính là muốn làm cho nàng sợ hãi, để cho nàng biết ai mới là chủ tử của nàng. Đến nỗi cả viện trống rỗng không ai trông coi cũng là cách hắn dùng để hù dọa Thanh Hoan. Bọn hạ nhân đều biết rằng nếu không được phép của hắn thì không ai được vào. Ai bảo đêm qua Thanh Hoan không chịu dùng miệng hầu hạ hắn, lại còn giãy giụa nữa. Lúc hắn trói nàng lại cũng không ngoan ngoãn. Hoa Tam bực bội nên mới trừng phạt nàng, cũng bảo nàng nghĩ cho kĩ. Nàng là đồ vật do hắn dùng bạc mua về, nếu đồ vật không thể làm chủ nhân vui vẻ thì giữ lại có tác dụng gì? Không bằng hủy hoại hết.

Nhưng chẳng qua hắn vừa ra cửa một chuyến, lúc trở về thì đã không thấy tăm hơi Thanh Hoan đâu! Lần này Hoa Tam tức giận không thể kiềm lại được. Rõ ràng hắn đã ra lệnh cho hạ nhân không ai được vào trong viện, nên hắn đổ hết trách nhiệm cho việc Thanh Hoan bị mất tích lên người hạ nhân. Lúc hắn đang dùng roi quất gã sai vặt thì Hoa Nhị tới.

Hoa Tam hung hăng quất một roi xuống: “Chỉ có một nữ nhân cũng trông không xong thì còn có tác dụng gì chứ!”

Gã sai vặt kia đã sớm bị đánh đến cả người đầy máu, không nói nên lời. Hoa Nhị thấy thì nhíu mày lại. Bây giờ hắn mới nhận ra thì ra Tam đệ lại ngang ngược đến vậy. Trong lòng hắn dự tính là qua vài ngày rồi lại thương lượng với đại ca, nên ngoài miệng hắn lên tiếng ngăn cản: “Tam đệ dừng tay đi, đệ muốn tìm Thất Thất cô nương sao? Nàng ở chỗ của ta.”

“Ở chỗ của huynh?!” Hoa Tam sửng sốt, ngay sau đó hung tợn nói: “Tiểu tiện nhân này, đệ đã biết nàng ta là người lẳng lơ không an phận từ trong xương tủy mà. Ngay cả Nhị ca mà nàng ta cũng dám quyến rũ. Bây giờ đệ đi bắt nàng ta về, xem đệ ---”  

“Đủ rồi!” Hoa Nhị trầm giọng quát hắn, “Tam đệ, đủ rồi, không cần nói nữa.”

Hoa Tam ngừng lại, hắn nheo mắt nhìn chằm chằm huynh trưởng của mình, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: “Nhị ca, ý huynh là gì, đừng nói là ý mà đệ đang nghĩ tới đó chứ?!”

Hoa Nhị gật đầu nói: “Không sai.”

“Huynh điên rồi sao?!” Bỏ qua sự chua xót dâng lên trong đáy lòng, Hoa Tam khẽ gầm lên, “Chẳng qua nàng chỉ là một con kỹ nữ đê tiện, là do đệ dùng bạc mua tới để chơi, vậy mà huynh --- huynh bị mù mắt rồi sao? Tiểu tiện nhân kia có cái gì tốt? Lúc trước nàng ta dây dưa với Quân Vô Nhai, sau đó lại theo đệ, bây giờ huynh lại nhìn trúng nàng ta sao? Huynh không chê nàng ta dơ bẩn? Tiểu tiện nhân này sớm đã bị người chơi qua không biết bao nhiêu lần rồi!” Tựa như chỉ có thể mắng nàng dơ bẩn thì mới có thể khiến nỗi đau đớn nghẹt thở ở đáy lòng hắn giảm xuống. Hoa Tam tiếp tục nói, như muốn thuyết phục Hoa Nhị không nên động tâm với Thanh Hoan, cũng như là thuyết phục chính mình không cần phải để ý.

Hoa Nhị nói: “Huynh không để bụng chuyện này. Tam đệ, huynh thích nàng. Từ nhỏ đến lớn huynh chưa từng tranh với đệ cái gì. Lần này đệ đừng tranh với huynh được không? Dù sao đệ cũng không thích nàng nên hãy tặng nàng cho huynh đi.”

Ai nói ta không thích nàng chứ?!

Hoa Tam theo bản năng muốn lên tiếng phủ nhận, nhưng một lúc sau mới ý thức được suy nghĩ của mình, ngay lập tức hắn thay đổi sắc mặt. Hắn không thể nào thích một con kỹ nữ được! “Thôi thôi! Nhị ca thích thì lấy đi, chỉ cần huynh không chê nàng ta đã bị đệ chơi nát rồi là được!”  

Hoa Nhị lại không bị hắn chọc giận, mà gật đầu, “Nếu đệ đã đồng ý thì huynh cũng yên tâm. Đúng rồi, nàng rất sợ đệ nên nếu có thể thì sau này Tam đệ cố gắng đừng xuất hiện trước mặt nàng nữa.” Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Thật lâu sau khi Hoa Nhị rời đi, Hoa Tam vẫn còn duy trì dáng đứng cứng ngắc. Hắn nhất thời xúc động đã tặng Thanh Hoa cho người ta mất rồi. Bây giờ hắn bình tĩnh lại thì vô cùng hối hận. Dù cho hắn chơi nát rồi thì đó cũng là đồ của hắn, dựa vào cái gì mà muốn hắn tặng cho người khác? Nghĩ đến đó, tâm tình hắn càng bực bội phẫn nộ. Hắn cầm roi lên tùy ý bắt hạ nhân đến quất, đến khi quất chết hai người thì cơn thịnh nộ mới bình ổn lại.

Ở bên kia, Thanh Hoan bị sốt cao. Những ngày này Hoa Nhị ngày đêm cực khổ chăm sóc cho nàng. Ngoại trừ lúc lau mình cho nàng thì không nhịn được mà sờ mó thì biểu hiện của hắn cũng được coi là chính nhân quân tử. Thỉnh thoảng lúc thần trí thanh tỉnh, Thanh Hoan luôn thấy Hoa Nhị canh giữ trước giường của nàng.

Lúc nàng mông lung thì lại nằm mơ. Khuôn mặt của nam nhân nàng từng yêu sâu sắc dần trở nên mơ hồ. Sống ở thế giới này càng lâu thì nàng sẽ quên đi càng sạch sẽ. Thanh Hoan hi vọng theo thời gian trôi đi nàng có thể vĩnh viễn quên hắn. Một đoạn tình yêu kia đã từng khắc sâu vào tâm khảm nàng, khiến nàng không hơi sức để động lòng với ai nữa. Lúc nàng còn sống đã không còn có thể yêu một người nào khác nữa.

Lúc nàng bàng hoàng bất lực, điên cuồng muốn khóc lên thì có một giọng nói dịu dàng gọi Thất Thất.

Thất Thất... Thất Thất là ai?

Nàng không phải là Thất Thất, nàng là Thanh Hoan. Là Thanh Hoan chưa từng biết thương người, là Thanh Hoan đã từng chịu vô số tổn thương và tra tấn, cũng là một Thanh Hoan vĩnh viễn không thể bước qua cầu Nại Hà.  

Mở mắt ra, nàng liền thấy khuôn mặt tuấn tú có vài phần tiều tụy của Hoa Nhị trước mặt nàng. Thanh Hoan chớp chớp mắt để thích ứng với ánh sáng chói mắt, giọng khàn khàn nói: “Nước…”  

Uống xong mấy ngụm nước mật ong để thông cổ, nàng mới có thể nhớ lại nàng đang ở đâu. Nàng vẫn đang ở trong thế giới của nữ quỷ Thất Thất. Nàng vẫn chưa thể hoàn thành tâm nguyện của quỷ hồn cho nên vẫn chưa thể rời đi. Nàng còn phải sống những ngày như thế này bao lâu nữa đây… Thanh Hoan mơ màng chớp mắt. Mặc kệ là phải sống bao lâu, chưa hoàn thành tâm nguyện của quỷ hồn thì nàng nhất quyết không chịu thua, cũng quyết không gục ngã.

Mấy ngày kế tiếp, Hoa Nhị đều ở bên cạnh nàng. So sánh với Quân Vô Nhai nho nhã và Hoa Tam xấu tính thì Hoa Nhị thật sự có thể nói là một tình nhân dịu dàng. Ngay cả khi làm chuyện giường chiếu hắn cũng sợ làm nàng đau, thật cẩn thận, nhưng cũng lại có nhu cầu cực lớn. Đại khái là hắn chưa từng khai trai nên mỗi lần làm đều vô cùng tận hứng khiến Thanh Hoan ít nhất ba ngày cũng không đứng dậy nổi. So sánh với Hoa Tam thì Hoa Nhị không có nhiều tư thế kỳ quái như vậy, ngay cả khi hắn muốn tăng thêm chút sức lực cũng phải dò hỏi Thanh Hoan xem nàng có không khỏe chỗ nào không, có thể nói là vô cùng dịu dàng.

Thanh Hoan tài hoa hơn người. Hoa Nhị cũng là tài tử có tiếng. Hai người ngày ngày ở bên nhau, dù không thân thiết nhưng cũng có rất nhiều chuyện để tán gẫu.

Nhưng ngày qua ngày Hoa Tam lại bất mãn.