Con Đường Làm Quan Của Phu Quân Ăn Chơi Trác Táng

Chương 134



Bà chủ Danh Tú Các vừa ra, đại công tử gần như liếc mắt một cái đã nhận ra, đám đồng liêu của hắn, ai nấy đều lấy việc mặc được y phục của Danh Tú Các ra để so bì với nhau.

Nghe nói một bộ y phục phải tới cả trăm lượng…

Nghĩ lại, hiện giờ Tạ tam công tử công thành danh toại, đúng là có tư cách đó.

Tam nương tử bên cạnh cũng đang nhìn chằm chằm vào gấm vóc trong tay các tú nương, lớn đến chừng này rồi, chưa từng thấy loại gấm đẹp như vậy, ánh mắt nhìn đến ngây người.

Nghe thấy giọng nói của Ôn Thù Sắc mới ngẩng đầu lên, lần trước gặp mặt vẫn là ở Ôn gia Phượng Thành, từ trước đến nay ấn tượng của nàng về vị nhị tỷ tỷ này chính là xinh đẹp hoạt bát, hôm nay mặc một bộ váy lụa mỏng màu lựu đỏ, búi tóc cao cài trâm tua rua ngọc trai, bị gió dưới hành lang thổi tung bay, càng làm nổi bật vẻ rạng rỡ hơn ngày thường.

Tam nương tử tính tình e lệ, nhìn một cái đã đỏ mặt, gọi một tiếng, "Nhị tỷ tỷ." Sau đó đi theo đại công tử vào nhà.

Thanh cô cô đi pha trà, Ôn Thù Sắc dẫn đại công tử và tam nương tử vào chỗ ngồi.

Vừa ngồi xuống đã cười nói với đại công tử: "Huynh trưởng gần đây thế nào? Ta tới Đông Đô, còn chưa kịp tới thăm huynh, hôm nay lại để huynh tới cửa trước."

"Là huynh sơ suất, hôm nay mới tới cửa." Sau đó hỏi nàng, "Muội phu thương thế thế nào rồi?"

Ôn Thù Sắc nói huynh trưởng đừng lo lắng, "Người thì đã khỏe mạnh rồi, sáng sớm đã đòi xuống đất, nhưng hôm qua Thái tử điện hạ phái một vị thái y tới, không dễ nói chuyện, nhất định phải để chàng nằm đủ nửa tháng mới được xuống giường, với cái tính cách náo động của chàng, không bức c.h.ế.t chàng mới lạ."

Đại công tử cười, "Nghe lời thái y là đúng rồi, bị thương gân cốt, thương nặng như vậy, nên nghỉ ngơi cho tốt."

Hôm nay trước khi ra cửa, đại phu nhân còn dặn dò hắn: "Tới Tạ gia, con nói chuyện nhiều với Tạ Thiệu nhé, với tính cách cả đời gò bó theo khuôn phép của cha con, cái chức quan của con, còn chưa biết bao giờ mới lên được…"

Trên quan trường, những kẻ nịnh nọt, hắn thấy nhiều rồi, vô cùng chán ghét kiểu người này, nghe Ôn Thù Sắc nói xong, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Thanh cô cô bưng trà lên cho hai người, Ôn Thù Sắc lại hỏi thăm tam nương tử: "Tam muội muội tới Đông Đô ở có quen không?"

Tam nương tử gật đầu, "Quen ạ." Trả lời xong nhớ ra phải đáp lễ, ấp úng hỏi: "Nhị tỷ tỷ thì sao, ở, ở có thuận lợi không?"

"Thuận lợi." Chỉ cần ở cùng Ôn Thù Sắc, dù có biết ăn nói hay không cũng sẽ bị nàng dẫn dắt theo, nàng cười hỏi: "Tam muội muội có tới phố náo nhiệt ở Cựu Tào Môn chưa?"

Tam nương tử gật đầu.

"Ta cũng đã tới đó, có một tiệm bán son phấn ở đầu phố, muội muội có thấy không? Tiệm phấn thoạt nhìn như cái bánh, lại còn bày ra ngoài quầy, ta suýt nữa ăn luôn rồi đấy."

Tam nương tử "phụt" một tiếng bật cười, cuối cùng cũng bớt căng thẳng, "Không trách nhị tỷ tỷ, rất nhiều người đều bị lừa rồi đấy."

Thấy hai người nói chuyện, đại công tử chỉ mỉm cười lắng nghe không xen vào nữa, ánh mắt nhìn về phía lư hương trên bàn.

Một làn khói xanh bay bay, đốt là hương Tâm Tự.

Lần trước hắn về Ôn gia, còn từng tặng Ôn Thù Sắc một hộp làm quà, bây giờ trong phòng này, ít nhất cũng đã đốt ba lư rồi, đây mới chỉ là một gian phòng ở tiền viện…

Lại nghĩ tới lễ vật mà mẫu thân chuẩn bị hôm nay, bỗng cảm thấy như đứng ngồi không yên, vô cùng xấu hổ.

Nhưng đại phu nhân đã dặn trước, bảo hai người phải đợi đến hoàng hôn mới được về, thấy tam nương tử trò chuyện với Ôn Thù Sắc, Ôn Thù Sắc lại chủ động giữ hai người lại ăn cơm, liền không từ chối nữa.

Ban đầu còn tưởng là đầu bếp trong phủ chuẩn bị cơm nước, đến giờ cơm trưa, lại thấy người của Mịch Tiên Lâu người nọ nối tiếp người kia xách hộp cơm đi vào.

Mở nắp ra, bày trên bàn toàn là món ăn nổi tiếng của Mịch Tiên Lâu.

Đến Đông Đô đã nửa năm rồi, đại công tử chỉ mới tới Mịch Tiên Lâu một lần, vẫn là được một đồng liêu mời, đừng nói là gọi đồ ăn về tận nhà, muốn ăn được món nổi tiếng của Mịch Tiên Lâu còn phải đặt trước.

Trong lòng nổi lên sóng lớn, không biết bữa này phải tốn bao nhiêu bạc.

Hoàng hôn ra về, hai người ngồi lên xe ngựa, đều cúi đầu không nói lời nào, tới trước cửa Ôn gia, đại công tử mới nhìn tam nương tử một cái, "Nếu mẫu thân hỏi, muội thấy gì thì nói nấy, không cần giấu giếm."

Mẫu thân ánh mắt thiển cận, cái tính tham lam, hám lợi, không chịu thiệt nửa phần này, nên được dạy dỗ cho kỹ lưỡng một chút.

Tam nương tử từ nhỏ đã nhát gan, cho dù bảo nàng bịa chuyện, nàng cũng không biết nói dối như thế nào, vội vàng gật đầu, "Vâng."

Hai người vừa vào cửa, đại phu nhân lập tức gọi hai người lại.

Hỏi đại công tử trước, "Thế nào? Tạ công tử có gặp con không?"

Phụ thân từ nhỏ đã dạy hắn chữ hiếu đứng đầu, hắn khắc cốt ghi tâm, cho dù biết mẫu thân đôi khi sai, cũng chưa từng nói lại bà, hôm nay cuối cùng không nhịn được nữa, "Tạ công tử bị thương nặng, suýt mất mạng, vẫn còn đang nằm trên giường dưỡng thương, mẫu thân sốt sắng như vậy, tâm tư có phải quá rõ ràng rồi không?"

Đại phu nhân sững người, kinh ngạc nhìn đại công tử, mấy đứa con trai con gái của bà, từ nhỏ đã hiểu chuyện, khiến bà bớt lo lắng không ít. Chưa từng thấy chúng nói chuyện với bà như vậy, không dám tin những lời này là do đại công tử nói ra, hồi lâu mới hoàn hồn, tức đến nghẹn họng, "Sao con có thể nói với mẫu thân như vậy chứ."

Đại công tử nhìn bà một cái, trong mắt tuy có tự trách và áy náy, nhưng không hề chịu thua, "Trong lòng mẫu thân nghĩ gì, không cần con nói nhiều, nếu mẫu thân muốn con cũng trở thành kẻ xu nịnh, con e là không làm được, mẫu thân vẫn nên tìm người khác đi."

Đại phu nhân nhìn đại công tử xoay người bỏ đi, ngơ ngác đứng tại chỗ một hồi lâu, mới ngồi phịch xuống, đ.ấ.m ngực, "Được lắm, giờ nó cũng chê ta rồi, ta làm tất cả vì ai chứ, các người ai cũng thanh cao, là ta thế tục, là ta khinh người! Nhưng ta chẳng qua chỉ muốn cả nhà sống sung sướng thôi mà, chỉ trông chờ vào đại gia, ông ấy giờ cũng đã bốn mươi rồi, vẫn chỉ là một thị lang, còn Tạ Thiệu kia, mới hai mươi mốt tuổi thôi, đã là Chỉ huy sứ Điện tiền ty, quan tam phẩm, Tạ nhị gia còn là Phó xạ, đương triều tả tướng, chúng ta có thể so bì với người ta sao…"

Khóc lóc om sòm một trận, kêu than số mình khổ, hoàn toàn quên mất lúc trước mình đã từng may mắn thế nào khi không dính líu tới Tạ gia, "Nếu lúc trước không phải lão tổ tông thiên vị, nhất định phải đổi hôn ước, thì bây giờ phải là phúc phận của đại nương tử rồi…"

Làm gì đến lượt Ôn Thù Sắc kia.

Tất cả đều là số mệnh.