Mí mắt Tạ Thiệu giật giật, cảm thấy ánh đèn trước mắt cũng như đang nhảy múa. Khăn lụa cũng không che được nữa, cái mũi vừa cầm m.á.u lại nóng lên, m.á.u chảy không ngừng, thấm cả ra khăn lụa nhỏ xuống người. Ôn Thù Sắc cũng bị chàng dọa sợ, chẳng còn quan tâm đến cuốn sách nữa, vội vàng đỡ chàng dậy, dìu chàng vào phòng tắm. Nàng làm theo cách bà nội chăm sóc mình hồi nhỏ, lấy khăn vải thấm nước lạnh đắp lên sống mũi chàng, bảo chàng ngẩng đầu lên. Một lúc sau, thấy m.á.u chảy chậm lại, nàng mới nghẹn ngào nói: “Lang quân rốt cuộc chàng làm sao vậy? Thiếp nghe người ta nói xuất huyết trong là chuyện lớn, hay là để thiếp bảo Minh Chương gọi thái y đến nhé…”
Chàng như đã chấp nhận số phận: “Ta đã nghĩ thông rồi, chúng ta đừng viên phòng nữa, người khác muốn cười thì cứ cười, mất mặt cũng không sao, ít ra chúng ta phải sống lâu…”
Tạ Thiệu nhìn xà nhà trên trần, đầu óc chàng không phải là kém cỏi, nhưng mỗi lần gặp phải nàng, chàng đều bó tay. Qua lớp khăn lụa ướt sũng, chàng lên tiếng thanh minh cho mình: “Ta không có bệnh nan y, chỉ là nóng trong người thôi, nàng để ta bình tĩnh một lát là khỏi.”
Việc viên phòng nàng cũng không cần lo lắng.
“Nếu nàng bằng lòng, đừng nói là bị thương ở cánh tay, cho dù cánh tay có gãy, đêm nay ta cũng có thể thỏa mãn nàng.”
Cả trong lẫn ngoài đều bị thương rồi, chàng cũng không cần phải tỏ ra mạnh mẽ.
Nóng trong người? Nàng càng không hiểu: “Vừa rồi là thiếp xem, chứ đâu phải chàng xem, chàng nóng trong người ở đâu ra?” Rồi nàng chợt hiểu ra: “Chẳng lẽ chàng cũng xem rồi?” Nói thừa, sách có thể đưa cho nàng, thì trước đó chắc chắn chàng cũng đã xem rồi.
“Chàng cũng không sạch sẽ nữa rồi.” Chưa đợi Tạ Thiệu trả lời, Ôn Thù Sắc lập tức cảm thấy bớt áy náy hơn phân nửa, thở phào nhẹ nhõm: “Chúng ta coi như huề nhau.”
Đây là cái lý lẽ gì vậy?
Lăn lộn nửa đêm, m.á.u mũi của Tạ Thiệu cuối cùng cũng ngừng chảy. Hai người nằm trên giường, mệt mỏi rã rời. Cuốn sách đó tuyệt đối không thể đưa cho nàng xem nữa, Tạ Thiệu cầm lấy nhét lại dưới gối: “Nàng ngủ trước đi, bốn ngày nữa, ta nhất định sẽ không để nàng thất vọng.”
Ôn Thù Sắc hầu hạ chàng cả ngày, mệt đến mức lả người. Dù bị cuốn sách đó gây chấn động, nhưng cũng không chống lại được cơn buồn ngủ: “Vâng, lang quân nói gì cũng đúng.”
Nàng nhắm mắt quay người về phía chàng, ngón tay vân vê lớp áo lót trên cánh tay chàng, nhẹ nhàng xoa xoa.
Không biết đây là thói quen kỳ lạ gì của nàng, mỗi tối trước khi ngủ, hoặc là nửa đêm tỉnh dậy, tay nàng đều sẽ mò, tìm được cánh tay hoặc n.g.ự.c chàng, ngón tay xoa xoa lớp vải lụa trên người chàng một lúc lâu mới ngủ được.
Nàng cứ xoa như vậy, làm sao chàng ngủ được? Đợi đến khi ngón tay trên cánh tay không còn cử động nữa, chàng mới từ từ quay đầu lại, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú, dịu dàng ngoan ngoãn. Thật khó tưởng tượng khi đôi mắt ấy mở ra, sẽ hoạt bát và đáng yêu đến nhường nào.
Khi bị nàng chọc giận, chàng cũng từng nghi ngờ không biết kiếp trước mình đã gây ra nghiệp chướng gì, mà lại yêu một cô nương như vậy.
Nhưng biết đâu lại là phúc phận.
Có nàng bên cạnh, mỗi ngày đều tràn ngập màu sắc, không bao giờ nhàm chán. Điều duy nhất chàng cần làm là luyện tập khả năng bất động trước gió.
Lại là một đêm thức khuya. Có lẽ do được ba củ nhân sâm bồi bổ tinh thần, nên chàng ngủ rất say. Sáng hôm sau mở mắt ra, mặt trời đã lên cao, Ôn Thù Sắc cũng không còn bên cạnh.
Trước giường không biết từ lúc nào đã đặt một chiếc thùng gỗ, bên trong đang bốc khói lạnh nghi ngút.
Tháng bảy trời đang nóng, nhưng khi xây dựng sân này đã được tính toán kỹ lưỡng, hai bên có bụi tre và xà nhà che nắng, bốn phía cửa sổ mở ra là gió lùa vào. Đặt một tảng băng ở phòng ngoài có thể làm mát cả phòng trong. Sau khi chàng bị thương, vì lo chàng nhiễm lạnh, nàng không đặt băng ở phòng trong.
Hôm nay nóng đến vậy sao?
Ôn Thù Sắc nhanh chóng bước vào, tay bưng bát thuốc. Thấy chàng đã tỉnh, nàng nở nụ cười tươi như nắng: “Lang quân dậy rồi, vừa lúc thuốc cũng đã sắc xong.”
“Nàng vất vả rồi.” Chàng xoay người định ngồi dậy, Ôn Thù Sắc thấy vậy liền ngăn lại, tiến lên đặt bát thuốc lên bàn, cẩn thận đỡ chàng dậy: “Không phải đã nói rồi sao, lang quân không được cử động mà.”
Chàng không yếu ớt đến vậy.
Vết thương trên vai hôm nay hình như đã đỡ hơn rất nhiều. Vừa rồi chàng đã tự mình xem qua, thái y khi khâu vết thương đã dùng vỏ cây dâu tằm trắng, không cần cắt chỉ, bây giờ chỗ khâu đã đóng vảy rồi.
Nhưng hôm nay Ôn Thù Sắc không xem vết thương của chàng nữa, nàng có nỗi lo khác: “Lang quân nóng trong người, thiếp đã bảo người ta chuyển băng vào phòng trong rồi, để cho chàng hạ hỏa.” Rồi nàng hỏi: “Lang quân thấy người thế nào? Có thấy mệt mỏi hay đau ở đâu không? Chàng nhất định phải nói ra…”
Nàng vẫn còn nghi ngờ thân thể chàng.
Bất lực, lúc thái y đến vào buổi trưa, chàng liền hỏi thẳng trước mặt nàng: “Đại nhân xem mạch cho ta lần nữa đi, nội tử ta lo lắng, sợ vết thương ngoài da ảnh hưởng đến nội tạng, xem có bệnh tiềm ẩn gì không.”
Ôn Thù Sắc nghe chàng nói vậy thì có chút chột dạ, nàng đâu có nói vậy…
Thái y là do hoàng thượng đặc biệt phái đến để điều trị cho Tạ Thiệu, không chỉ vết thương ở xương bả vai, nếu chỗ khác có vấn đề gì thì ông cũng phải chịu trách nhiệm. Ông vội vàng bắt mạch cho chàng, một lúc sau mới thở phào nhẹ nhõm: “Mạch tượng của Chỉ huy sứ ổn định, mạch chảy thông suốt, phu nhân không cần phải lo lắng, rất khỏe mạnh.”
Ôn Thù Sắc lập tức giãn mày giãn mặt, Tạ Thiệu liếc mắt nhìn, vừa lúc bắt gặp vẻ mặt nhẹ nhõm của nàng.
Cuối cùng nàng cũng không còn nghi ngờ thân thể chàng nữa. Sau khi thái y đi, Ôn Thù Sắc cũng không ép chàng uống thuốc bổ nữa, nàng ngồi bên giường, đôi mắt cứ nhìn chàng qua nhìn lại.
Lúc thì nhìn chằm chằm vào mũi chàng, lấy tay so sánh, lúc thì lại áp tay lên mặt chàng, đo đạc một hồi, rồi lại nhìn vào mắt chàng, nhìn một lúc, rồi nhắm mắt trầm tư.
Hành động kỳ lạ này của nàng khiến người ta lo lắng, thà là bắt chàng uống thuốc bổ còn hơn. Chàng lên tiếng hỏi: “Nàng sao vậy? Chẳng lẽ ta xấu xí lắm sao?”
Ôn Thù Sắc lắc đầu: “Lang quân là người đẹp trai nhất thiên hạ, cái gì cũng đẹp…”
Tạ Thiệu còn chưa hiểu nàng đang tính toán gì, thì Ôn Thù Sắc đã đứng dậy vén rèm châu lên, gọi Thanh cô cô vào: “Cô cô chuẩn bị cho ta một bộ màu vẽ và bút vẽ nhé, ta muốn vẽ tranh.”
Hóa ra là muốn vẽ chàng.
Vậy cũng giải thích được hành động kỳ lạ vừa rồi của nàng. Ôn Thù Sắc chưa từng vẽ chàng, trong lòng chàng vô cùng mong đợi, không biết nàng sẽ vẽ chàng thành hình dạng gì.
Sợ làm phiền nàng ảnh hưởng đến sự phát huy của nàng, Tạ Thiệu không nói một lời nào.
Ôn Thù Sắc ngồi một mình trước bàn trang điểm, cúi đầu chăm chú vẽ.
Từ sáng vẽ đến chiều, trừ ba bữa cơm ra, nàng không nghỉ tay một chút nào. Tạ Thiệu không khỏi thắc mắc rốt cuộc nàng đang vẽ bức tranh gì, thấy Thanh cô cô cũng vào thêm đèn, chàng mới lên tiếng giục: “Nàng, vẽ xong chưa?”
Ôn Thù Sắc cũng không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, nàng đứng dậy che bức tranh chưa vẽ xong, xoa bóp bờ vai mỏi nhừ, xoay xoay cái cổ cứng đờ, quay đầu nhìn Tạ Thiệu, mệt mỏi bước về phía chàng: “Chưa xong đâu, hôm nay chắc không vẽ xong rồi, ngày mai thiếp vẽ tiếp, lúc đó sẽ cho chàng một bất ngờ.”
Đồ tốt không sợ đợi.
Chàng cũng không vội, thật ra bản thân chàng cũng có chuyện giấu nàng, cả ngày hôm nay, xương bả vai của chàng không còn đau nữa.