Hai mắt Vương Duệ đã đỏ hoe, liền giải thích: “Con không cố ý. Con chỉ muốn chơi với cậu ta thôi, nhưng cậu ta không để ý con nên con đẩy cậu ta một cái, vậy là cậu ta lấy củ cải đập con.”
Giọng nói của Vương Cẩm Tuỳ tuy ôn hoà nhưng lại nghiêm khắc vô cùng: “Xin lỗi trước đi!”
Vương Duệ: "Xin lỗi..."
Ngay khi Vương Duệ định nói thì Trần Mịch đã lên tiếng trước: "Chỉ cần nói xin lỗi thế thôi sao? Hãy xem con trai tôi bị đánh như thế nào. Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu!"
Vương Cẩm Tuỳ cũng không thua kém: "Muốn làm gì? Duệ Duệ đánh người trước, cũng xin lỗi, nhưng Lâm Tử Hiển lại lấy củ cải đánh người đó. Vậy được sao?"
"Chính nó là đứa ra tay trước!"
Điều này thực sự là không thể chối cãi.
Nhưng khi nhìn hai đứa trẻ thì Vương Duệ có phần te tua hơn.
Thấy hai người lớn sắp cãi nhau, Lạc Lạc lớn tiếng hét lên: "Vương Duệ không đánh người, cậu ta chỉ đẩy nhẹ Lâm Tử Hiển một cái, cháu ở ngay bên cạnh. Nhưng Lâm Tử Hiển lại nhặt củ cải và đập người ta, thiếu chút nữa cháu cũng bị đập trúng.”
Lâm Tử Hiển đột nhiên chỉ vào Lạc Lạc và khóc: "Ai bảo cậu không để ý đến tớ? Tớ muốn nói chuyện với cậu nhưng cậu lại bơ tớ. Cậu chỉ nói chuyện với Tiểu Nhu và Chu Tuấn Kỳ. Đều là tại cậu!”
Tôi kết luận: “Vậy là cháu giận Lạc Lạc đã không để ý đến cháu nên trút giận lên Duệ Duệ.”
Lạc Lạc chống tay lên hông: "Tại sao tôi phải quan tâm đến cậu? Cậu đâu phải là Nhân dân tệ!"
Vương Cẩm Tuỳ: "Trần Mịch..."
Hắn vừa mở đầu, Trần Mịch liền kéo Lâm Tử Hiển vừa đi vừa nói: "Đi thôi. Một tiểu nha đầu có gì phải để ý, nó không để ý tới con thì con cứ đánh nó, không phải xong rồi sao, đừng khóc nữa.”
Tôi không khỏi thở dài: “Quan điểm giáo dục kiểu này chỉ có hại con.”
Chu Nguỵ hỏi Lạc Lạc: “Bọn nhóc hung dữ như vậy, cháu làm thế nào mà cả bọn lại ngoan ngoãn nghe lời đi xếp củ cải thế?”
Lạc Lạc trợn mắt nhìn hắn: “Đương nhiên là vì cháu hung dữ hơn.”
Tôi bịt miệng con bé lại và nói: “Lời này không nên nói ra.”
Hình tượng cô bé đáng yêu không thể để sụp đổ như thế được.