[Lạc Lạc thật đáng yêu. Cô bé trợn mắt lên và b.ắ.n thẳng mũi tên vào trái tim tôi!]
[Hahaha, bản thân cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ con và gọi bé khác là “nhóc con”.]
[Không thể không nói, Giang Nguyệt rất hiểu về việc cắt ghép biên tập.]
[Tôi mới tới đây, cô bé này thật sự không lễ phép và còn hay mắng chửi người khác.]
[Đúng vậy, tính cách của đứa bé chứng tỏ mẹ của nó cũng không phải là người tốt lành gì.]
6.
Sau phần giới thiệu, Đạo diễn Trần lại lên tiếng: "Địa điểm ghi hình của chúng ta ở vùng ngoại ô, cách đây không xa. Mọi người hãy tự lái xe đến đó."
"Xe ở đâu?" Trần Mịch hỏi.
Đạo diễn Trần chỉ vào hai chiếc xe bên kia, một chiếc Wuling và một chiếc xe ba bánh.
Đúng như dự đoán, Trần Mịch tức giận: "Đây là loại xe rách nát gì thế? Anh cho chúng tôi đi trên chiếc này à?"
Lạc Lạc thì thầm vào tai tôi: "Đoạn này sẽ bị cắt ghép."
Tôi gật đầu, tổ chương trình thích làm thế này để thu hút người xem.
Trần Mịch tiếp tục: "Đạo diễn Trần, anh có nhầm lẫn gì không? Để chúng tôi tự lái xe cũng có thể bỏ qua đi, đây còn là lái chiếc xe te tua như vậy. Tôi sẽ không tham gia chương trình này nữa!”
Trần Mịch kéo Lâm Tử Hiển đi.
Lạc Lạc tiếp tục: "Cô ta rất biết cách tạo sự cố khi truyền hình trực tiếp."
Đạo diễn Trần đã đuổi theo và thuyết phục Trần Mịch, khuyên cô ta quay trở lại.
Bước tiếp theo là chia xe.
Chiếc Wuling có thể ngồi tám người, và xe ba bánh, hai chỗ ở phía trước, cùng bao nhiêu chỗ thùng xe phía sau cũng được.
Vì chương trình đã sắp xếp xe nên họ đã xem xét việc chở người trên xe ba bánh có trái quy định hay không.
Tôi nghĩ rằng việc chia xe sẽ do chúng tôi quyết định, nhưng thật bất ngờ là ban tổ chức chương trình đã quyết định thay chúng tôi.
"Trần Mịch và Giang Nguyệt sẽ đi xe ba bánh, những người khác sẽ đi xe Wuling. Tuy nhiên, trong xe Wuling phải chừa một chỗ cho người cầm máy quay, nên các bạn phải thương lượng xem em bé nào sẽ đi xe ba bánh."
Để bọn trẻ rời xa cha mẹ và ngồi trên xe ba bánh rách nát, Đạo diễn thật biết cách tạo drama.
Ai có thể đồng ý với điều này!
Chắc chắn sẽ nổ ra tranh luận.
Lạc Lạc thở dài: "Nhìn xem, chương trình này không nổi tiếng cũng khó đấy mẹ."
Quả thực, chương trình đầy những tình huống hấp dẫn.
Bên đó bế tắc, không ai muốn con mình qua đây vì sợ nguy hiểm.
Còn về phần phía chúng tôi, cũng không yên tĩnh cho lắm.
Trần Mịch trợn mắt nhìn tôi: "Này, đây không phải là Giang Nguyệt dùng thân thể để cướp vai diễn của tôi đây sao?"
"Cô có một đứa con gái lớn như vậy mà… chậc… chậc… chậc… không biết làm gương cho con gái sao? Không sợ lớn lên nó sẽ giống cô sao?"
Cô ta cố tình tăng âm lượng lên, như sợ lúc mình nói thì không ai nghe thấy.
Tôi không giỏi diễn kịch nhưng đối đầu trực diện thì tôi rất giỏi.
Tôi hất tóc lên và mỉm cười để lộ phần bên trái ăn ảnh nhất trên khuôn mặt mình trước ống kính: "Tôi nhớ ra rồi, nhưng tôi cảm thấy có thể cô hiểu lầm. Đạo diễn Tiền nổi tiếng là công tư rõ ràng và nghiêm khắc. Vợ ông ấy cũng nổi tiếng là hổ cái, tôi cũng không có bản lĩnh trèo lên giường người ta, nếu không làm sao chỉ giành được một vai phụ chứ?"
Khi tôi được chọn, đơn giản là vì ngoại hình của tôi phù hợp với vai diễn hơn cô ta mà thôi.
Tôi che miệng giả vờ ngạc nhiên: “Cô nói tôi như vậy, chẳng lẽ là vì cô muốn lên giường người ta không được nên thẹn quá hóa giận hả?”
Trần Mịch trừng mắt: "Cô đừng..."
Tôi ngắt lời cô ta: “Ồ, con người phải kiên định, không nên chỉ nghĩ đến đi đường tắt, sẽ dạy hư con nhỏ đấy.”
Tôi liếc nhìn con trai của cô ta, Lạc Lạc lập tức hiểu ra và trả lời bằng giọng trẻ con: “Dì không thể làm chuyện xấu, dì sẽ dạy cho em trai mập một bài học xấu.”
Lâm Tử Hiển: "Tôi không phải là em trai mập! Nhưng... nhưng bạn có thể gọi tôi là anh trai."
Nói xong cậu nhóc đỏ mặt.
Rõ ràng là cậu nhóc đã bị mê hoặc bởi vẻ ngoài dễ thương của Lạc Lạc.
Trần Mịch trừng mắt nhìn con trai, kéo nó đi.
Lạc Lạc vô tội hét lên: "Anh mập không được học theo dì nha.”