Trần Ngọc Tảo giật nảy mình, tý thì nhảy dựng lên: "Này, sao ông biết?"
Bởi vì điểm thi tuyển sinh cấp ba của học sinh nghệ thuật tương đối thấp, hơn nữa với điểm số hiện tại của cô thì vẫn có hy vọng thi vào một trường cấp ba bình thường.
Vả lại cô nhóc còn rất thích vẽ, khá có năng khiếu trong lĩnh vực này, do đó giáo viên chủ nhiệm đã đưa ra gợi ý như vừa rồi.
Nhưng vấn đề là... mình chưa nói chuyện này với ai cả!
Trần Gia Ngư nói: "Anh còn biết là em không đồng ý."
Nguyễn Tú Liên kinh ngạc nhìn về phía con gái: "Tảo Tảo, sao không nói chuyện này với mẹ? Hơn nữa, tại sao lại không đồng ý? Không phải bình thường con thích vẽ lắm hay sao, còn nói muốn làm nhà thiết kế nữa cơ mà?"
Trần Ngọc Tảo cúi đầu xuống, ậm ừ không trả lời.
Một lúc sau, cô nhóc mới ngẩng đầu lên, thấp giọng lẩm bẩm: “Đúng là con thích vẽ…”
"Nhưng con nghe nói để trở thành một học sinh học nghệ thuật phải tốn rất nhiều tiền... phí đào tạo, phí tài liệu… loại nào cũng rất tốn."
"Mà điều kiện gia đình mình không phải dư dả gì..."
"Hơn nữa Trần Gia Ngư và con còn phải đi học... Con không muốn mẹ quá cực khổ."
“Lớp mười con sẽ học thật chăm chỉ để phấn đấu thi vào cấp ba, sau này là đại học.”
"Còn mấy thứ như mỹ thuật và thiết kế, đợi sau khi đi làm, tích cóp tiền rồi đi học cũng được."
Nguyễn Tú Liên sững sờ, cảm xúc vừa chua xót lại vừa hạnh phúc trào dâng trong ngực bà.
Đứa con gái nhỏ này lúc nào cũng tùy tiện, không chịu khôn ra, điểm số thì không được như ý muốn khiến bà thường phải lo lắng – con nhỏ này sao lại không chịu hiểu chuyện như thế, không biết khi nào mới chịu trưởng thành để mẹ bớt lo.
Nhưng đến bây giờ bà mới nhận ra rằng đứa con gái nhỏ của mình không vô tâm như bà nghĩ, thậm chí nó còn chủ động từ bỏ ước mơ của mình vì thương bà kiếm tiền khổ cực...
Bà đưa tay ra, xoa nhẹ lên đầu Trần Ngọc Tảo, rất dịu dàng.
"Tảo Tảo, mẹ rất vui khi thấy con hiểu chuyện như thế."
Trần Ngọc Tảo thấy không được tự nhiên cho lắm nên cựa quậy: "Mẹ, mẹ đột nhiên dịu dàng như vậy cảm giác rất là lạ, con không quen."
"Nhẹ nhàng với con nên con không thấy vui đúng không." Nguyễn Tú Liên bật cười, ấn vào đầu cô nhóc một nhát, nói: "Sau này nếu có chuyện lớn như vậy, đừng có tự quyết định, nhớ phải nói với mẹ, nghe chưa? Nếu con thực sự muốn theo đuổi ước mơ của mình, mẹ sẽ ủng hộ bằng mọi giá."
Trần Ngọc Tảo lẩm bẩm: "Con còn chưa nói là con muốn học..."
"Cứ nói thẳng ra xem nào, có muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh nghệ thuật hay không." Trần Gia Ngư ngồi một bên uể oải nói: "Muốn thi thì mọi chi phí về sau đều trích từ tiền thưởng để trả. Còn không muốn thì thôi không ép buộc."
Trần Ngọc Tảo lộ vẻ khó tin: "Trần Gia Ngư, ông có biết chi phí tối thiểu của một học sinh nghệ thuật trong ba năm ít nhất là hơn một trăm nghìn tệ không!"
"... Nếu em nghi ngờ thêm một lần nữa thì anh sẽ rút lại lời."
"Không, không, không nghi ngờ!" Trần Ngọc Tảo lập tức nhảy dựng lên, "Em muốn học!"
"Trần Gia Ngư, hiện tại em xin tuyên bố, anh là người anh trai tốt nhất trên thế giới này!"
Niềm vui trên khuôn mặt cô nhóc gần như đã lên đến tột độ, cô nói to, "Yên tâm đi, về sau em sẽ không giành đồ ăn với anh nữa, em cũng muốn làm đứa em gái tốt nhất trên thế giới này!"
"Chỉ nịnh là giỏi." Trần Gia Ngư nói, "Còn lâu mới tin."
“Là thật, thật mà!” Thấy cậu nói như vậy, Trần Ngọc Tảo sốt ruột đến mức hai mắt đỏ hoe cả lên. Cô nhóc đặt tay lên ngực với vẻ mặt trang nghiêm thành kính, “Em có thể thề với trời.”
Trần Giai Ngư giơ tay xoa xoa đầu của cô: "Đùa thôi, đừng thề linh tinh, anh tin."
Trần Ngọc Tảo cười như nắc nẻ.
Nhìn hai anh em, Nguyễn Tú Liên không khỏi bật cười, sau đó bà ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, vội vàng nói: "Đã hơn mười giờ rồi, Gia Ngư, tranh thủ rửa ráy mặt mũi rồi đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học. Đợi đến lúc nhận được tiền thưởng rồi hẵng bàn tới những chuyện khác.”
"Vâng, con đi ngủ trước đây." Trần Gia Ngư xỏ hai tay vào túi, chậm rãi đi vào phòng tắm.
“Ngủ ngon nha anh trai.”
Nguyễn Tú Liên quay sang nhìn con gái: "Con cũng vậy, thêm lúc nữa rồi đi ngủ đi, đừng có thức quá muộn."
“Vâng!” Trần Ngọc Tảo lao tọt về phòng.
Nguyễn Tú Liên tắt đèn trong phòng khách, tắm rửa xong cũng đi vào phòng ngủ.
Bà nằm xuống giường, nhắm hai mắt lại, nhưng vì chuyện trúng số mà suy nghĩ miên man, mãi không ngủ được nên cuối cùng lại ngồi bật dậy.
Khi đèn được bật lên, Nguyễn Tú Liên nhìn vào chiếc tủ nhỏ đặt cạnh giường.
Trong tủ có bày một khung ảnh, bên trong khung ảnh là bức ảnh cưới. Nguyễn Tú Liên trong ảnh còn rất trẻ, mặc bộ váy cưới màu trắng, tóc dài uốn xoăn, bờ môi đỏ mọng, khi đứng bên cạnh người chồng cao lớn, đẹp trai thì trông chẳng khác nào con chim nhỏ nép vào người. Trong đôi mắt của bà khi ấy tràn ngập niềm hạnh phúc.
Nguyễn Tú Liên cầm khung ảnh lên, giơ tay lau khẽ bức ảnh chụp. Hốc mắt của bà ửng đỏ lên, khóe miệng cong thành một nụ cười trìu mến.
"Chồng à, em đã hứa với anh sẽ nuôi dạy con thật tốt, em đã làm được..."
Phía bên kia, Trần Gia Ngư đã quay về phòng, dọn dẹp xong bàn học thì nằm xuống giường chuẩn bị đi ngủ. Chẳng hiểu vì sao trước khi đi ngủ, cậu lại cầm điện thoại lên, sau đó thì thấy lời mời kết bạn do "Đoán xem tớ là ai" trên QQ gửi đến.
Thời gian là hai tiếng trước.
Trần Gia Ngư tiện tay nhấp đồng ý.
Cậu vốn tưởng giờ này đối phương sẽ không online, nhưng không ngờ ngay giây sau, avatar mèo con đáng yêu kia đã bắt đầu lóe sáng.
Trần Gia Ngư: "..."
Bấm vào tin nhắn.
"Bạn ngồi cùng bàn? Bạn học Trần Gia Ngư?"
"Ừm."
"Này, mãi mà không thấy cậu nhắn gì trong nhóm lớp, sau đấy một lúc lâu mới chịu chấp nhận lời mời kết bạn vô cùng thân thiện của tớ. Nhưng đừng lo, đáng yêu như tớ sẽ không ngại đợi cậu thêm một lúc nữa đâu."
Khi nhìn thấy câu này, Trần Gia Ngư không thể không tặc lưỡi.
Mình bị ảo giác hay sao?
Mà sao lại thấy trong lời này có mùi trà quanh quẩn đâu đây. Nếu đổi lại là một chàng trai khá tự tin về bản thân thì rất có thể đã bắt đầu suy nghĩ miên man, thậm chí tim đập thình thịch – chẳng lẽ cô ấy đặc biệt chú ý đến mình, nếu không thì sao lại biết mãi mà mình chưa nhắn gì?
Hít – cấp bậc này không hề thấp, ít nhất cũng phải là vương giả.
Tuy nhiên, Trần Gia Ngư chẳng buồn đi nghiên cứu xem mùi trà trong mấy lời vừa rồi là cố ý hay vô tình, bởi tuy tuổi thể chất của cậu là mười tám, nhưng tuổi tinh thần thì đã qua cái ngưỡng ấy rồi, không đến nỗi tiết luôn dopamin ra bởi mấy trò chọc ghẹo còn chưa đến mức mập mờ.
Cậu đáp: "Có chuyện gì không? Không thì tớ đi ngủ đây."
“Không, tớ cũng ngủ đây.” Cô đáp, “Cùng ngủ nhé.”
Ngay khi hai chữ cuối có thể khiến tim người khác đập bình bịch xuất hiện thì tin nhắn tiếp theo lập tức nối gót tới.
"Vừa nãy chưa gõ xong đã bấm lộn gửi luôn. Là ‘cùng ngủ ngon nhé’, đừng nghĩ nhầm sang mấy chuyện linh tinh khác nha, hì hì."
Đi kèm là một biểu tượng cảm xúc dễ thương.
Tâm của Trần Gia Ngư vẫn lặng như nước: Chúc ngủ ngon. [Mỉm cười] [Vẫy tay].