Thẩm Niệm Sơ trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào Trần Gia Ngư với vẻ không thể tin nổi.
Keng…
Cành và lá của cây ngô đồng bên cạnh chàng trai nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió thoảng, xé tan ánh sáng đọng trên má cậu thành từng mảnh, tạo ra cảm giác hư ảo khó tả trong sự mơ hồ.
Khung cảnh trước mắt khiến cô thậm chí còn tưởng mình bị ảo giác.
Trần Gia Ngư không nói đùa.
Nếu không tại sao khi nói điều này, giọng điệu của cậu ta lại hệt như trước, không có chút dao động nào, thậm chí biểu cảm vẫn bình tĩnh như vậy, không hề xen lẫn vẻ giễu cợt hay chột dạ.
Như thể tất cả những gì cậu ấy nói đều là sự thật.
Cậu ấy thực sự đã trùng sinh một trăm lần.
Nhưng ảo giác ấy chỉ tồn tại trong một thoáng ngắn ngủi.
Là Thẩm Niệm Sơ có cảm nhận sâu sắc về sự ngây thơ của mình.
Trần Gia Ngư, tớ không ngờ cậu lại là người như vậy...
Cô cười nhạt, quyết định vạch trần lời nói dối của chàng trai.
"Được rồi, nếu cậu đã nói như vậy thì đưa ra một số bằng chứng xem nào..."
“Hay là nói cho tớ biết năm nay cậu thi đại học được bao nhiêu điểm đi? Là một người trùng sinh, chắc hẳn cậu phải biết chứ?"
Keng…
Tiếng chuông tiếp tục ngân vang một hồi lâu.
Câu trả lời của Trần Gia Ngư nằm ngoài dự đoán của cô.
"Tớ không biết."
"..."
Thẩm Niệm Sơ đột nhiên cảm thấy mình còn ngây thơ hơn khi yêu cầu Trần Gia Ngư đưa ra bằng chứng.
Rõ ràng là nói dối thì đương nhiên là không có bằng chứng.
Nhưng ngay khi ý nghĩ này vừa nảy sinh, cô lại đột nhiên nhìn thấy Trần Gia Ngư giơ tay phải lên, chỉ ngón trỏ về một hướng nào đó.
"Bởi vì nó..."
Cái gì?
Thẩm Niệm Sơ ngước mắt nhìn theo. Thứ mà Trần Gia Ngư đang chỉ chính là tháp đồng hồ cao hơn mười mét cách đó không xa.
Đó là một trong những tòa công trình kiến trúc mang tính tiêu chí của Thành phố Hán Sở, nó đã đứng sừng sững ngay ở đây kể từ khi thành phố mới được xây dựng.
Trần Gia Ngư nhìn tháp đồng hồ, chậm rãi nói:
"Bất cứ khi nào chuông được gõ vang lần thứ năm..."
Keng…
Tiếng chuông lại ngân vang, lẫn với giọng nói trầm ấm và trong trẻo của chàng trai trẻ, phảng phất như ở gần, lại phảng phất như đến từ phương trời rất xa.
Trần Giai Ngư nhìn cô, chậm rãi nói ra từng chữ một: "Mỗi lần tớ trùng sinh, nó sẽ kết thúc ở đây."
Thẩm Niệm Sơ thốt lên: "Cái gì?"
Lúc này, Trần Gia Ngư không nói gì nữa mà chỉ nhắm mặt tại chỗ, đút hai tay lại vào túi, bắt đầu yên lặng chờ đợi.
Âm vang của tiếng chuông thứ tư vẫn còn đó.
Keng…
Tiếng chuông thứ năm đến rất đúng hẹn.
Trong tiếng chuông kéo dài và ngân vang, mặc dù không mở mắt nhưng Trần Gia Ngư vẫn cảm nhận được mọi thứ xung quanh, kể cả Thẩm Niệm Sơ, tiếng chuông, tiếng người, cơn gió, ánh sáng... tất cả đang biến mất nhanh chóng như cơn thủy triều rút.
...
Sau khi toàn thân đột nhiên chấn động, Trần Gia Ngư chậm rãi mở mí mắt ra.
Thẩm Niệm Sơ, tháp đồng hồ gì chứ…
Những đám mây tan biến không để lại dấu vết.
Thứ xuất hiện trong tầm mắt của cậu là một căn phòng bình thường với những tấm áp phích hoạt hình bình thường trên bức tường trắng bình thường, và ánh nắng ban mai bình thường từ cửa sổ bình thường chiếu vào, bao phủ chiếc giường đơn bình thường bên dưới cậu. Trên chiếc bàn cạnh giường có đặt một chiếc đồng hồ báo thức bình thường đang kêu tích tắc, từ khe cửa gỗ bình thường truyền đến giọng nói của một phụ nữ trung niên.
Điều bất thường duy nhất là cậu đã trải qua cảnh này hơn trăm lần.
Trần Gia Ngư ngẩn ngơ nhìn trần nhà, thở dài: "... Lần thứ một trăm linh một."
Sau vài giây im lặng, cậu rời giường, cúi xuống sàn và bắt đầu chống đẩy.
"Một, hai... mười bảy, mười tám..."
"Trần Gia Ngư, dậy chưa đấy?" Giọng nói ngoài cửa cao lên thêm vài decibel, cho thấy sự thiếu kiên nhẫn của người nói, "Hôm nay không phải là ngày đầu tiên học bù ở trường à? Đừng có đến muộn!"
"Đây ạ. "
Sau khi thực hiện hai mươi cái chống đẩy, Trần Gia Ngư bật dậy, vươn tay chộp lấy bộ đồng phục học sinh bị ném sang một bên, mặc bừa vào, mở cửa bước ra khỏi phòng.
Rửa mặt xong thì Trần Gia Ngư đi vào phòng khách, bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn ăn ở một bên.
Bánh nếp đường nâu, bánh bao nhân thịt, kèm ba bát cháo kê nóng hôi hổi.
Mẹ của cậu, Nguyễn Tú Liên, không quay đầu lại nhìn mà vừa bày bát đũa vừa lải nhải: "Lớn đến vậy rồi mà ngày nào thức dậy cũng phải như có người đến tận nơi mời... Sau kì nghỉ hè này là con lớp mười hai rồi mà làm việc gì cũng lề mà lề mề, không biết quý trọng thời gian chút nào.”
Trần Gia Ngư kéo một cái ghế ra để ngồi xuống, sau đó vừa húp cháo vừa cầm một cái bánh bao nhân thịt nhét vào trong miệng.
"Con biết rồi."
"Biết biết, con biết cái rắm ấy."
Nguyễn Tú Liên tức giận trừng mắt nhìn cậu, “Từ nhỏ đến lớn nói không biết bao nhiêu lần rồi, nói đến mức miệng sắp ngoác hết cả ra mà vẫn không có tiến bộ gì… Ôi, quả đúng là hoàng đế chưa vội thái giám đã vội..."
"Mẹ, mẹ còn trẻ đẹp như vậy, làm sao lại có thể làm thái giám được. Bảo mẹ làm thái hậu nương nương còn được." Trần Gia Ngư nịnh nọt.
"Thái hậu nương nương?"
Cô em gái Trần Ngọc Tảo mặc quần đùi, áo ngủ vừa dụi dụi mắt, vừa xỏ dép đi lạch cạch tới, "Mẹ là thái hậu, vậy ai là hoàng đế?"
Trần Gia Ngư, "Anh đây chứ ai."
"Thôi đi, em mới là hoàng đế." Trần Ngọc Tảo ngồi xuống đối diện cậu, bắt chéo chân, cong môi, "Anh ấy à, chỉ có tư cách làm đại nội tổng quản."
"..."
Do không buồn chấp nhặt với cô nhóc mười lăm tuổi nên Trần Gia Ngư tập trung vào việc xử lý chiếc bánh bao.
"Hahaha, Tiểu Ngư tử, trẫm ban cho ngươi quỳ xuống!" Trần Ngọc Tảo cười ngặt nghẽo, "Hahahaha."
Chậc chậc, con nhóc này không phải mười lăm tuổi mà phải là năm tuổi.
"Á!"
Vui quá hóa buồn, ăn ngay một phát đập của Nguyễn Tú Liên vào sau đầu, kèm theo đó tiếng gầm của sư tử hà đông.
"Ngồi cho ra ngồi, có chỗ nào giống con gái không! Bỏ cái chân xuống, ăn cho ngon!"
"Dạ."
Trần Ngọc Tảo hậm hực chỉnh lại dáng ngồi, dùng đũa gắp một miếng bánh nếp đường nâu, nhai ngấu nghiến.
"Ối, nóng quá!"
"Bỏng rồi à?" Nguyễn Tú Liên giật mình, nửa trách nửa lo, nói: "Vừa mới nấu xong đương nhiên là nóng, con vội đi đầu thai đến mức trước khi ăn không thổi nổi vài lần hay sao?"
Trần Ngọc Tảo chịu nóng, lại cắn thêm một miếng lớn, ngồm ngoàm nói: "Con chịu không nổi, con thích nhất là bánh nếp đường nâu, chẳng phải mẹ cũng biết rồi hay sao!"
"Ăn, ăn, ăn, lúc nào cũng chỉ biết ăn." Nguyễn Tú Liên bị cô nhóc chọc cho bật cười, "Giá như lúc con học cũng giỏi như khi ăn thì tốt."
Trần Ngọc Tảo vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Mới sáng này ra đừng nói những điều con không thích nghe này được không ạ."
Nguyễn Tú Liên lườm cô nhóc một cái, sau đó không nói gì mà quay người đi dọn dẹp phòng bếp.
Trần Gia Ngư ăn một bát cháo, làm hai cái bánh bao xong thì thấy vẫn chưa hài lòng nên liếc nhìn nốt đống bánh nếp đường nâu.
“Của em!” Trần Ngọc Tảo lập tức bảo vệ cái đĩa với vẻ mặt cảnh giác, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất cắn một miếng vào mỗi hai cái bánh nếp còn lại, sau đó nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt khiêu khích.
Hừ hừ, để xem ông còn dám ăn nữa không.
"Ấu trĩ."
Đối với hành vi của một đứa nhóc năm tuổi này, đôi mắt đen láy của Trần Gia Ngư rất bình tĩnh, cậu chỉ khẽ mở đôi môi mỏng và thốt ra hai từ, sau đó đứng dậy, nói một cách bình tĩnh: "Yên tâm, về sau sẽ không tranh đồ ăn với em nữa. Mẹ, con đi học đây."
Dõi theo bóng lưng của chàng trai trẻ đeo cặp đi ra khỏi cửa, Trần Ngọc Tảo lộ vẻ hoang mang.
"Mẹ, Trần Giai Ngư hôm nay rất là lạ nha."
Nguyễn Tú Liên cởi tạp dề ra, hỏi: "Lạ gì cơ?"
"Mẹ biết không? Vừa rồi anh ấy không cướp bánh nếp đường nâu của con, sau đấy còn nói cái gì mà về sau sẽ không tranh đồ ăn với con nữa." Trần Ngọc Tảo cau mày, nghiêm giọng thì thầm: "Lạ thật đấy, nhìn không giống ông anh mình chút nào. Chẳng lẽ... giống như trong tiểu thuyết, bị người khác đoạt xá mất rồi?"
"Anh trai con đã lớn, biết điều, nên học cách nhường nhịn em gái mình không được sao?"
Nguyễn Tú Liên tức giận chọc vào trán cô nhóc.
"Được rồi, giờ mẹ phải ra chợ, mau làm cho xong đống bài tập hè đi! Sắp sang lớp mười rồi mà suốt ngày chỉ quanh quẩn ở đó vẽ mấy bức tranh xấu òm đó thôi, coi chừng sang năm còn không vượt qua nổi kỳ thi trung học!"