Con Mồi Và Thợ Săn

Chương 40: Cha của đứa bé



Cách chỗ hai người không xa, Mai âm thầm theo dõi mọi chuyện từ đầu đến cuối qua hàng rào sắt, giây phút nhìn thấy ảnh Nam bị ném xuống đất cô gần như đã phát điên mà xông tới nhưng sợi dây lí trí cuối cùng đã ngăn cô lại, hiện tại cô không thể để bố biết bản thân đang mang trong mình cốt nhục của anh, cứ như vậy cô lặng lẽ đứng ở một góc. Mai không nghe rõ hai người nói gì nhưng từ biểu cảm mơ hồ trên gương mặt cả hai cô đoán chắc chẳng phải cuộc trò chuyện vui vẻ gì. Mai đau lòng tiếp tục nhìn di ảnh Nam phía sau bát hương bàn tay vô thức vuốt nhẹ bụng dưới, giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt đỏ bừng của cô gái, tiếng nấc kìm nén khiến bả vai cô run nhẹ. Nhìn gương mặt người thương trên tấm ảnh trái tim Mai như vỡ ra từng mảnh, cô nhẹ giọng tựa như đang thì thầm:

- Anh đã hứa hai chúng ta sẽ kết hôn mà. Anh đi như vậy còn em và con thì sao? Anh nỡ để hai mẹ con em một mình sao?

Mai vừa nói vừa không ngừng rơi nước mắt, gió lại bắt đầu thổi, bầu trời giống như cô hiện tại muốn gào khóc. Mai cứ đứng như vậy cho đến khi những giọt nước mưa đầu tiên bắt đầu rơi ướt đầu vài mới luyến tiếc quay người lên chiếc xe taxi vẫn chờ sẵn mà rời khỏi.

Đội trưởng Minh lúc này vẫn không hay biết con gái mình vừa rời khỏi, trong mắt ông hiện tại chỉ có gã đàn ông tràn đầy nguy hiểm đang nhếch môi cười. Sơn nhìn chiếc taxi cách đó không xa đang rời đi trong màn mưa rồi lại nhìn đội trưởng Minh, ánh mắt hắn mang theo nguy hiểm độc ác chiếu thẳng lên người ông, giọng nói khàn khàn:

- Đội trưởng Minh làm nghề bao nhiêu năm chẳng lẽ không hiểu trên đời có những chuyện không nên tuỳ tiện suy đoán hay sao.

Đội trưởng Minh nhìn Sơn, ánh mắt kiên định, khoé môi nhếch lên một nụ cười hiếm hoi, ông thản nhiên nói:

- Chỉ cần có chứng cứ, có chuyện gì mà cảnh sát tôi không dám đoán chứ. Hơn nữa tôi trước giờ chưa bao giờ suy đoán tuỳ tiện.

Sơn giống như nghe thấy một câu chuyện thú vị đột nhiên cười lớn nhưng ý cười tuyệt nhiên không đạt đến đáy mắt, hắn ta từ từ tiến lại gần đội trưởng Minh, ông nhìn thân thể người đàn ông to xác đang chầm chậm lại gần mà không hề nhúc nhích, ánh mắt thản nhiên giống như muốn xem xem hắn định làm gì. Sơn tiến đến sát bên người đội trưởng Minh rồi cúi người ghé sát vào tai ông rồi nói:



- Vậy để tôi dạy cho ông một bài học. Có những truyện trên đời không nên suy đoán nếu không sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Hắn nói rồi ngay lật tức lùi lại hai bước lần nữa đối diện với đội trưởng Minh rồi tiếp tục xem như không có chuyện gì thản nhiên nói:

- Đội trưởng Minh, nếu không có chuyện gì nữa vậy tôi xin phải vào trong nhà tiếp tục chuẩn bị tang lễ cho người anh em của tôi.

Nói rồi không đợi đối phương phản ứng lại liền quay người đi vào, bóng dáng cao lớn lững thững như một con gấu không hề vội vã như những người khác mà ngược lại nhàn nhã giống như đi tản bộ hơn. Đội trưởng Minh nhíu mày suy nghĩ về những gì hắn nói trong lòng mơ hồ dâng lên một cảm giác bất an khiến sống lưng ông lạnh toát.

Trên xe taxi.

Mai nắm chặt điện thoại trong tay màn hình là ảnh cô và Nam ghé sát vai nhau cười hạnh phúc, nước mắt lăn dài trên gò má cô gái, qua gương chiếu hậu tài xế liếc nhìn cô với ánh mắt tò mò. Mai lặng lẽ lau nước mắt khàn giọng nói:

- Tới bệnh viện phụ sản thành phố.

Tại đám tang.

Đội trưởng Minh vội và dẫn người trở lại đội còn lại Hân vẫn ở nhà Nam, cô muốn quan sát Sơn và hắn ta dường như cũng biết rõ ý đồ của cô. Sơn thản nhiên lo liệu mọi chuyện trong đám tang hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của Hân, cô nhẹ nhàng tới ngồi bên cạnh hắn, đối diện là di ảnh của Nam:

- Anh Nam mất anh có buồn không?

- Cô cố vấn hỏi vậy là sao?

Sơn cúi đầu chăm chú viết lại tên những người đến viếng trên quyển sổ nhỏ, giọng hắn nhẹ tênh không nghe ra cảm xúc khác. Hân cúi đầu nhìn liến qua hắn rồi lại tiếp tục nhìn về phía trước:

- Nam có tất cả những thứ anh muốn có. Anh có ghét anh ấy không?



- Nó có gì mà tôi muốn chứ cô cố vấn. Cô đang cố làm gì vậy?

Sơn dừng bút ngẩng đầu nhìn Hân, trên gương mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt trào phúng. Hân quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn không chút do dự:

- Anh muốn những gì nhỉ? Mẹ, em gái hay người yêu.

Hân âm thầm quan sát từng biểu cảm trên gương mặt Sơn, ánh mắt hắn từ từ thay đổi không còn lạnh nhạt như khi nãy, bàn tay nắm bút vô thức siết chặt. Sơn cười lạnh, ánh mắt mang theo rét lạnh hướng thẳng vào Hân. Sơn không lên tiếng, Hân tiếp tục nói:

- Nếu tôi đoán không nhầm người yêu Nam là ai anh cũng biết đúng không? Anh cũng thích cô ấy đúng không?

- Cố vấn chắc chắn cậu ta có người yêu sao?

- Trước khi chết anh Nam nói chuyện với một cô gái, em gái anh ấy đã nghe được. Anh ấy có mẹ, có em gái, có người yêu thậm chí họ còn có một đứa bé, Nam có một gia đình hạnh phúc. Sơn, anh ấy có mọi thứ mà anh khao khát, đúng không?

Sơn lặng lẽ nhìn Hân, mỗi một từ cô nói ra đều như đang đánh vào lòng hắn, khơi dậy những ham muốn đen tối trong lòng hắn, cảm giác sôi sục quen thuộc mơ hồ muốn trỗi dậy. Ánh mắt hắn tối đi, hơi thở lạnh lùng khiến người khác rợn tóc gáy, so với không khí trong đám tang Sơn mới là thứ khiến Hân rùng mình. Hân nén lại cảm giác run rẩy thoáng qua, ánh mắt không rời nhìn chằm chằm Sơn. Từng giây từng phút trôi qua tựa như cả thế kỉ, Sơn nheo mắt nhìn Hân đột nhiên thả lỏng hai vai mỉm cười:

- Cô cũng nói đó là trước khi chết không phải sao! Hiện tại cậu ta chết rồi còn có thể có thứ gì ngoài cái danh kẻ giết người chứ.

- Anh ghen tị với anh Nam đúng không?

- ..

- Vậy nên anh giết anh ấy.



Lời buộc tội phá tan im lặng, Sơn nhướng mày nhìn Hân đầy thú vị nhưng ánh mắt hắn chẳng có chút vui vẻ nào. Sơn khàn giọng đáp:

- Cô cố vấn thật biết nói đùa. Nam coi tôi là anh em tốt, sao tôi có thể giết cậu ấy được chứ? Cảnh sát ai cũng đều hoang tưởng như vậy sao?

Sơn nói rồi đứng dậy, hắn từ trên cao nhìn xuống khiến Hân phải ngẩng đầu nhìn hắn, cô không cảm xúc đứng dậy đối mắt với hắn. Trong im lặng, hai người âm thầm đối địch cho đến khi em gái Nam cắt ngang. Hân lạnh mặt nhìn Sơn rời đi, móng tay đâm chặt vào lòng bàn tay trắng nõn, trong lòng âm thầm đánh giá lại mọi chuyện.

Buổi tối.

Đội trưởng Minh mệt mỏi trở về nhà, đêm đã khuya nhưng phòng khách vẫn sáng đèn khiến ông không khỏi ngạc nhiên, vợ và con gái vẫn thức, hai người ngồi đối diện nhau trên sofa im lặng không ai lên tiếng, bằng kinh nghiệm của một cảnh sát lâu năm đội trưởng Minh nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường:

- Trong nhà có chuyện gì vậy?

Vợ của đội trưởng cũng là mẹ của Mai lạnh mặt vứt một tờ giấy trên bàn, âm thanh lạnh khốc vang lên khiến toàn thân Mai thoáng run rẩy, trong sự ngơ ngác của chồng bà ấy lạnh giọng nói:

- Hiện giờ có bố con ở đây con có thể nói cho mẹ và bố con biết bố đứa trẻ là ai rồi chứ?