Tình yêu giống như một cốc sữa bột. Nếu uống ngay thì chẳng cảm thấy được vị ngon, chỉ thấy hương sữa thoang thoảng hòa với hơi nước. Nhưng nếu để lâu một chút, sữa sẽ chua, tạo vị ngai ngái khó chịu, và còn có thể khiến người uống đau bụng.
Tình yêu đối với Thanh Bình của Hương là một cốc sữa để quá lâu. Chẳng còn vị ngọt thơm mà đã bốc mùi, đành phải đổ đi.
Cô từng nói mình là người thiếu kiên nhẫn. Cả thời gian dài như vậy, tặng cho anh không biết bao nhiêu cốc sữa với hương vị ngọt ngào, uống hết cốc sữa hỏng này đến cốc sữa hỏng khác, bụng cô đã sớm đau, lòng dạ quặn thắt.
Ngày qua ngày, cứ chịu đựng, chịu đựng,… rồi phát hiện ra mình thật ngu ngốc.
Vì người được tặng cho những cốc sữa đó cho vốn không thích uống nó.
***
Hương phải cảm ơn khi mà cuối cùng cô cũng tìm được ưu điểm trên khuôn mặt mình. Đó là dù có khóc đến mấy mắt cô cũng không hề sưng lên. Nó chỉ hơi đỏ một chút rồi lại bình thường trở lại. Không còn chút vết tích của một cô nhóc yếu đuối, cô lại có thể mỉm cười như chưa có chuyện gì xảy ra. Và có thể nói với mọi người cô vẫn ổn.
Ngoại trừ với một người.
Cuộc điện thoại đột ngột khiến cho cô không kịp định thần.
-Này! Em khóc đấy à?
Lâu lắm mới được nghe cái giọng ngang tàng này, Hương suýt nữa đánh rơi điện thoại. Cô giơ màn hình điện thoại ra trước mắt. Cái tên Vũ Phong hiện lên rõ mồn một, không phải mơ. Tim không hiểu sao lại đập lỡ mất một nhịp, lòng rộn rạo khó tả. Cảm xúc này gọi là vui mừng. Phải! Cô rất vui. Cả tuần nay, anh ấy không gọi điện cũng không nhắn tin. Tâm trạng chuyển từ tức giận sang lo âu rồi thành mong chờ. Từ lúc nào, cái tên Vũ Phong trở thành cái tên được chờ đợi nhất trong danh sách cuộc gọi đến.
-Này! Em nghe anh nói không đấy?
Đúng là không có chút kiên nhẫn. Cô mới để anh chờ có mấy giây mà đã gắt um lên rồi. Sao anh không biết cô chờ cuộc gọi của anh khổ sở thế nào?
-Em chưa chết. Anh không cần gào lên đâu.
-Nhóc con. Em khóc đấy à?
-Không.
-Nói dối. Giọng em khàn khàn như bị nghẹt mũi vậy. Không khóc thì là gì?
-Là vì em đang bị ốm mà.
-Ốm? Thời tiết dạo này khá ổn định. Sao em lại ngốc để bị ốm thế hả?
-Ê! Anh gọi để chọc tức em đấy à?
-Giọng khàn do bị viêm họng đúng không? Em lại ăn kem à?
Bị bắt thóp rồi. Cô lè lưỡi, cười hì hì. Đúng là Vũ Phong.
-Bây giờ chẳng phải là buổi chiều sao? Anh không phải đi học à?
-Có. Nhưng tôi bùng rồi.
-Hả?
-Nhìn xuống dưới cổng nhà đi.
Đang nằm dài trên giường, nghe Vũ Phong nói vậy, Hương liền đứng dậy đi về phía cửa sổ. Khi rèm cửa được kéo lên, ngó xuống phía dưới, cô thấy khuôn mặt rạng rỡ của anh. Vũ Phong đang đứng đó, vẫy vẫy tay với cô.
Một giây…
Hai giây…
Ba giây…
Rầm!
Hương lao xuống với tốc độ nhanh nhất có thể. Năm giây đã đứng trước mặt Vũ Phong và thở hồng hộc, khuôn mặt cô đỏ lên.
-Sao… Sao…
-Trời còn sáng nên chưa có sao đâu.
Nụ cười nửa miệng ngông nghêng, thói quen đút tay vào túi quần. Và đôi mắt một nâu một đen luôn hấp háy những tia sáng kì lạ.
Tất cả đều ở ngay trước mắt, rõ ràng và chân thực.
Đúng là anh ấy rồi. Cô muốn ôm chầm lấy Vũ Phong nhưng tay cứ lóng ngóng vung vẩy lung tung.
-Sao anh lại ở đây?
-Đến thăm em không được sao?
-Nhưng chẳng phải anh học buổi chiều…
-Thì chẳng phải anh nói anh bùng học đấy thôi. Kì cuối cùng nên thầy cô cũng dễ tính lắm.
-Vậy ư… Anh có định đến thăm em thật đấy à?
-Nhóc con. Không thăm hỏi thì anh đến nhà em làm gì? Ốm đau thế nào?
-Bị đau họng dẫn đến sốt. Hôm nay khá hơn rồi nhưng mẹ vẫn xin cho em nghỉ.
-Vậy à? Mà em định đứng thế này mà nói chuyện à?
-A… Quên mất. Anh vào nhà đi.
-Được không đó? Bây giờ chỉ có một mình em ở nhà…
-Thì làm gì có ai nữa?
-Này! Tôi là con trai đấy!
-Vâng?
-….
Trước khuôn mặt ngơ ngác như cừu non của cô, Vũ Phong đơ người rồi không kìm được khẽ thở dài.
-Em đúng là…Thôi. Chúng ta đứng đây được rồi.
Cả hai ngồi trên chiếc moto của Vũ Phong. Hương cúi xuống ngó nghiêng một lúc rồi ngẩng lên:
-Anh vẫn hay đi cái con quái vật này à?
-Này! Đừng gọi nó là quái vật chứ? Nó đáng yêu như vậy mà.
-Ôi trời! Em sởn gai ốc rồi này.
-Có vẻ em ốm khá nặng đấy nhỉ? Đi khám bác sĩ chưa?
-Rồi. Chỉ cảm cúm thông thường thôi. Em ổn mà.
-Nhớ mặc ấm vào. Trời vẫn còn lạnh lắm đấy.
-Trước khi nói em thì anh hãy tự nhắc nhở bản thân mình trước đi. Dạo này anh có ăn uống đầy đủ không đó? Em thấy anh gầy đi nhiều.
-Khi nào lên lớp 12 em sẽ hiểu ngay thôi.
-Ôn thi mệt lắm à?
-Uh. Khá áp lực.
-Giống như đợt em thi lên cấp 3 à? Đợt đó em mất luôn một mùa hè. Chỉ có học và học thôi. Thi xong em giảm được 3kg đấy.
-Vậy sao? Thi lên đại học còn áp lực hơn nhiều.
-Anh định thi gì??
-Tôi nộp hồ sơ lên hai trường. Nhưng chắc là thi Bách Khoa.
-Oa!!!
-Em ngạc nhiên gì chứ? Tôi đang ôn thi đến bơ phờ đây này. Học chính rồi lại học thêm. Hầu như không có thời gian rảnh.
-Vậy nên anh cũng không thèm nhắn được nổi một cái tin cho em đúng không?
-Tôi có nhắn mà?
-“Tôi vẫn ổn. Há há”. Vậy ư?
-Vậy còn gì nữa?
-Chả lẽ anh không thể hỏi em thế nào? Có khỏe không? Đang làm gì? Chỉ mất thêm mấy dòng thôi mà? Không được sao?
-Giận à?
-Em không thừa hơi đi giận người dưng.
-Nhưng có hơi đi giận người quen!
Hương trừng mắt, lấy tay véo mạnh vào hông Vũ Phong.
-Lẻo mép.
Vũ Phong nhăn nhó xoa xoa cái hông đáng thương, ỉu xìu nhìn cô. Cô nàng này càng ngày càng đanh đá.
Một cái tin nhắn có thể nói lên được nhiều điều. Không phải không muốn hỏi han này nọ mà là sợ. Có cái gì đó mơ hồ xuất hiện, ngăn cản anh làm việc đó. Cô ấy vì một người mà đau khổ. Cũng vì cậu ta nên mới càng thân thiết với anh hơn. Anh chàng đó… Anh chàng mà cô ấy đơn phương yêu thầm… Dù biết Hương luôn tỏ ra cứng rắn nhưng trong lòng cô chắc chắn không thể không nhớ. Vết thương càng sâu thì sẹo càng rõ. Cũng như yêu càng nhiều, tim sẽ lại càng đau. Trái tim con gái mỏng mang, dễ vỡ như thủy tinh. Trái tim người con gái này đã rạn nứt. Anh sợ mình sẽ làm nó vỡ tan. Cùng cô giữ một khoảng cách, không gần không xa có lẽ là tốt nhất. Thủy tinh để trang trí, không được đem ra chơi đùa.
Lúc đi học chắc hẳn bạn phải có một môn học mà đối với bạn đó là địa ngục phải không?
Đối với Hương, văn là niềm đam mê, địa là yêu thích, sử là tò mò. Ai cũng thừa nhận cô có năng khiếu đối với những môn học này, dù ngoài miệng họ luôn phản đối.
Còn những môn học còn lại, dù không hứng thú nhưng cô cũng miễn cưỡng mà học.
Trừ thể dục.
-Sao người ta lại nghĩ ra cái môn học này chứ?
-
Hương ngồi bệt xuống sân cỏ thở hồng hộc.
Hôm nay lớp cô có tiết thể dục, bài dạy là chạy bền.
Thể lực của Hương vốn không khỏe mạnh gì. Bài học từ những lần bị Vũ Phong bắt ép đã khiến cô ngày càng ác cảm hơn với những hoạt động tốn calo này.
Mồ hôi nhễ nhại, khó thở, đau chân.
Lợi ích ở đâu cơ chứ?
-Cậu đúng là heo lười.
-
Hải đứng bên cạnh lắc đầu nhìn cô với ánh mắt chán ngán.
Hương đưa mắt lườm cho cậu ta một cái cháy mặt. Cậu ta thì giỏi rồi, học ổn mà làm cái gì cũng ổn. Cậu ta đứng đầu lớp về thành tích chạy bền cũng như chạy 100m. Không như cô lúc nào cũng bị thầy thể dục hắc ám quát ầm ầm. Thầy phải hiểu là thể lực mỗi người khác nhau chứ.
-Nhưng sao thành tích chạy 100m của cậu lại được 14s?
-Tôi chỉ chạy nước rút được thôi. Lần đó cắm đầu cắm cổ chạy, không hiểu thế nào lại được 14s. Lúc đó cậu không nhìn được khuôn mặt của thầy. Mắt thầy gần rớt ra ngoài.
-Tại rùa tự dưng biến thành thỏ thì ai chẳng ngạc nhiên.
-Cậu… Tôi mệt, không phí nước bọt nói chuyện với cậu nữa.
-Nói suốt từ nãy đến giờ còn giả bộ.
Hương muốn mắng cho Hải một trận nhưng tên cô đã bị thầy hắc ác gọi. Mặt thầy không khác gì bao công. Thở hắt ra, cô chống tay đứng dậy, lếch thếch đi về phía tụi bạn đang tập trung chuẩn bị chạy. Đằng sau là nụ cười nửa miệng khó ưa của Hải. Cảm giác nắng đã gắt lại càng chói chang hơn.
***
Tiết thể dục kết thúc cũng là lúc sức lực của Hương đã cạn kiệt. Lê cái thân tàn tạ về lớp, tai cô vẫn ong ong tiếng quát của ông thầy bạo lực.
“Lần sau mà em còn chạy như đói cơm thế này thì chạy thêm 4 vòng nữa cho tôi”.
Cô rùng mình. Một vòng sân tập là 1000m. Cô chạy 1000m đã thân tàn ma dại. Chạy thêm 4000m nữa chắc vào viện an dưỡng luôn.
Khi an vị tại cái bàn học thân yêu, cô quay sang bên cạnh. Hải dang ung dung ngồi đọc truyện tranh. Cậu ta không mệt à?
-Tôi đẹp trai quá hay sao mà nhìn mãi thế?
Lại vậy rồi. Cái bệnh tự mãn ngày càng nặng.
-Xì. Tôi thấy cậu bị ảo tưởng nặng lắm rồi. Nên đi khám bác sĩ đi. Nói rằng “Bác sĩ ạ, sao cháu thấy mình có vấn đề vậy? Cháu thấy mình có lỗi với cô bạn ngồi kế bên lắm. Vì cháu quá đẹp trai. Đẹp trai thì xấu xa lắm ư?”. Đảm bảo không cần khám ông ấy sẽ cho cậu một tờ giấy.
-Giấy gì?
-Giấy giới thiệu với một bệnh viện tâm thần.
-Biết ngay mà. Cậu yên tâm. Nếu đi tôi cũng kéo cậu đi cùng.
-Tôi hoàn toàn bình thường. Cậu cứ thong thả tận hưởng một mình đi.
-….
-Sao lại nhìn tôi như thế?
-Cậu dạo này có vẻ tươi tỉnh hơn rồi đó.
-Là sao?
-Thông suốt rồi nhỉ? Anh tôi đó.
-Không thông thì làm được gì. Anh cậu và chị tôi đang rất hạnh phúc.
-Cậu nghĩ như vậy sao?
-Chả nhẽ tôi nói sai?
-Không. Cũng có thể lắm.
-Này. Nói cho người đối diện có thể hiểu đi.
-Có nói mãi cậu cũng chẳng hiểu đâu. Heo ngốc thì luôn ngốc.
-Khỉ đột. Dạo này tôi hiền nên cậu được nước, không biết sợ hả?
-Tôi sợ cậu hồi nào?
-Cậu…
Hương chồm tới cầm tai Hải véo mạnh. Cậu ta cũng không vừa, lấy tay xoa xù tóc cô lên. Lũ bạn thấy vậy cũng góp vui, tạo nên không khí ồn ào, hỗn độn. Trận chiến bắt đầu. Kẻ cấu người véo. Nhìn ai cũng thê thảm. Nhưng cũng vui. Học trò mà. Vô tư vô lo. Những tháng ngày ngồi trên ghế nhà trường là thời gian đẹp nhất đời người. Không bị cám dỗ của cuộc sống, không bị ghen ghét, đố kị chen vào. Mấy năm nữa thôi những ánh mắt trong veo này liệu có còn không?
Hương lặng lẽ nhìn mấy đứa bạn. Lúc mới bước chân vào cấp 3, lạ lẫm và bỡ ngỡ, họ là những người đã giúp cô lấy lại cân bằng. Gần 1 năm bên nhau, tuy chưa thể nói là thân nhưng cũng không thể là xa lạ. Ngay cả tên khỉ đột khó ưa lúc đầu giờ cũng đã thành một phần trong cuộc sống của cô.
Tình yêu đầu như cốc sữa hỏng, không thể uống.
Nhưng đối với con người, nước mới là thứ quan trọng. Có thể không cần uống sữa mỗi sáng nhưng không thể không uống nước.
Nếu sữa đã không thể uống thì cô uống nước.
Cô không cần vương vấn mối tình đơn phương không đơm hoa kết trái.
Cái cô cần làm là giữ chặt tình bạn – nguồn nước quý giá mà cuộc sống đã ban tặng.