Một vòng trái đất, chúng ta gặp lại nhau….
***
Bước sang kì 2 năm nhất.
Cũng đang là đại hàn. Trời đã rét càng thêm rét, đi kèm với buốt lạnh.
Kì nghỉ hơn một tuần đã làm cho Hương tăng thêm 2kg. Nhìn khuôn mặt tròn như trăng rằm của mình trong gương cô không kìm được thở hắt ra. Biết trước là sẽ thế này nhưng vẫn không thể khống chế được làm con sâu ngủ lười biếng. Cứ hễ ngủ nhiều là y như rằng cô sẽ tăng cân. Mà béo ở đâu không béo, cứ nhằm ngay vào mặt mà biểu hiện. Thành ra chỉ cần cái cân nặng nó nhích lên một chút là đi cùng với kích cỡ khuôn mặt cũng thay đổi.
Trời càng lạnh thì càng muốn ngủ nướng. Cũng vì thế mà nỗi lo lắng rằng cô có thể lăn đến trường của Thu Hà cũng sắp thành hiện thực.
Sau mấy ngày đau đầu suy nghĩ, cuối cùng Hương cũng tìm ra biện pháp giảm cân.
Là tập thể dục.
Khu nhà B có 6 tầng, không thang máy, bậc thang thì bước một bậc thì ngắn hai bậc lại dài. Có những hôm leo lên đến được tầng 5 đã mất hết sức lực, chỉ biết thở và thở, sau 90 phút học lại xuống và chạy sang khu nhà khác. Cứ với “bài thể dục bất đắc dĩ” ấy chẳng mấy chốc Hương đã thấy khuôn mặt mình gầy đi hẳn. Thầy cô vẫn đùa rằng “sinh viên luật thì phải đảm bảo sức khỏe thật tốt, sau này đi cãi cho người ta, cãi thua người ta vác gậy đến đánh còn biết đường mà chạy thoát”. Vì thế chút “rèn luyện cỏn con” đó có là gì? Nhắc đến rèn luyện thân thể không thể nhắc đến 5 tiết học thể dục mỗi tuần. Trường nhỏ nên phải đi thuê sân thể dục của trường khác. Sáng hì hục dậy sớm, khoác cái bộ đồng phục áo dài qua mông quần quét đất, xỏ giày rồi đi mấy cây số mới đến nơi. Hôm nào trót ngủ quên thì sẽ được thầy thể dục “khuyến mãi” thêm cho 2 vòng sân bóng đá mini, chạy hết thì mới được học. Có hôm vì chờ Minh Châu mà Hương cũng đi muộn. Hai đứa sau khi chạy xong thì Minh Châu lăn đùng ra ngất xỉu tại chỗ, báo hại cô đã mệt còn phải lẽo đẽo chạy theo thầy đưa nó vào phòng y tế. Khám qua khám lại kết quả là:
-Thiếu máu, không ăn sáng nên tụt huyết áp. Ngất là phải.
Khi chạy thêm một vòng sân nữa mua cho Minh Châu một cái bánh mì cùng hộp sữa, Hương thầm ước sao người ngất không phải là mình có tốt hơn không? Đôi khi khỏe quá lại là cái tội. Hoặc trách Thu Hà chăm sóc cô quá tốt khiến cô chẳng thể nào có cái là không ăn sáng hay tụt huyết áp.
-Tôi nghe nói Châu mệt à?
Giờ giải lao Đức và Thảo chạy đến chỗ Hương ngồi. Học thể dục, cả lớp được chia làm đôi và học riêng. Đức với Thảo thuộc cái nửa kia nên không học cùng với cô và Minh Châu.
-Tụt huyết áp. Ngủ trong phòng y tế rồi.
-Sao lại tụt huyết áp?
-Không ăn, ngủ ít. Không biết bà ấy ở nhà làm gì mà ngủ ít vậy? Thi xong rồi mà?
-Chắc lại chơi game.
-Sao ông biết? Không lẽ…
-Ờ… Ừm…Tại tôi rủ bà ấy chơi game online với tôi… Rồi … bà ấy mê luôn… Oái, Hương! Bà… bình tĩnh coi…
-Tên chết bầm này! Đầu óc của ông để đâu rồi hả? Có biết Minh Châu thể lực vốn yếu không? Sao lại rủ cái con bé ngây thơ ấy chơi trò bạo lực vậy hả? Muốn chết tôi cho ông toại nguyện luôn!
-Chị hai, em xin lỗi mà!
-Đã bảo là đừng gọi tôi là chị hai cơ mà!!!
-Ai bảo bà nổi cơn tam bành giống hệt chị tôi làm gì?
-Ông!!! Có giỏi ra đây, không được nấp sau lưng Thảo nữa!!! Thảo bà tránh ra nào…
-Ấy, Thảo, bà đừng có thấy chết mà không cứu nhá…
-Ông… Đứng lại!!!
Khi đuổi nhau dọc theo cái sân thì Hương không đủ sức hò hét nữa, ngồi phịch xuống ghế thở hồng hộc mà trừng mắt nhìn Đức nhe nhởn cười phía bên kia sân bóng. Cậu ta lè lưỡi trêu chọc cô rồi bỏ đi đá bóng với mấy tên con trai trong lớp. Chỉ còn Thảo ở lại.
Thảo đưa cho cô chai nước, nhỏ nhẹ nói:
-Này, uống nước đi.
-Cảm ơn. Mệt quá…
-Nếu đã mệt rồi sao còn cố…
-Bà còn không biết sao? Minh Châu vốn yếu ớt hơn vẻ bề ngoài, vậy mà lão ấy còn rủ con bé ấy chơi game khuya như vậy.
-Nghe cứ như bà là mẹ Châu vậy. Hi hi…
-Bà cười cái gì hả? Mà sao bà lúc nào cũng cười thế hả? Bà theo phe lão Đức hả?
-Tôi…
-Này! Mặt bà đỏ lắm biết không? Chẳng lẽ bà thích lão ta à?
Khuôn mặt hồng hồng của Thảo lập tức đỏ bừng như một kiểu ngấm ngầm thừa nhận.
Nhìn vẻ lúng túng của Thảo, Hương không kìm được thở hắt ra, đưa chai nước lên uống một ngụm to.
-Biết ngay là sẽ thế mà. Bà thích Đức lâu rồi đúng không?
Gật đầu.
-Cứ thấy lúc nào bà cũng bên cạnh lão ta, tôi đã thấy lạ. Nhưng bà thích cái tên ngốc đó ở chỗ nào vậy?
-Cậu ấy rất hài hước, tốt bụng.
-Cái này thì đầy người có.
-Cậu ấy rất ấm áp, lúc nào cũng quan tâm đến tôi. Khi nhìn thấy nụ cười của cậu ấy là tim tôi lại đập rất nhanh, cũng thấy vui nữa…
-Và?
-Cậu ấy rất tâm lý, biết lúc nào tôi vui lúc nào tôi buồn.
-Rồi… rồi… Không cần dùng ánh mắt sáng như sao ấy mà nhìn tôi nữa đâu. Nếu thích thì nói cho lão ấy biết.
Thảo cật lực lắc đầu, ấp úng:
-Không… không được!
-Tại sao?
-Cậu ấy… hình như không thích tôi… Nếu tôi nói ra … sẽ rất khó để có thể làm bạn… Thà rằng cứ như thế này là tôi thấy vui rồi…
-Bà… Vậy bà định cứ thế mãi sao? Bà biết chuyện của tôi rồi thì cũng phải hiểu là tình cảm của mình người khác không hiểu, chỉ có nói ra họ mới biết được. Nếu cứ chần chừ thì sẽ bỏ lỡ đấy. Mà bà có phải Đức đâu, sao biết được lão ta có thích mình không?
-Tôi thấy vậy… Tôi… Tôi nghĩ cậu ấy… thích bà…
Phụt!!!
-Khụ… khụ…
-Có… có sao không?
-Bà làm ơn, có kể chuyện viễn tưởng thì cũng nên chọn chuyện nào hay ho mà kể chứ? Tôi với lão Đức? Chỉ mới nghe thôi đã nổi hết da gà lên rồi.
-Nhưng hai người… rất thân thiết…
-Bạn bè mà.
-Có thể bà không có gì nhưng cậu ấy… Lỡ đâu…
-Chẳng có lỡ với làng gì cả. Tụi tôi chắc chắn không có gì. Bà cứ nói đi. Chọn hôm trời đẹp một chút. Bà mà không nói là tôi với Minh Châu giúp bà thực hiện đấy.
-Đừng… Tự tôi… Để tôi tự làm.
-Tốt. Dũng cảm lên.
Nhưng cuối cùng Hương vẫn đành phải bấm bụng cố không nói toạc móng heo ra trước mặt Đức, chán nản liếc nhìn Thảo khổ sở miệng hết há ra rồi ngậm lại mà không thể nói được câu nào ra hồn. Xem ra cô bạn nhát gan này vẫn còn phải cố gắng dài dài.
-Việc của Thảo thì kệ bà ấy giải quyết, bà thừa hơi làm gì?
Minh Châu vừa chỉ vào món nem rán vừa nói.
-Chị cho em món này, cái này và cái này nữa.
-Này – Hương trợn mắt – Bà ăn nổi không mà gọi nhiều thế?
-Tất nhiên là ăn thì mới gọi chứ tôi đâu có thừa tiền. Chị ấy hỏi bà ăn gì kìa. Chọn nhanh lên.
Giữa trưa, vừa kết thúc tiết học cuối cùng của buổi sáng, lũ sinh viên vào căng tin với cái bùng réo ầm ĩ. Đằng sau Hương là cả một đoàn người mắt mờ chân run đang chờ đợi đến phiên mình.
Nhanh chóng chọn đồ ăn, tính tiền, Hương và Minh Châu bưng khay thức ăn đến chỗ Đức và Thảo đang ngồi chờ.
-Ê. Chưa có canh. – Minh Châu kêu lên.
-Chờ đó. Tôi đi lấy.
Nói rồi Hương lại lật đật đứng dậy đến chỗ cái nồi bự chảng đặt cạnh quầy cơm. Canh hôm nay là canh giá nấu cà chua. Múc bốn bát canh, đặt vào khay, cô lách qua đám đông ồn ào, cố gắng để nước canh không sánh ra ngoài.
Chỉ còn bốn bước chân nữa là đến nơi.
Nhưng một bàn chân ai đó thò hẳn ra ngoài, Hương lại mải nhe răng cười với lũ bạn, mắt không kịp nhìn chân đã ngoắc vào…
Cô há hốc miệng.
Đức và Minh Châu trợn tròn mắt nhìn.
Thảo la lên.
Hương nhắm chặt mắt, chờ đợi cú ngã…
Chỉ trong vài giây…
Rầm…
Choang…
Loảng xoảng…
Hàng loạt âm thanh xuất hiện cùng tiếng ồn ào của đám đông…
Nhưng cô không thấy đau.
Hé mắt ra…
Một khuôn mặt vừa lạ vừa quen hiện lên trước mắt…
Cả người dính đầy nước cà chua, trên mái tóc còn vài cọng giá trắng…
Chiếc áo khoác màu trắng được nhuộm hồng loang lổ…
Nhưng đôi đồng tử màu nâu lại ánh lên tia vui mừng không tả xiết…
-Hương?
Em từng nói nếu gặp lại thì hãy cười thật tươi và chào hỏi nhau như những người bạn.
Anh hứa chứ?
Rằng dù thế nào anh mãi mãi là anh trai tốt bụng của em
Khi gặp lại hãy ôm em như một cô em gái…
Hương chớp mắt, dường như vẫn không tin vào mắt mình.
-Hương? Là em, đúng không?
-Anh… Bình?
-Đúng là em rồi!
Thanh Bình đỡ cô đứng thẳng dậy.
Hóa ra là vì có anh đưa tay ôm ngang lưng nên cô mới không ngã.
Ngây ngốc nhìn anh, Hương sửng sốt đến mức không há nổi miệng mà nói.
Tiếng xì xầm xung quanh, ánh nhìn của lũ bạn bay biến hết cả.
Một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy cô, bên tai có tiếng anh thì thầm:
-Cuối cùng cũng gặp lại nhau.
Sống mũi cay cay.
Trong lòng như có hơi ấm lan tỏa.
Thanh Bình bật cười, nói tiếp:
-Chào em, em gái!
Nụ cười ấm áp như ánh mặt trời ngày đông, đôi mắt nâu nhạt. Cánh tay cứng cáp siết chặt.
Tuyệt đối không phải là mơ.
Cô vùi mặt vào ngực Thanh Bình, đưa hai tay ôm lấy anh, nghẹn ngào:
-Chào anh, anh trai!
Làm vỡ 4 cái bát, nước canh lênh láng trên nền nhà, trên mặt bàn và ghế ngồi.
Bà chủ căng tin trừng mắt nhìn Hương, sa sả mắng không biết mệt. Khi thấy cái đầu của cô đã không thể cúi thấp hơn được nữa, cùng với ánh mắt khẩn khoản của mấy đứa bạn đứng xung quanh bà ấy mới ngừng lại, lạnh lùng buông gọn một câu:
-Dọn dẹp hết thành quả của cô đi. Sau đó ra quầy thu ngân đền tiền bát bị vỡ.
-Dạ. Cháu xin lỗi.
-Hừ!
Ngay khi bóng dáng mập lùn của bà ấy vừa đi khỏi, Minh Châu đã lập tức bĩu môi, ấm ức nói:
-Hứ! Làm như bọn mình thích ăn ở đây lắm không bằng, vừa đắt vừa chẳng ngon. Nếu không vì chỉ có gần một tiếng đồng hồ nghỉ thì mình đã chẳng vào. Mà có phải lỗi của tụi mình đâu cơ chứ?
-Ừ. Biết rồi. Nói ít thôi – Đức gật đầu, vỗ vỗ lên đỉnh đầu cô nàng như đang dỗ trẻ con rồi quay sang phía Hương – để tụi này giúp. Cũng không có gì, chắc tầm 5 phút là xong ấy mà.
Hương ầm ừ không đáp. Cô hầu như không nghe bà chủ căng tin nói gì, chỉ vô thức gật gật cái đầu và nói xin lỗi. Trong tâm trí cô lúc này chỉ còn duy nhất hình ảnh của Thanh Bình. Dù thế nào cũng là vô cùng bất ngờ, bất ngờ đến nỗi cô vẫn chưa nhận thức được chính xác điều gì đang xảy ra.
Thảo có lẽ nhận ra tâm trạng phức tạp của cô nên ra hiệu cho Đức và Minh Châu im lặng.
-Hương!
Cô ngẩng đầu lên. Thanh Bình đang đi đến, trên tay là hai chiếc khăn và một cây chổi lau nhà.
Thấy ánh mắt cô dừng lại trên cây chổi, Thanh Bình cười cười:
-Dù sao cũng là do anh thò chân ra nên em mới vấp ngã mà làm đổ bát canh, nên anh nghĩ, việc dọn dẹp để anh làm thì hợp lý hơn. À, khoản tiền đền mấy cái bát anh đã trả rồi.
-Hả? Vậy… vậy sao được?
-Cậu ta tốt bụng thì em cứ chấp nhận đi.
Giọng nói lạ hoắc vang lên sau lưng Thanh Bình làm Hương giật mình.
Như để trả lời thắc mắc của cô, một anh chàng bước ra, toe toét cười với cô. Anh ta rất cao, phải hơn 1m8, mái tóc hung đỏ, khuôn mặt nam tính. Không hiểu sao Hương lại thấy nụ cười này rất quen, như là đã từng gặp ở đâu đó.
-Chào em. Chúng ta lại gặp nhau rồi.
-Tôi? Chúng ta quen nhau à? – Hương ngạc nhiên, đưa ngón trỏ chỉ vào mình.
-Ai da. Dù khiêm tốn thì anh cũng đâu đến nỗi nào mà sao em quên nhanh vậy?
Phì!
Thay cho câu trả lời của cô là tiếng cười của Minh Châu. Chắc chắn cô nàng phải nhịn cười lâu lắm vì khuôn mặt trắng trẻo đã hồng hẳn lên.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Minh Châu.
-Xin lỗi. Chỉ là buồn cười quá. Cái câu “chúng ta quen nhau à” của nó tụi em đã phải nghe không biết bao nhiêu lần rồi. Đẹp trai cũng không ích lợi gì đâu anh ạ.
-Bà thật là – Thảo thở dài, kéo Minh Châu lùi lại một bước, ngước nhìn anh chàng còn chưa hết kinh ngạc trước mặt – Bạn em không có ý gì đâu.
-À…
Gật đầu cứng nhắc rồi lại quay sang phía Hương.
-Tên của anh là Phan Tuấn Anh. Em nghe có chút ấn tượng nào không?
Hương nhíu mày, cố tìm trong đầu nhưng mãi chẳng nghĩ ra được mình đã gặp anh ta ở đâu nên đành lắc đầu.
-Con bé đã không nhớ thì cậu ép buộc làm gì hả? Cậu có phải là ngôi sao gì đâu cơ chứ? – Thanh Bình cười to, khẽ đập lên vai Tuấn Anh.
-Thì ra anh là Phan Tuấn Anh? Phan Tuấn Anh của câu lạc bộ tình nguyện? – Giọng Minh Châu reo lên vui mừng như tìm được báu vật.
-Em biết anh? – Anh chàng cũng vui chẳng kém.
-Em mới đăng kí vào câu lạc bộ tình nguyện, là thành viên mới. Anh rất nổi tiếng. Nhưng em mới chỉ nghe tên, chưa thấy mặt bao giờ.
-Vậy thấy rồi thì cảm nhận thế nào?
-Bình thường ạ.
Minh Châu trả lời rất thành thực. Nhưng sự thành thực này lại khiến cho nụ cười của Tuấn Anh héo đi ít nhiều, những người còn lại thì phá lên cười sặc sụa.
-Này. Cái đám kia. Dọn dẹp xong chưa mà đứng tán gẫu hả?
Giọng the thé của bà chủ vang lên, nhắc nhở cho cả đám việc quét dọn nền nhà.
Đức, Minh Châu, Thảo và Tuấn Anh phụ trách việc lau bàn ghế bị nước canh bắn vào. Hương và Thanh Bình thì lau nhà.
-Gặp em ở đây anh bất ngờ lắm.
Thanh Bình vừa đẩy cây chổi vừa nói.
-Em cũng vậy.
-Chúng ta cùng trường nhưng vì cái lịch học ẩm ương mà chẳng bao giờ chạm mặt nhỉ?
-Vâng. Và em cũng ít khi vào căng tin nữa.
-Học hành vất vả không? Đã quen chưa?
-Cũng tạm ổn ạ. Còn anh?
-Anh năm ba rồi. Là cái năm mệt nhất đấy. Lại còn tham gia câu lạc bộ nữa nên khá bận. Em không chạm mặt anh trong trường cũng đúng thôi.
-Câu lạc bộ gì ạ? Em cũng đang muốn tham gia một câu lạc bộ nào đó. Bạn em, Minh Châu, cái con bé vừa cười ấy, rủ em tham gia vào câu lạc bộ tình nguyện nhưng em chưa quyết định.
-Anh cũng nằm trong ban chủ nhiệm câu lạc bộ ấy. Em tham gia đi. Vui lắm.
-Được ạ. Vậy mai em đi nộp đơn.
-Em có năng khiếu hội họa, nộp vào ban thiết kế ý. Phụ trách các mảng thiết kế băng rôn, khẩu hiệu, … nói chung là phụ trách về phần hình ảnh, mấy cái đấy đang thiếu người.
-Dạ. À, cho em hỏi. Anh Tuấn Anh nằm trong ban nào ạ?
-Ban đối ngoại. Em không thấy cậu ta rất giỏi khoản ăn nói à? Dân số cái câu lạc bộ của bọn anh ngày càng tăng một phần cũng là do cậu ta mà ra.
Hương ngoảnh lại.
Mái tóc bồng bềnh, dáng người cao ráo, nụ cười tươi. Tổng kết lại bằng hai chữ “đẹp trai”.
Cộng thêm khoản ăn nói thì chẳng trách…
Đây là một dạng con trai nguy hiểm.
Giống như ai đó…
Cổ họng có chút khô rát.
Hương bật cười, khẽ vỗ lên vai Thanh Bình một cái.
-Ha ha…Đúng vậy. Còn anh? Em nghĩ anh cũng là một nhân tố giống như anh ấy đấy.
-Anh ban nội dung. Lên kế hoạch hoạt động cho câu lạc bộ, phụ trách toàn bộ các chương trình. Đâu có thời gian rảnh rỗi như cậu ta. Huống hồ…
-Sao ạ?
-Không có gì.
-Vậy công việc của anh rất vất vả nhỉ. Chưa kể còn học hành nữa.
-Nhưng anh thấy vui, mà làm cũng quen rồi. Em quên là anh từng làm hội phó hội học sinh à?
Khi nhắc đến cụm từ Hội phó hội học sinh, Hương có cảm giác giọng của Thanh Bình hơi nhỏ lại. Cô thắc mắc không biết anh có đang nghĩ giống cái điều đang hiện lên trong đầu mình hay không.
Nhưng không để cô kịp hỏi thì Tuấn Anh và Mình Châu đã ào tới. Cặp đôi ồn ào này làm cô quên mất những gì cần nói, chỉ có thể cười đáp lại.
Buổi tối hôm đó, khi đang ăn cơm, cô lén quan sát sắc mặt Thu Hà. Xác nhận chị mình đang rất vui vẻ, cô mới chần chừ nói:
-Chị?
-Hửm?
-Hôm nay…
-Sao?
-Hôm nay… em…
-Cái con bé này, có gì thì nói luôn đi, ấp úng gì hả? Hay em làm sai gì rồi?
-Đâu có. Là vì… Hôm nay… em đã gặp anh Bình.
Quả nhiên là có tác dụng. Đôi mắt đang dán lên màn hình laptop của Thu Hà tối lại, bàn tay đang cầm bát cơm run nhè nhẹ. Thu lại nụ cười trên môi, Thu Hà đưa mắt nhìn cô.
-Em nói điều này với chị làm gì?
-Thì… em nghĩ có thể chị nên biết…
-Chị vốn không còn quan tâm bất cứ chuyện gì liên quan đến anh ta. Biết để rồi làm gì? Lao đến gặp à?
-Em không phải muốn như thế… Nhưng… dù sao hai người cũng là bạn cùng lớp, lại cùng trong Hội học sinh. Mấy năm nay không chỉ chị mà anh ấy cũng toàn trốn tránh việc họp lớp, báo hại bạn chị ai cũng tìm đến nhà gặng hỏi em…Mọi người vẫn nghĩ hai người là một đôi cơ đấy.
-Sao em không nói?
-Nói gì ạ?
-Muốn chị dùng đũa gõ đầu em không?
-Chuyện của hai người thì tự hai người giải quyết, em tham gia làm gì? Không có người lại trách em nhiều chuyện.
-Nếu đã biết như vậy thì tốt nhất cứ nhắm mắt làm ngơ cho chị. Từ nay cấm em không được đả động đến vấn đề này nữa.
-Nhưng em đã đăng kí vào câu lạc bộ tình nguyện của anh ấy rồi. Sẽ gặp thường xuyên thôi.
Thu Hà quắc mắt nhìn cô rồi lại tiếp tục gắp thức ăn, không nói năng gì nữa.
Hương cười khổ, muốn làm người tốt xem ra không dễ chút nào.
-Đã nhận được sự đồng ý rồi?
Minh Châu kích động đứng bật dậy.
Thư viện khá vắng vẻ nên chẳng ai thèm để ý đến hành động của cô nàng.
Hương nhún vai.
-Ừ. Tôi nộp đơn, 30 phút sau anh Bình gọi điện nói là đã xong.
-Đúng là có quan hệ có khác. Lần trước tôi nộp đơn, qua vòng phỏng vấn, chờ câu trả lời cũng mất 1 tuần. Biết bà quen anh ấy thì tôi đã nhờ vả luôn rồi.
-Tôi cũng đâu có biết anh ấy ở trong câu lạc bộ tình nguyện. Đấy là chưa kể đến hôm qua tôi mới gặp lại anh ấy sau hơn 2 năm đấy.
-Thì tại bà chứ tại ai? – Minh Châu bĩu môi – Ai đời thân thiết như thế lại cùng trường mà chẳng thèm liên lạc. Nếu không phải kì này lịch học của tụi mình trùng khá nhiều với lịch học của anh ấy thì đến bao giờ hai người mới chạm mặt?
-Cái này đâu phải lỗi tại tôi? Chỉ tại thấy hơi bất tiện…
-Bất tiện cái gì? Hai người coi nhau như anh trai em gái thì bất tiện chỗ nào? Pháp luật cấm hai người không được liên lạc à?
-Thì… mà sao bà biết anh ấy trùng lịch học với tụi mình?
-Tôi có miệng chả lẽ không biết đường hỏi? Đâu như ai đấy, cứ câm như hến ý.
-Tôi…
-Là vì nghĩ đến chị Hà đúng không? – Đức ngẩng lên, khẽ cười.
-Ừ.
Đẩy cuốn sách dày cộp ra xa, Hương thở dài. Cô chủ động cắt đứt liên lạc một phần cũng vì Thu Hà. Mỗi lần nhắc đến cái tên Thanh Bình thì người chị hiền dịu của cô lại xù lên như một con nhím. Bảo cô sao có thể thản nhiên coi như không có gì được.
-Tôi nghĩ chị ấy không có ý ngăn cản hai người đâu. – Thảo cũng góp lời – Chị ấy biết đúng sai thế nào mà.
-Nhưng tôi thì để ý. Dù sao cũng một phần tại tôi nên hai người bọn họ mới thành ra như vậy.
-Vậy thì làm Nguyệt lão, nối dây tơ hồng cho họ đi – Minh Châu cười nham hiểm.
-Cái bản mặt của bà gian quá đấy.
-Nghe này. Cuối tuần này đến nhà bà làm một bữa đi…
-Đúng – Thảo reo lên, tiếp lời Minh Châu - Rủ cả anh Bình và anh Tuấn Anh đến nữa.
-Ý kiến không tồi – Đức gật đầu nhưng ngay sau đó nhíu mày – Sao lại có cả cái tên Tuấn Anh ở đây nữa?
-Ơ… Tại vì… - Thảo ngơ ngác
-Đầu của ông làm bằng cái gì thế hả? Bị tư tưởng cao siêu của Mác lấp kín rồi nên không thể suy nghĩ bình thường được à? – Hương liếc nửa con mắt nhìn Đức, cô vẫn tức cậu ta môn Mác cao hơn mình, rõ ràng tên này lười nhác mà sao điểm môn gì cũng cao – Thế mới là “tình cờ” hiểu không? Mời cả anh Tuấn Anh đến thì chị tôi mới không thẳng tay đuổi anh Bình ra khỏi cửa, mà không biết có được bước nửa bước chân vào nhà không nữa chứ đừng nói là bị đá ra…
-Thì phải nói rõ ra chứ?
-Tụi tôi nói có chỗ nào khó hiểu sao? Hay là…
-Quyết định thế đi Hương – Thảo vội vàng lên tiếng.
Hương trừng mắt nhìn Thảo. Rõ ràng là có cơ hội tìm hiểu tình cảm của Đức thế mà cô nàng nhát cáy này lại phá bĩnh. Đã thế thì cô mặc xác hai người, muốn chơi trò trốn tìm thì cứ việc.
Nhận thấy ánh mắt hung hăng của Hương, Thảo rụt cổ quay sang chỗ khác, mặt mũi đỏ bừng.
Đức thì hết ngó sang phía cô rồi lại quay sang Thảo, khuôn mặt ngơ như bò đội nón. Cái tên này lắm lúc không biết là giả vờ giả vịt hay là không hề hiểu nữa?
Chỉ có Minh Châu là thản nhiên coi như chẳng có gì, cúi đầu đọc truyện.
Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang bầu không khí đang nóng hừng hực.
Là bài Only Love.
Nhạc chuông của Hương.
Dãy số hiện lên trên màn hình lạ hoắc.
-Alo?
-Hương hả? Anh Bình đây.
-A. Chào anh.
-Anh xin số của em từ chỗ Tuấn Anh. Nó cầm hồ sơ của em. Trên đó lưu số điện thoại.
-Em quên mất không hỏi số của anh. Hì hì.
-Chiều nay câu lạc bộ họp. 2h, tại phòng B303. Anh nhắc em nhớ đến đúng giờ. À, nhắc cả cô bé Minh Châu nữa. Mặc dù tí nữa thể nào Tuấn Anh cũng gọi cho cô bé ấy.
Giọng cười sảng khoái của Thanh Bình vang lên khiến Hương cũng muốn cười theo. Cô hiểu anh đang cười vì điều gì. Liếc nhìn Minh Châu đang cắm đầu vào quyển truyện nghiền ngẫm vô cùng chăm chú, nghĩ một chút rồi cô nói:
-Nhờ anh nói với anh ấy là có một con cừu đang cô đơn lạc bầy. Hi hi.
-Anh hiểu rồi. Anh sẽ chuyển lời đến cậu ta, không sót từ nào. Nhớ đến đúng giờ nhé. Anh cần giới thiệu với em người phụ trách chính bên ban thiết kế. Cái tên đó thỉnh thoảng mới có mặt nên phải tranh thủ cơ hội. Ok?
-Vâng. Em biết rồi. Chào anh.
-Ừ.
Cúp điện thoại, trên môi Hương không thể giấu đi nụ cười. Tất nhiên điều này không lọt qua con mắt của Thảo và Đức – hai người đã quan sát cô suốt từ lúc nãy đến giờ.
-Sao? Tò mò à?
Hai cái đầu không hẹn cùng gật một cái.
Cô đưa ngón trỏ ra dấu hiệu cho cả hai lại gần, hạ giọng:
-Nói cho hai người một tin vui. Con bé ngây thơ của chúng ta đã bị sói ngắm rồi.
-Sói? Ai? – Đức nhíu mày.
-Là anh Tuấn Anh chứ ai. Anh Bình vừa gọi cho tôi thông báo lịch hoạt động của câu lạc bộ, vô tình tiết lộ… Hai người nhìn nhé… 1… 2… 3…
Ngay lúc đó chuông điện thoại của Minh Châu vang lên làm cô nàng giật bắn người. Tiếng nhạc ầm ĩ vang lên trong thư viện vắng người càng thêm ồn ào. Vài cái đầu phía xa xa ngóc lên nhìn về phía bàn của bọn họ.
Minh Châu xấu hổ cười trừ đáp lại rồi nhíu mày ấn nút trả lời.
-Alo?
Hương, Thảo và Đức bấm bụng nhịn cười. Nhìn dáng vẻ hùng hổ của Minh Châu thì người phía bên kia chắc chắn đang bị dọa cho ngây người. Minh Châu một khi đã nổi cơn tam bành thì có thể dọa người khác sợ chết khiếp. Cứ như lúc này cô nàng đang nói không ngừng, giọng tuy không cao nhưng nghiến răng kèn kẹt, mắt sáng quắc. Giả sử như Tuấn Anh có mặt ở đây sẽ còn khủng khiếp hơn.
Chờ đến khi Minh Châu tắt máy, Hương mới bò ra mặt bàn cười rũ rượi.
-Ha ha…
-Cười cái gì?
-Nói xem? … Anh chàng đó… chắc chắn đã sợ chạy mất dép rồi phải không?
-Anh chàng? Anh chàng nào?
-Không phải Tuấn Anh gọi cho bà à?
-Sao bà biết?
-Anh Bình có nói qua. Ha ha… Nói đi… Anh ấy nói gì? Hay là lắp bắp không thành câu?
-Anh ta không những không sợ - Minh Châu nghiến răng – Mà còn trêu chọc tôi giống con rồng phun lửa. Mấy người nói xem, tôi giống rồng lửa ở chỗ nào?
-Ha ha….
Cuối cùng thì ngay cả Thảo cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.
Cái bàn của bốn người thực sự trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Mấy giấy sau, khuôn mặt tức giận của cô quản lý thư viện xuất hiện cùng tiếng quát chói tai:
-Bốn cô cậu! Ra khỏi đây ngay lập tức cho tôi!
***
Câu lạc bộ tình nguyện có khoảng gần 40 người. Thanh Bình dẫn Hương cùng các thành viên mới làm quen với mọi người. Ai cũng rất thân thiện và vui tính. Nhưng cái tật không nhớ nổi mặt của người mới quen khiến Hương được phen khốn đốn.
Lúc đầu mọi người tưởng cô kiêu căng nên cũng không lại gần bắt chuyện, chỉ đến khi Minh Châu vô tình kể lại chuyện gặp mặt với Tuấn Anh thì ai cũng cười nắc nẻ, đặt cho cô biệt danh “Tôi có quen bạn không” khiến cô được phen xấu hổ chẳng biết chui vào đâu cho đỡ ngượng.
Câu lạc bộ có 4 tiểu ban thì tiểu ban thiết kế của cô là ít người nhất. Do tính chất chọn lựa dựa vào năng khiếu của từng người, không phải ai cũng có năng khiếu hội họa nên không thể tránh khỏi việc thiếu thốn nhân sự. Ban thiết kế chỉ có 6 người, 2 nữ 4 nam. Ngoài cô ra thì còn một chị năm ba tên Mai. Do là út ít nên cô được mọi người cưng chiều hơn hẳn.
-Chị Mai?
-Sao thế em?
-Chị nói ban mình có 6 người nhưng sao em đếm đi đếm lại chỉ có 5 người vậy ạ?
-À, còn một người nữa nhưng anh ấy thường xuyên vắng mặt. Chị đã dặn là hôm nay có thành viên mới mà cái tên đó….
-Vậy hoạt động của ban mình … anh ấy có tham gia không ạ?
-Ha ha… em đừng vì thấy cậu ta như thế mà đánh giá sai lầm. Hầu hết công việc của ban mình do cậu ta đảm nhận đấy. Tên đó… Ừm… Có thể gọi là thiên tài điên khùng.
-Thiên tài điên khùng?
-Giỏi nhưng tính cách rất quái. Chắc buổi sau cậu ta sẽ đến. Hôm đó phải thiết kế lại một biểu ngữ mà. Nhớ đến đúng giờ nhé.
-Vâng.
Hết buổi họp Hương cùng Minh Châu và Thanh Bình xuống tầng 1 thì gặp Đức và Thảo.
-Họp xong chưa?
Đức hỏi, xoa xoa bàn tay vào nhau, một làn khói mỏng thoát ra khỏi miệng khi cậu ta nói. Cô nhìn đồng hồ. Đã 5h chiều. Trời bắt đầu tối, sương xuống nhiều và cái lạnh buốt cũng len lỏi khắp nơi.
-Xong rồi. Hai người chờ lâu không?
-Không lâu đâu. Khoảng …30 phút, Thảo nhỉ?
Vừa nói Đức vừa nháy mắt với Thảo. Cô nàng đỏ mặt, đưa tay véo vào bắp tay Đức.
-Oái! Đau!
-Cho chừa cái tội thích bông đùa! – Minh Châu như răng cười.
-Anh Tuấn Anh đâu Hương? – Thảo không quan tâm đến hai người đó, quay sang hỏi cô.
-Anh ấy sắp xuống rồi. Chờ thêm chút nữa.
-Sao phải chờ cậu ta? – Đức và Thanh Bình cùng lên tiếng rồi lại ngẩn người nhìn nhau.
-À – Hương cười tươi – Để mừng anh em ta gặp lại nhau và cũng mừng mọi người trở thành bạn bè, hôm nay em mời mọi người đến nhà em ăn cơm.
-Hả? Nhà em?
Thanh Bình nhìn cô lưỡng lự. Hương hiểu anh đang nghĩ gì, chỉ khẽ gật đầu.
Thanh Bình mím môi không nói nữa. Và cả quãng đường đến nhà cô anh cũng không hề mở miệng, ánh mắt nâu trầm lại.
Hương đã gọi cho Thu Hà chuẩn bị đồ ăn. Do tụi Minh Châu hay kéo đến ăn uống ở nhà cô nên Thu Hà cũng đã quen, nghe điện thoại xong sẽ đi chợ mua đồ mà chẳng hỏi han gì thêm.
Lần này cũng thế, chị ấy đơn giản là hỏi có bao nhiêu người mà không tò mò có những ai sẽ đến. Hương tò mò không biết chị ấy sẽ phản ứng thế nào khi thấy Thanh Bình?
Câu trả lời đó là đứng như trời trồng giữa nhà, tay phải vẫn đang cầm chiếc muỗng canh, khuôn mặt hồng lên vì lửa bếp trắng bệch đi. Nụ cười đông cứng trên môi. Ánh mắt kinh ngạc đến hoảng hốt.
Trái với biểu hiện phong phú của Thu Hà thì Thanh Bình lại rất bình tĩnh, chính xác là chẳng biểu lộ bất cứ biểu cảm nào, mắt chăm chú quan sát cô.
Không khí quanh căn phòng dường như đông đặc lại, ngột ngạt.
Hương hết nhìn chị mình rồi lại quay sang phía Thanh Bình đang đứng ở trước cửa, lưỡng lự không biết có nên lên tiếng hay không. Tụi Minh Châu cũng lúng túng như cô, nhưng thấy bản thân không thích hợp để nói năng gì nên kéo nhau chụm đầu vào một trang web nào đó trên laptop, giả câm giả điếc mà chờ đợi.
-Lạnh thật đấy! Sao cậu còn không vào mà đứng ở đây làm gì hả?
Giọng nói oang oang của Tuấn Anh vang lên, cắt đứt suy nghĩ lẫn lộn của những người còn lại.
-Ai da.Vào đi chứ. Đứng ở đây hứng gió lạnh vui lắm hả? 14 độ đấy! Tay tôi cóng hết cả rồi.
Hương thầm cười trộm.
Câu nói của Tuấn Anh vốn không để cho Thanh Bình nghe mà là dành cho bà chị đang mím chặt môi đằng kia. Trời lạnh như vậy mà đuổi người ta ra ngoài thì có chút nhẫn tâm.
Chắc chắn anh ấy biết mọi chuyện nên cố tình nói to để mọi người bớt khó xử.
Vậy thì cô cũng cần phải phối hợp cho ăn ý.
-Lạnh lắm ạ? Em thấy hình như còn mưa phùn nữa?
-Ừ. Đang mưa rồi. Cái nhà gửi xe của em sao mà nhỏ thế? Làm anh tìm chỗ để khó hơn lên trời. Bây giờ mà lôi ra chắc phải mất cả tiếng đồng hồ chứ chẳng ít hơn.
-Hì hì. Anh thông cảm. Hai anh vào đi. Lạnh lắm đấy.
-Tất nhiên, tất nhiên.
Cô và Tuấn Anh kẻ tung người hứng, coi khuôn mặt đang dần tối sầm lại của Thu Hà là không khí. Tuấn Anh đẩy Thanh Bình bước hẳn vào giữa nhà, còn bản thân thì nhe răng cười với Thu Hà.
-Ơ, chào em, Thu Hà! Anh là Tuấn Anh…
-Phan Tuấn Anh, cựu hội phó hội học sinh trường Đông Kim! Xin chào.
Thu Hà nhếch môi, buông một câu rồi trở vào bếp.
-Chậc! Vẫn lạnh lùng như thế.
Tuấn Anh bật cười, nhún vai.
-Hội… hội phó trường Đông Kim?
Hương há hốc miệng.
Giờ thì cô chắc chắn đã rõ anh ta là ai. Thảo nào lại thấy nụ cười ấy quen đến như vậy.
-Sao em lại ngạc nhiên như vậy?
-Em…
Nhìn bộ dạng kinh ngạc của cô, Tuấn Anh ngẩn người rồi sau đó phá lên cười.
-Cuối cùng đã nhớ ra rồi hả, cô nàng “tôi có quen bạn không”?
Khuôn mặt cô lập tức nóng bừng lên.
Tụi Minh Châu thấy không khí có phần dịu đi thì ngay lập tức xúm lại tra khảo. Tuấn Anh cũng nhiệt tình kể lại vụ gặp gỡ với Hương.
Minh Châu nghe xong thì xoay người nhìn cô như người ngoài hành tinh.
-Đến phục bà đấy Hương ạ. Quên ai thì quên sao có thể quên người đã từng giúp đỡ mình được cơ chứ?
-Cái đấy… - Ngượng ngùng nhanh chóng qua đi, cô nghiến răng đáp – Mà được coi là… giúp đỡ á?
-Chứ không có anh ấy thì bà có tìm nổi khu nhà thể chất không?
-Này, đừng có vì sắc mà quên bạn chứ? Tôi là bạn bà mà?
-Anh cũng là bạn cô ấy – Tuấn Anh nhanh nhảu chen vào.
-Hai người…
Mấy cái miệng tranh nhau nói làm cho căn phòng vốn lạnh lẽo chợt ấm áp và náo nhiệt hơn hẳn.
Tuấn Anh và Đức kéo nhau đi chơi game. Minh Châu và Thảo thì xuống bếp phụ giúp Thu Hà nấu nướng.
Chỉ còn Hương và Thanh Bình ngồi đờ người ở ghế. Từ lúc vào đến giờ Thanh Bình chưa hề mở miệng nói một câu nào. Sau màn chào hỏi của Tuấn Anh thì chị cô cứ ở lì trong bếp, không đuổi nhưng cũng chẳng coi một người tên là Thanh Bình có mặt trong nhà mình.
-Anh… ổn chứ?
Nghe tiếng của Hương, Thanh Bình ngước lên rồi gật đầu.
-Chị ấy…
-Cô ấy không đuổi anh ra khỏi nhà là đã tốt lắm rồi.
Anh cười khan, ánh mắt hướng về bóng người đang tất bật trong bếp. Đôi mắt nâu lúc này tràn ngập sự ấm áp và thương nhớ.
Hương không nói gì nữa. Cô quay sang phía Thu Hà.
Cô biết chị ấy chỉ cố tỏ ra bình thường. Từ lúc nãy đến giờ chị ấy đã bỏ nhầm gia vị đến 4 lần, khiến cho Thảo phải kêu khẽ lên còn Minh Châu thì chỉ biết thở dài.
Một người chăm chú nhìn, một người thì bận rộn nhưng tâm trí lại rối loạn.
Họ cũng đã gần 3 năm không gặp nhau.
Nhưng 3 năm thì sao chứ? Cuối cùng cũng có thể tìm lại. Yêu thương có, đau đớn có, chỉ cần nhìn thấy được nhau.
Còn cô?
Đôi mắt đặc biệt mà cả đời không thể quên, đến bao giờ mới có thể lại nhìn thấy?
Sống mũi chợt cay xè…
Cốp!
Đầu bị cốc một cái đau điếng.
Ngẩng lên thì cô thấy nụ cười của Tuấn Anh.
Hương trừng mắt, lấy tay xoa xoa chỗ đau.
-Sao lại ngồi ngây ngốc ở đây?
-Em… Ơ… Anh Bình đi đâu rồi ạ?
-Hỏi hay thật đấy. Cậu ta đi một lúc lâu rồi mà em cũng không biết. Đang nghĩ gì mà quên hết mọi thứ xung quanh thế?
-Anh ấy đi đâu ạ?
-Đi mua nước ngọt với nhóc Đức rồi. Bọn anh định mua bia nhưng tí nữa còn phải lái xe nên đành uống nước ngọt vậy.
-À…
-Anh ngồi đây được chứ?
Tuy hỏi nhưng Tuấn Anh đã ngồi xuống cạnh cô.
-Chị gái em… ừm… có bạn trai chưa?
-Em không nhớ là anh có nghề tay trái là làm thám tử?
-Ê… em cũng giống anh đấy thôi? Chưa có, đúng không?
-Dựa vào đâu mà anh nói thế?
-Nếu có thì cô ấy sẽ không phản ứng như vậy.
-Em không hiểu?
-Một người gặp lại người cũ, sẽ có ba phản ứng phổ biến nhất. Một là, đã quên nên thản nhiên đối diện, chẳng có chút xao động nào trong ánh mắt. Hai là vẫn còn vương vấn nhưng lại không rõ ràng, sẽ có chút hốt hoảng….
-Vậy còn ba?
-Ba, là vẫn yêu, chưa từng thay đổi. Khi đó ánh mắt… là vui mừng vì đã gặp lại, là đau đớn khi nhớ về lí do vì sao ngày xưa chia tay, là sự do dự không biết nên cư xử thế nào cho phải. Giống như cứ tiến một bước rồi lại lùi một bước. Ánh mắt của chị em lúc nhìn thấy Bình là ánh mắt này.
-Sao anh không đi học tâm lý nhỉ? Khả năng phân tích rất tốt. Hay là… do kinh nghiệm phong phú của bản thân?
-Em… miệng lưỡi của em nhanh nhẹn giống hệt chị em…
-Cám ơn, anh quá khen! Chị em thì tất phải giống nhau rồi. Nếu đã có câu trả lời thì sao anh còn hỏi?
-Ai bảo là có đáp án thì không được hỏi? Vậy thì thầy cô giáo phải làm sao đây?
-Xưa nay em ghét nhất người nào vòng vo tam quốc…
Tuấn Anh giơ hai tay lên cao, thở hắt ra.
-Rồi… rồi… Anh biết, nhưng cậu ta không biết.
-…
-Có lẽ e cũng rõ phải không? Thanh Bình là người xuất sắc nhưng lại mù mờ trong chuyện tình cảm. Anh quen cậu ta từ hồi họp hội học sinh khi hai trường có buổi giao lưu. Ấn tượng về cậu ta đó là quần áo phẳng phiu, không có vết nhăn nhúm, khuôn mặt bình thản, giao tiếp lịch thiệp quá mức. Nếu là em, khi thấy những miêu tả này em sẽ nghĩ gì?
-Ừm… Đẹp trai? Hoàn hảo? Hì hì… Anh đừng nhìn em như sinh vật lạ như thế chứ? Anh cứ thử hỏi đứa con gái nào khác xem, họ cũng trả lời như em thôi…
-Thật là… Hóa ra em từng thích cậu ta là thật à? Nghe đây này, đó là con cái của một gia đình gia giáo và nề nếp. Sinh trưởng trong những gia đình như thế tự nhiên sẽ được trang bị một số kiến thức cơ bản về lễ nghi. Cũng vì vậy mà nhiều người không thể chịu nổi…
-Và anh là một ví dụ?
-Ừ… Mà mặc kệ anh đi. Nói tiếp về cái tên kia. Lúc đó anh thấy cậu ta khá thú vị nên bắt chuyện rồi trao đổi số điện thoại, thỉnh thoảng rủ nhau đi chơi bóng. Khi biết cậu ta cũng thi luật thì anh nghĩ có lẽ đây là ông trời muốn anh có một người bạn mô phạm như thế để kìm bản tính phóng túng lại.
-Thì đúng là như thế mà?
-Ý anh là, chuyện của cậu ta anh là người hiểu rõ nhất, có khi hơn cả em.
-Em cũng nghĩ vậy.
-Cậu ta vẫn thích chị của em. Nhưng bản thân lại lưỡng lự…Và bà chị yêu quý của em cũng vậy.
-Em không chắc. Chuyện của họ em chỉ biết hết khi họ đã chia tay. Nhưng rõ ràng là thích nhau thì tại sao lại chia tay?
-Cái này… - Tuấn Anh nhún vai và lắc đầu – Anh không phải cậu ta, em cũng không phải Thu Hà, nên suy ra chúng ta không biết.
Đúng vậy. Suy nghĩ của một người chỉ mình họ hiểu, ta mãi mãi không nên đi quá sâu mà nên dành cho họ một phần bí mật không cần khai phá.
Chuyện của Thanh Bình và Thu Hà, cô chỉ nên giúp họ trong chừng mực.
Còn tiếp diễn thế nào, tan hay hợp thì đó là việc riêng của hai người bọn họ.