“Hahaha, ta lại còn không biết, nhưng ta biết, người thanh niên này mặc dù được bao phủ bởi hào quang, nhưng có thể trở thành người yêu của Vạn Tuyết tiểu thư chúng ta, thật sự là một may mắn lớn đối với hắn, và hắn có thể tu luyện tốt trong tương lai.
Một sự trợ giúp tuyệt vời!”
Tú Tú cười.
“Thôi thôi, tôi hơi mệt, chúng ta về ký túc xá nghỉ ngơi đi!”
Nói xong, Vạn Tuyết mất hết cả hứng cùng bọn tỷ muội trở về.
Đúng lúc này, Trần Lạc Thần Thẩm Phiêu Phiêu đang cùng một chàng trai đeo kính cận thật thà bước ra khỏi khuôn viên.
“Quái lạ!”
Về phần Trần Lạc Thần, không khỏi liếc nhìn Lý Thiếu Tông xa xa.
“Có chuyện gì vậy sư phụ?”
Thẩm Phiêu hỏi.
“Không có gì đâu, chỉ là hơi phiền muộn thôi.
trước kia chúng ta học tập rồi công việc trong lúc sinh sống, chúng ta luôn gặp rất nhiều loại người khác nhau, nhưng đôi khi chúng ta phát hiện ra rằng những gì mình gặp có thể không phải là một người, hay nói cách khác là một người tách biệt đã tồn tại!”
Trần Lạc Thần lẩm bẩm.
“Hả? sư phụ, người nói như vậy là có ý gì?”
Hiển nhiên, thế giới quan hiện tại của Thẩm Phiêu Phiêu vẫn không thể hiểu được.
Trần Lạc Thần chỉ vào đại thiếu gia đi xa: “Hắn, cũng là một người tu hành giả,nếu là lúc trước, căn bản nhìn đoán không ra!”
“Oh, còn trẻ tuổi như vậy mà đã là tu hành giả?”
Thẩm Phiêu kinh ngạc.
“Ngoài ra, chỉ riêng trong khuôn viên trường này thôi cũng có rất nhiều ‘người’ đặc biệt.
ngươi còn nhớ nữ sinh đeo kính vừa rồi chỉ đường cho ngươi không?”
Trần Lạc Thần nói.
“vâng, biết!”
Điều mà sư phụ nói là khi đi đến hành lang của khoa Quản lý Kinh tế, cô ta hỏi một cô gái học lớp ở tầng 2 nào đó.
Trần Lạc Thần gật đầu nói: “Cô ấy chính là loại ‘đặc biệt’ đó, nói chính xác là linh hồn con thỏ, nhập vào một cô gái để chiếm hữu! Nó giống như một người bình thường, học tập và sống ở bên cạnh chúng ta!”
Thẩm Phiêu kinh ngạc che miệng.
” Về sau, ngươi từ từ sẽ phát hiện nhiều hơn!”
Trần Lạc Thần bật cười.
Và ba người họ nhanh chóng đến một nhà hàng trong tiệm cơm.
Trong phòng, Trần Lạc Thần gọi một đống phần ăn.
“Bạn học Tiêu Ngôn, cậu đừng căng thẳng, kỳ thực hôm nay chúng tôi tìm cậu, cũng không có ý đồ gì khác!”
Trần Lạc Thần rót cho anh một ly nước trái cây …
“ừm.
Cảm ơn!”
Tiêu Ngôn nhấp một ngụm rồi bắt đầu ăn, có vẻ như anh đang cực kỳ dè chừng.
Trần Lạc Thần cười nói: “Không phải lấy hai triệu sao, làm gì mà như kiểu mình làm sai điều gì à? Vừa rồi Phiêu Phiêu nói tìm ngươi, ngươi còn đang ăn bánh bao hấp dưa muối?”
“Tôi không dám động tiền, nếu các người muốn, tôi có thể đưa cho các người!”
Tiêu Ngôn cho biết.
Trần Lạc Thần cười lắc đầu: “Chúng ta không muốn tiền của ngươi, nhưng là muốn hỏi, ta chỉ muốn hỏi về bui bay lơ lửng này, làm sao ngươi có được bụi này? Hơn nữa nhìn bộ dáng của người, cũng không phải là ngươi chủ động đem đi bán đấu giá!”.