Rồi hắn ta cười: ” Ngươi nói ta thả người, ta liền thả người, đây chẳng phải là ta mất mặt sao.
như vậy đi, hai người này, ta có thể thả một người.
Để cho Lý Thiếu Tông này chết, hoặc là Vạn Tuyết chết, ta nghĩ, hai người các ngươi tự mình quyết định đi, cho nên, ta cũng cho Vạn gia chút thể diện, hahaha! ” Vạn Tuyết trong lòng hồi hộp, lúc này cũng rất mong đợi Lý Thiếu Tông.
Còn Lý Thiếu Tông thì càng tái mặt vì sợ hãi.
” Gia gia, van xin ngươi, thả ta, Vạn Tuyết chỉ là người phàm, mà chúng ta đều là người Tu Chân Giới, giết một người phàm trần, đối với gia gia mà nói, chẳng khác nào bóp chết con kiến, mà đối với ông mà nói, ta còn có giá trị!”
Lý Thiếu Tông tái mặt kêu lên.
” Cái gì?”
Nghe vậy, Vạn Tuyết vô cùng sửng sốt.
Nàng có nằm mơ cũng chẳng ngờ, mình một mực lo lăng cho hắn mà hắn lại nói những điều như vậy, lại so sánh mình với một con kiến.
“Hahaha, ngươi nói có mấy phần đạo lý, thế nào, cô gái búp bê, ngươi nghĩ sao?”
Tiếu Thương Sinh lại nhìn Vạn Tuyết.
Và Vạn Tuyết lúc này gần như hoàn toàn im lặng.
Vâng, kể từ khi thầy bói nói với cô điều này ngày hôm đó, cô đã chờ đợi sự xuất hiện của người cô thích.
Ông thầy bói cho biết, người cô yêu nhất định là người đàn ông đáng để cô yêu cả đời.
Nhưng, cuối cùng, hắn ta là như thế này.
Vạn Tuyết cảm thấy dường như vận mệnh đang đùa mình.
Cô chỉ muốn nói, nếu ông muốn giết thì cứ giết tôi.
Lúc này, nghe thấy một tiếng hét giận dữ.
” ngươi là một ác nhân, ngay cả nữ nhi tầm thường cũng không buông tha.
Ngươi nói ngươi đã sống hai ba trăm năm.
Ta nghĩ cho dù ngươi sống một ngàn năm, ngươi vẫn là một tên khốn kiếp ngàn năm con rùa già rụt cổ!”
Đó là một cô gái đã gọi câu này.
Mà cô gái này không phải ai khác, chính là Thẩm Phiêu Phiêu.
Nhìn thấy Tiếu Thương Sinh bắt nạt nữ nhân theo cách này, Thẩm Phiêu Phiêu gần như tức giận.
cô ấy đã rất tức giận vào lúc này.
“Ồ? Hôm nay thú vị thật, đụng phải ba người không biết điều!”
Tiếu Thương Sinh nói.
” Tiếu Thương Sinh Ta có thói quen, những kẻ nào bất kính với ta, nhất định sẽ chết thảm hại, bất kể nam hay nữ, như vậy búp bê nữ, ngươi thật không may!”
Tiếu Thương Sinh lắc đầu cười khổ.
Lập tức, thi triển một trận pháp, đem Vạn Tuyết cùng Lý Thiếu Tông khóa lại.
Đang muốn đi bắt Thẩm Phiêu Phiêu.
Vèo! Bỗng một luồng sáng trắng từ trên trời rơi xuống.
Trực tiếp về phía Tiếu Thương Sinh.
Sức mạnh của luồng sáng trắng này dường như bao trùm toàn bộ đấu trường dưới lòng đất.
“Há?”
Tiếu Thương Sinh nhướng mày, trực tiếp bay người né …
“Ai?”
Bùm!
Một tiếng động lớn, ánh sáng trắng rơi xuống, và nhìn thấy trên bục cao, một vết nứt to lớn do bị ánh sáng trắng làm tách ra.
Chết tiệt! Một thanh kiếm rõ ràng vang lên.
Đây là âm thanh của thanh kiếm.
Một người đàn ông với mái tóc dài quấn khăn choàng không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên bục cao.
Có một thanh kiếm Samurai dài cắm vào thắt lưng của anh ta..