“Mau dẫn ta tới xem!”
Trong khi nói chuyện, Long Diệp đã đưa mọi người đến.
(Long diệp là đoàn trưởng củng là Long đội)
chỉ nhìn thấy toàn bộ khung cảnh, xung quanh là mọi người.
Chỉ hơi ngạc nhiên là mọi người ngừng bàn tán, khung cảnh im ắng đến rợn người.
Đội trưởng đội ba ngây ngốc đứng ở một bên, cũng không biết nhìn thấy cái gì, cả người thất thần.
có vẻ ngớ ngẩn ra.
“Đội trưởng Ba, tình huống thế nào rồi?”
Long đội trưởng lạnh lùng hỏi.
“Vòng Vương …..!”
Đội trưởng thứ ba nói trống không.
“Ngươi nói cái gì?”
Long đội lại trầm giọng hỏi.
“Bên trên cảnh giới tu sĩ, cảnh giới luân xa Vương, trời ạ, hôm nay ta thật sự đã nhìn thấy mở mang kiết thức luân xa vương phẩm thật!”
đội trưởng ba gần như bật khóc vì phấn khích.
” Ngươi nói cái gì? Vương Phẩm?”
Long đội trưởng nghe rõ, trợn mắt ngoác mồm, cả người chấn động!!!
Long Diệp cũng bắt đầu hơi run lên.
“Ý của ngươi là? Ý của ngươi là Trần Hạo, là luân xa Vương cảnh thế giới?”
Long Diệp kinh ngạc.
“Đúng vậy a, hắn quả thực quá mạnh!”
Đội trưởng thứ ba nói với vẻ kinh hoàng:
“Vừa rồi chưa đầy một hiệp.
Chu Bảo Khánh đã hoàn toàn tan thành từng mảnh.
Cuối cùng tôi cũng thấy thế nào là kẻ mạnh.
Kẻ mạnh thực sự là khi đối mặt với thử thách, hắn đã không còn e ngại mọi thứ nữa!”
Đội trưởng thứ ba run rẩy nói.
“Huống hồ, ta là Long Diệp Mạnh Lăng.
Hoa Hạ có thể có được một người lợi hại như vậy, nguyện ý làm huấn luyện chính cho chúng ta.
Thực sự là vinh hạnh của chúng ta!”
Long Diệp buồn bực nói.
Đối với cái chết của Chu Bảo Khánh, lúc này Long Diệp không còn để vào mắt nữa.
Thử hỏi trên thế giới này, thứ gì có thể khiến người ta kinh ngạc hơn vòng vương phẩm?
Không có!
Đúng lúc này, Trần Lạc Thần hai tay đút túi quần bước ra khỏi đám đông.
Long Diệp nhìn thoáng qua, vội vàng đi tới gặp anh.
“Trần tiên sinh, vừa rồi lão phu thật là mạo muội! Ta vô lễ và sơ suất, xin thứ lỗi!”
Long Diệp khẽ cúi đầu.
“Long tiên sinh chuyện này!”
Trần Lạc Thần cười nhẹ.
Sau khi giết chú cháu của Chu Bảo Khánh, trong lòng Trần Lạc Thần cũng có chút gợn sóng, khó trách, chỉ là hai người này không vừa mắt.
“Trần tiên sinh, ta vừa rồi nghe lời Lạc Thần Thiên nói, ngài muốn mượn Tu La Bàn, nói thật, đây là bảo vật chí bảo của toàn bộ căn cứ Long Tổ, bình thường trừ khi có lệnh của cấp trên, nếu không sẽ không cho người ngoài xem, nhưng Trần tiên sinh không phải phàm nhân, vật này nên dùng! ”
Long Diệp lúc này rất khách sáo..