Khương Dũng gia tộc Khương gia củng là một trong số đó.
Đêm nay Trần Lạc Thần củng là nội tâm đứng ngồi không yên.
Hiện tại chỉ có một thân một mình, tranh thủ dưới ánh trăng, ngâm mình trong hồ bơi suối nước nóng.
Bởi vì Trần Lạc Thần có quá nhiều thứ phải suy nghĩ.
Dựa theo Trần Điểm Thương mà nói.
Sở dĩ hắn làm nhiều điều như vậy, một là lấy cửu chuyển Nguyên Thần của anh, hai là bí mật cấu kết với một số thế lực trong vực giới.
Còn Đồng Hân, lúc này đang thay mặt thế lực vực giới đàm phán, nhưng Trần Điểm Thương đã bắt được và uy hiếp.
Trần Lạc Thần không dám quá mức chủ quan.
Bởi vì những thế lực trong những vực giới đó, anh chưa bao giờ thực sự tiếp xúc với chúng.
Giống như Cửu La vương, có thể biết một vài điều.
Đó là những thế lực này, thường rất mạnh.
Thậm chí có thể sở hữu Chí tôn.
Nhưng dù sao thì đến ngày mai, anh phải giải cứu gia đình mình và Đồng Hân.
Trần Lạc Thần nhắm mắt thiền định, trầm tư tu luyện, dần dần quên mất thời gian.
“Hừ, làm sao lại không có một ai trong trang viên to lớn này?”
“Đúng vậy, đây là trang viên lớn nhất Nam Việt quốc, còn tưởng rằng sẽ có rất nhiều người nổi tiếng!”
Có ai đó đang nói.
Liền thấy một vài thanh niên nam nữ, cung với người phương Tây, đến cùng nhau.
Suối nước nóng ở trang viên này rất nổi tiếng, ai đến Nam Việt quốc chơi thì đều đến đây.
“Vừa rồi khi chúng ta đi vào, nhân viên bảo vệ ở cửa nói nơi này đã được bao tất, có thể những người khác không vào được!”
Một số cô gái cho biết.
“Bảo bối ngốc, ta chỉ nói một câu tin hay không, ngày mai bổn thiếu gia sẽ cho hắn không thấy mặt trời, ngươi đừng lo lắng, tối nay mọi người vui vẻ mới là quan trọng nhất!”
Một vị thiếu gia cho biết.
Trần Lạc Thần đang ngâm mình trong suối nước nóng để giải tỏa mệt mỏi.
Nghe những tiếng động này, anh khẽ nhíu mày.
Trang viên suối nước nóng này thuộc sở hữu của một số gia tộc và được cung cấp cho những người Huyền Dương Điện.
Bây giờ nghĩ lại, một số người không hài lòng vẫn muốn cố chấp.
Nếu là lúc trước, Trần Lạc Thần nói một câu thì đám người này liền sẽ bị đuổi ra ngoài.
nhưng bây giờ, Trần Lạc Thần sẽ không cùng bọn họ so đo.
Quên nó đi, họ thích vào chơi,thì cứ vui chơi thôi! Đừng làm phiền chính anh là được.
Nghĩ xong, Trần Lạc Thần tiếp tục nhắm mắt lại.
Còn Trần Lạc Thần thì không để ý, hoặc là lười để ý.
Trong số những người đi vào thời điểm này.
Một cô gái có dung mạo tuấn tú nhẹ nhàng duỗi tóc, sau đó kinh ngạc liếc nhìn Trần Hạo.
Cô ấy có thể nghĩ mình nhìn nhầm nên chú thích rất lâu, sau khi nghĩ lại, cô ấy lại lắc đầu.
“An Nhiên, có chuyện gì vậy?”
Một chàng trai ở bên nhận thấy biểu hiện khác lạ của cô ấy.
Vội vàng hỏi.
“Không có chuyện gì, ta vừa rồi nhìn thấy người kia, rất giống một người cũ ở quê hương Bình An của ta, không biết có phải là mình nhìn nhầm không?”
Cô gái tên An Nhiên không rõ..