Hắn ta giơ nắm đấm lên và đánh thẳng vào mặt Trần Hạo.
Bốp!
Còn Trần Lạc Thần thì sử dụng tuyệt kỹ vả mồm, trực tiếp hất văng Mã Tử Cường xuống đất.
Nói đùa, Mã Tử Cường này, xem ra chỉ là tu vi Nhất phẩm luân xa Vương.
Trần Lạc Thần giáo huấn hắn một cách đơn giản bằng 1 từ: “vả”.
“Cái gì?”
Mã Tử Cường che mặt không tin trước mặt Trần Hạo, không nghĩ tới người này lại mạnh như vậy.
“Ta hỏi ngươi câu vừa rồi, có trả lời không!”
Trần Lạc Thần nói.
“Không sai, bản đồ cơ quan thung lũng U Minh là chìa khóa của Nguyên Tâm Thảo, nhưng hiện tại đã bị ta cướp mất.
đó chính là Mã gia của chúng ta, huynh đệ, ngươi chưa từng nghe nói qua Mã gia của chúng ta sao?”
Mã Tử Cường biết mình không phải đối thủ.
Còn Thất Sát kia, chết tiệt không biết bọn hắn đã đi đâu.
Hiện tại phải chịu nỗi nhục nhã ê chề.
“hèn gì,mỗi lần ta dựa theo địa đồ, tiến về đến U Minh cốc, xung quanh đều là sương mù nồng nặc, xem ra ta đoán không sai.
Ở đó có thiết lập một số cơ quan đặc biệt!”
Trần Lạc Thần lúc này mới hiểu rõ.
Trần Ca lúc này mới hiểu rõ.
“Mà Ngươi nói là bản đồ đang ở trên người của ngươi?”
Trần Lạc Thần ngạc nhiên.
“Không sai, đại huynh, thực lực của ngươi thật mạnh, nhưng ngươi chỉ cần hỏi thăm thế lực của Mã gia ở kinh đô này, ngươi sẽ hiểu được, hôm nay ngươi vô lễ với ta, ta có thể tha thứ cho ngươi, nhưng nếu ngươi muốn đụng vào bản đồ, ta khuyên ngươi tốt nhất …
“
“Bốp!”
Hắn ta còn chưa nói hết lời, Trần Lạc Thần đã làm tiếp một “vả” vào miệng khác, làm Mã Thiếu đi vào lòng đất.
Anh dùng chân giẫm lên mặt hắn: “Thật sự là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, ta tìm thứ này, tìm vỏn vẹn một tháng rồi.
Hóa ra là ở trên người ngươi!”
“Ngươi….
Ngươi là ai?”
Mã Tử Cường kinh hãi nói.
Anh chàng này không có bất kỳ thủ đoạn nào hay là dùng bất kỳ tiểu xảo nào.
Hắn đã nói ra gia môn rồi nhưng anh không hề để tâm đến.
“Ta là ai như thế nào không quan trọng.
Điều quan trọng là từ khi nào ta chạm vào tấm bản đồ này, và ta đã cầm chắc nó trên tay.
Dù sao thì đây củng là ngươi cướp đoạt!”
Trần Lạc Thần cười lạnh một tiếng.
Liền nhìn thấy một cánh tay quanh eo Mã Tử Cường.
Trần Lạc Thần đưa tay lục xoác..
“Phương thức hái của Nguyên Tâm Thảo ta biết, ngươi cứu ta đi!”
Còn Chu Nặc lúc này như vớ được vàng liền nói.
“ok, thỏa thuận đã xong!”
Trần Lạc Thần khẽ cười.
Lập tức cầm đồ lấy được liền muốn đi.
“Thằng khốn, dám vô lễ với Mã Thiếu gia, muốn tìm cái chết!”
Còn Trần Lạc Thần thì vừa mới quay người..