CHƯƠNG 137: MỘT CÁI TÁT NHẸ
“A a, tôi biết rồi, nó được lan truyền ở trong giới nhà giàu một khoảng thời gian trước, chính là biệt thự Vân Đỉnh được cậu Trần bỏ ra hai nghìn bốn trăm tỷ để mua nó đúng không?”
“Ôi trời đất ơi, hóa ra chính là ở đây à, cái này cũng hùng vĩ quá đi thôi.”
“Đúng rồi Y Y, bọn chị là người ở Phố thương nghiệp Kim Lăng, có thể dẫn bọn em đến chân núi tòa biệt thự Vân Đỉnh này xem một chút không?”
Hai cô em họ ghen tị muốn chết đi được.
Lâm Y Y nhìn Trần Lạc Thần, nhìn thấy Trần Lạc Thần cũng không có phản đối thì mới gật gật đầu.
Đám người đi về phía bên này rất nhanh.
Trên biệt thự Vân Đỉnh, lúc Trần Lạc Thần không có ở đó thì đương nhiên có nhân viên bảo vệ chuyên môn canh chừng.
Lúc vừa mới đi đến giữa sườn núi đã có bảo vệ bước ra không cho đi về phía trước.
“Làm cái gì vậy, người không có phận sự thì không thể bước vào được, đây không phải là khu ngắm cảnh.”
Hai người bảo vệ khoảng ba mươi mấy tuổi rất ngang ngược.
“Hừ, bọn tôi cũng không phải là người không có phận sự, tiểu mỹ nữ này chính là Lâm Y Y, là con gái của nhà họ Lâm trong giới kinh doanh ở Kim Lăng. Chúng tôi đi vào đó xem một chút cũng không được nữa hả, không phải là nghe đồn cậu Trần vẫn còn chưa vào ở à?”
Lâm Hồng Hà khẽ hừ một tiếng nói.
“Ôi chao, hóa ra là cô Y Y nhà họ Lâm đó à, thật ngại quá, bây giờ chúng tôi mới nhận ra.”
Phố thương nghiệp với Sơn trang Ôn Tuyền đều thuộc cùng một hệ thống.
Bọn họ là người do Triệu Tử Hưng phái tới.
Đương nhiên là đối với một vài nhân vật quan trọng ở Phố thương nghiệp Kim Lăng thì đều biết tới.
Sau đó nhìn thấy Lâm Y Y đứng ở bên cạnh của Trần Lạc Thần, hai người bảo vệ lập tức vui vẻ ra mặt.
“Cô Y Y, không lừa dối thì mọi người, chúng tôi cũng chỉ canh cửa cho cậu Trần thôi, đi vào biệt thự thì chắc chắn là không được rồi, nếu như mà bị giám đốc Triệu biết được thì chúng tôi thảm mất, nhưng mà nếu như cô Y Y không có ý định bước vào trong biệt thự chỉ ngắm cảnh ở xung quanh thì chuyện này cũng có thể.”
Bình thường những người nào muốn lên núi ngắm cảnh phần lớn đều là những nhân vật có mặt mũi.
Ví dụ như là người được gọi là cậu Hoàng vào mấy ngày trước thường xuyên dẫn bạn tới chơi, nói cậu Trần là anh trai của anh ta.
Không nói tới có phải sự thật không, chỉ là cái tên cậu Hoàng này bọn họ cũng không dám cản trở.
Nhưng mà không có ai dám bước vào trong biệt thự.
Dù gì Lâm Y Y cũng đến rồi, tốt xấu cũng phải chừa mặt mũi cho nhà họ Lâm, đương nhiên là hai người bảo vệ cũng không dám cản trở.
“Ừm, được rồi, chúng tôi cũng chỉ ngắm phong cảnh xung quanh thôi.”
Vẫn luôn nhìn Trần Lạc Thần không lên tiếng, Lâm Y Y còn nói thêm.
“Còn nữa cô Y Y, có phải là ngày hôm nay cô dẫn theo người hơi nhiều không vậy, nếu như mà đi lên hết cả bọn mà bị đám quản lý nhìn thấy vậy thì chúng tôi sẽ bị đuổi việc ngay.”
Bảo vệ lại làm khó.
“Tôi nói này, cái đám bảo vệ bị cái gì vậy hả, cứ luyên thuyên hoài không dứt, ngại nhiều người có đúng không? Như thế này đi, chúng tôi bỏ lại đây một người, chín người chúng tôi lên núi ngắm cảnh là được rồi.”
Lâm Hồng Cúc trực tiếp lạnh giọng nói.
Để lại ai đây?
Đương nhiên là để Trần Lạc Thần ở lại rồi.
Đối với bọn họ Trần Lạc Thần cũng cảm thấy bất lực, mẹ kiếp, nhà là nhà của mình vậy mà đi lên nhìn một chút cũng khó như vậy hả.
Với lại một lát nữa Trần Lạc Thần cũng không có ý định giữ lại mặt mũi cho cô họ của Lâm Y Y.
Lúc đầu Trần Lạc Thần bị trào phúng, anh cũng đã dự định lấy một loại tư thế hòa bình khiêm tốn ở chung với bọn họ.
Nhưng mà vô dụng thôi, người ta căn bản không chừa đường lui cho mình mà.
“Thôi được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Y Y, chúng ta đi thôi.”
“Đi nhanh đi, để loại người này đi lên cũng vô dụng, cậu ta có thể ở trong một khu dân cư cũng đã không tệ lắm rồi, xem biệt thự cái gì chứ.”
Lâm Hồng Hà cười lạnh một tiếng.
Cả đám vui vẻ hoan hô đi lên núi.
Trần Lạc Thần chỉ cười khổ lắc đầu, đương nhiên là anh sẽ không ở lại, đúng lúc đã đến đây rồi thế thì đi lên xem xem Triệu Tử Hưng đã trang trí xong chưa.
“Mẹ nó, cậu làm cái gì vậy hả.”
Không ngờ đến vừa mới đi thì lại bị bảo vệ đẩy ra.
Trần Lạc Thần bất ngờ: “Sao vậy, các người không biết tôi à?”
Lúc nãy Trần Lạc Thần đã nghĩ thầm nếu như là bảo vệ đến từ Sơn trang Ôn Tuyền thì sao lại không biết mình được chứ.
Nhưng mà chắc chắn là đã nhận mệnh lệnh đặc biệt, cho dù có gặp mình thì cũng phải giả vờ là không biết.
Nhưng mà không ngờ là người ta thật sự không biết.
“Quen biết với cậu hả? Cậu là ai mà phải nhận ra cậu chứ, thằng nhóc này có phải là cậu đến nhà người ta ở rể không vậy, sao lại không được người ta chào đón thế?”
“Nhìn bộ dạng của cậu đi, chính là một tiểu bạch kiểm gặp cảnh khốn cùng ha.”
Hai tên bảo vệ giễu cợt nói.
“Cậu… cậu Trần.”
Đúng lúc này, ở dưới núi lại vang lên một âm thanh của phụ nữ trong trẻo, cũng vô cùng cung kính.
Rẹt!
Hai tên bảo vệ này nhìn thấy mỹ nữ này đi lên trong nháy mắt không cười nữa.
Đồng thời trên trán của bọn họ cũng toát mồ hôi lạnh, cô ta vừa mới gọi cậu ta là cái gì vậy?
Cậu Trần?
Trần Lạc Thần quay đầu nhìn lại, mi tâm không khỏi nhíu lại.
“Chị họ hai Đường Nhiên, mấy ngày rồi không gặp.”
Cô gái này chính là nhà thiết kế của biệt thự Vân Đỉnh, cũng là quản gia hiện tại của biệt thự này Đường Nhiên.
Mà ở bên cạnh của Đường Nhiên còn có vài người bạn thân lần trước đã gặp nhau khi mua biệt thự, đó tên là Từ Na gì đó, cũng đi theo cô ta.
“Đã gặp qua cậu Trần rồi.”
Bọn người Từ Na nào có nửa điểm xem thường Trần Lạc Thần, nếu như mà nói có thì tất cả đều là nịnh nọt.
Dù sao thì cậu Trần có quyền khống chế Phố thương nghiệp Kim Lăng còn khiêm tốn như vậy, thật sự quá hiếm có.
Để cho bọn họ cảm thấy chỉ cần là mình chịu cố gắng thì chắc chắn sẽ có cơ hội.
Cơ hội để làm cái gì chứ, gả vào nhà giàu chứ gì?
“Đúng rồi đó, ngày hôm qua chị của tôi còn nghe ngóng tình hình của cậu đây này, nhưng mà cậu Trần à, cậu yên tâm đi, tôi không có tiết lộ một chút tin tức nào của cậu đâu.”
Đường Nhiên vội nói.
Trái lại là Trần Lạc Thần cũng hiểu được một chút, chắc có lẽ là ngày hôm đó sau khi mình trở về thì bọn người Đường Sở trở lại nhà hàng Gia Viên ăn cơm, ha ha, bọn họ lại đến đó nữa chắc chắn là không có ưu đãi này.
Cho nên mình đã gây nên sự chú ý của Đường Sở, vì vậy cô ta đã điều tra mình.
“Đừng có nhắc đến chị của cô nữa, so với cô còn quá đáng hơn.”
Trần Lạc Thần cười khổ một tiếng: “Cô cũng dẫn bọn họ đến đây chơi à?”
Đường Nhiên mặt đỏ đến mang tai, chỉ là gật gật đầu, hoàn toàn chính xác là như vậy, dưới sự năn nỉ ỉ ôi của nhóm bạn thân, cô ta quyết định dẫn theo nhóm bạn thân đến đây để mở mang một chút.
Không ngờ là lại đụng phải cậu Trần.
“Được thôi, vậy đi theo tôi, thuận tiện đi vào trong biệt thự xem xem nó trang trí như thế nào rồi.”
Trần Lạc Thần cười nói.
Đường Nhiên lập tức cẩn thận lấy ra một cái chìa khóa khác từ trong túi xách đưa qua cho Trần Lạc Thần
Trần Lạc Thần cầm lấy cái chìa khóa, lúc này mới đi lên trên núi dưới ánh mắt trợn tròn của hai nhân viên bảo vệ.
“Nhanh đi Y Y, chụp ảnh cho bọn em đi.”
“Tôi phải đứng gần cổng của biệt thự một chút, để một lát nữa đăng lên trên facebook để cho bọn họ nhìn xem ha.”
“Chị Y Y, bọn em cũng chụp, bọn em cũng muốn chụp nữa.”
Ở trước cửa biệt thự Vân Đỉnh, bọn người Lâm Hồng Hà đang chơi rất vui vẻ.
Phong cảnh núi non, còn có biệt thự xa hoa này thật sự làm cho người ta sung sướng chết đi được.
Ba cô chị họ em họ cũng đều rất vui vẻ.
Nhưng mà đúng lúc này bọn họ chợt nhìn thấy Trần Lạc Thần cũng đi lên núi.
“Ôi chao má ơi, sao Trần Lạc Thần lại chạy đến đây vậy?”
“Má ơi, sẽ không phải là lén lút chạy vào đây đó chứ, nếu như bị người khác phát hiện thì mất mặt quá đi.”
Ba chị em khoanh tay u sầu nói.
“Trần Lạc Thần, sao cậu lại đi lên đây vậy, có phải là lén lút bò lên đây từ chỗ nào khác không, thật là, muốn mở mang tầm mắt thì cậu có thể kêu Y Y cho cậu xem video được mà, bây giờ cậu đến lúc đi lên đây là làm sao đây hả?”
Lâm Hồng Hà nhíu mày nói.
“Chậc, hai cô, chị họ em họ, nếu như tôi không lên thì sao mọi người có thể đi vào trong căn biệt thự này để ngắm được chứ, để tôi là một người chủ tận tình, mời mọi người uống trà sữa.”
Một tay của Trần Lạc Thần cầm trà sữa không có ai chịu uống, một tay khác cầm lấy chìa khóa nhấn một cái.
Cạch một tiếng.
Liên nhìn thấy cánh cổng của biệt thự Vân Đỉnh tự động mở ra.
“Cái gì chứ?”
“Mẹ kiếp!”