CHƯƠNG 150: CHÚ LÀ MỘT NGƯỜI CHÚ ĐẸP TRAI.
“1902! Chính là phòng này!”
Từ Diệp vừa nhìn thấy đã đẩy cửa ra.
“Kiều Kiều, bọn mình tới thăm cậu đây!”
“Thư Kỳ, các cậu đến rồi!” Lâm Kiều đang ăn chuối, nhìn thấy Triệu Thư Kỳ và Tư Diệp đến, khuôn mặt tràn đầy sự vui mừng.
Sau đó rất đơn giản, hỏi thăm một chút xem là bệnh gì.
Cuối cùng có nói về nguyên nhân và hậu quả!
“Cái gì!!! Là Trần Lạc Thần đã cứu cậu, những người khác thì sao?”
Triệu Thư Kỳ đột nhiên đứng dậy, ngạc nhiên hỏi, khiến mọi người đều bị dọa sợ.
Phải nói là bây giờ ai là người đặc biệt mẫn cảm với ba từ Trần Lạc Thần này, thì người đó chính là Triệu Thư Kỳ.
Hôm qua sau khi Triệu Thư Kỳ về ký túc xá, trong đầu không phải là cậu Triệu, thứ lặp đi lặp lại trong đầu chính là Trần Lạc Thần.
Trái tim cô ta rất đau, hơn nữa cô ta cũng rất sợ hãi.
Ngộ nhỡ Trần Lạc Thần chính là cậu Trần thì cô ta phải làm sao!
Nói thật, lúc đó Triệu Thư Kỳ chỉ có nước rời khỏi ký túc xá, chạy đến ký túc xá của Trần Lạc Thần sau đó ôm lấy Trần Lạc Thần nói xin lỗi với anh, làm hòa với cô ta có được không, cô ta sẽ đối xử tốt với anh.
Đều đã tưởng tượng ra.
Nhưng lại thay đổi suy nghĩ, ngộ nhỡ Trần Lạc Thần không phải là cậu Trần thì sao! Bởi vì bây giờ cậu Trần vẫn còn là một đại từ khó mà phân biệt!
Aiya, không muốn nghĩ nữa!
Tóm lại chính là khiến Triệu Thư Kỳ khó chịu hơn bao giờ.
Vì vậy vừa nghe đến Trần Lạc Thần, cô ta lập tức muốn gặp anh để hỏi cho rõ, dù sao sau khi trải qua chuyện lần trước, phương thức liên hệ của hai người đã không còn.
“Thư Kỳ, cậu không sao chứ? Sao cậu lại phản ứng mạnh như vậy?”
Mọi người đều có chút ngạc nhiên.
“Haha, tớ không sao, chỉ là lâu rồi tớ không gặp người đàn ông cặn bã, nghe đến tên anh ta, có chút tức giận thôi!”
Triệu Thư Kỳ tỏ ra bình thường, cô ta rất thông minh, không nói ra chuyện hôm qua.
“Hừ, tớ cũng vậy, Trần Lạc Thần đối xử với cậu như vậy, đúng là khiến người khác tức chết mà!’
Từ Diệp cũng nói.
“Này, này, các cậu nói chuyện gì vậy? Sao tớ nghe mà không hiểu gì cả, sao Trần Lạc Thần lại là tra nam?”
Lâm Kiều sững sờ nói.
“Kiều Kiều, cậu thật sự không giả vờ đấy chứ, thật sự bị mất trí nhớ sao?” Đám người Từ Diệp lo lắng hỏi.
Sau đó, nói cho Lâm Kiều biết những chuyện xảy ra lúc trước.
“Hả? Tớ không tin, tớ không tin Trần Lạc Thần sẽ ở bên người khác!”
Lâm Kiều lắc đầu.
Triệu Thư Kỳ hỏi Lâm Kiều có nhớ Tô Kiệt không, Lâm Kiều cũng lắc đầu.
Hơn nữa cũng không biết tại sao, vừa nghe đến cái tên Tô Kiệt, Lâm Kiều lại có chút ghét bỏ.
Điều càng kỳ lạ chính là hình như bây giờ cô ta đang thầm nói với chính mình, Trần Lạc Thần mới là nam sinh đã cứu mình.
Vô cùng kỳ lạ.
Sau đó thấy Lâm Kiều không muốn nhắc đến chuyện trước kia, mọi người cũng không nói nữa.
Còn về Triệu Thư Kỳ, cô ta là một người phụ nữ thông minh, có thể nhìn ra, bây giờ Lâm Kiều hình như có tình cảm với Trần Lạc Thần.
Bởi vì cô ta ba câu không rời được Trần Lạc Thần, còn hỏi mọi người mấy câu kiểu có phát hiện ra thực ra Trần Lạc Thần cũng rất đẹp trai.
Triệu Thư Kỳ lại có cảm giác như ăn giấm chua.
Nó giống như, cảm giác không vui khi bạn vẫn luôn ở trước mặt mọi người khoe khoang bạn trai của mình rất đẹp trai, còn muốn ở cùng bạn trai của mình.
Nhưng, điều lo lắng bây giờ chính là Trần Lạc Thần đã không còn là bạn trai của cô ta!
“Này, sao Trần Lạc Thần vẫn chưa quay lại chứ, nói là nhờ cậu ấy đi mua táo cho tớ, phải quay lại từ lâu rồi mới đúng?”
Lúc này, Lâm Kiều lại muốn gặp Trần Lạc Thần, nên lập tức gọi điện thoại cho Trần Lạc Thần.
Kết quả hiện thị điện thoại của Trần Lạc Thần đã khóa máy.
Chuyện gì đây?
Chắc chắn là có chuyện gì đó!
Bởi vì điện thoại của Trần Lạc Thần bây giờ đã bị rơi vỡ.
Trở lại 3 giây trước, bên phía Trần Lạc Thần.
Sau khi anh vừa đi xuống tầng, đi đến quầy hoa quả.
Sau khi mua táo xong, chuẩn bị quét mã để thanh toán.
Kết quả đột nhiên bị một người phụ nữ ở bên cạnh không cẩn thận chạm vào cánh tay.
Không giữ được, ‘choang” một tiếng, điện thoại đã bị vỡ!
Chiếc điện thoại này đã gắn bó với Trần Lạc Thần 2,3 năm, vẫn không nỡ đổi.
Lúc này, Trần Lạc Thần có chút mơ hồ, sau đó vội vàng nhặt lên.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi anh đẹp trai, tôi không cố ý, tôi sẽ bồi thường cho cậu!”
Người phụ nữ vội vàng nói.
Trần Lạc Thần khẽ cười một tiếng: “Không sao, tôi cầm đi sửa xem sao?”
Nhưng lúc hai người nhìn nhau, Trần Lạc Thần lập tức sững người.
Mà người phụ nữ kia cũng sững người.
“Là anh?”
“Hóa ra là các cô!”
Đều có chút ngạc nhiên nói.
Người phụ nữ trước mặt trông khoảng trên dưới 30 tuổi, ăn mặc vô cùng có khí chất, áo choàng, tóc dài, da trắng, dáng người rất đẹp, khuôn mặt thanh tú, là một người phụ nữ đi trên đường tỉ xuất quay đầu lại nhìn chắc chắn phải 200%.
Bên cạnh cô ta còn có một cô gái 4,5 tuổi, tóc được búi lên.
Bon họ chính là cô bé mà trước đây Trần Lạc Thần đã cứu ở con sông bên cạnh quán trà sữa và mẹ của cô bé.
Lần trước, cũng Tô Lệ Hàm đi mua trà sữa, sau đó anh nghe thấy tiếng kêu cứu lập tức chạy đến cứu, kết quả sau khi quay lại mới để cho Ninh Phàm có cơ hội bắt cóc Tô Lệ Hàm!
Trần Lạc Thần nhớ rất kỹ.
“A, là chú đẹp trai! Mẹ, không phải mẹ vẫn luôn tìm chú đẹp trai sao?”
Cô bé tóc được búi lên lập tức cười nói.
Còn chạy đến kéo tay Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần nhìn thấy cô bé này, cũng cảm thấy quen thuộc, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
“Anh bạn nhỏ, chúng ta thật sự có duyên nha, lần trước cậu cứu Manh Manh, tôi vẫn luôn tìm cậu, muốn tìm một cơ hội để cảm ơn cậu, nhưng cậu giống như biến mất vậy, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây!”
Người phụ nữ cũng nở một nụ cười thân thiết khi nhìn Trần Lạc Thần.
Thật lòng mà nói, phụ nữ chính là như vậy, ai đã giúp cô ấy trong thời khắc nguy cấp nhất, cô ấy sẽ nhớ mãi không quên.
Bây giờ tình cảm của người phụ nữ này vời Trần Lạc Thần chính là như vậy, sự xuất hiện của Trần Lạc Thần khiến cô ấy có cảm giác an toàn và khiến người khác cảm thấy thân thiết.
“Ai nhìn thấy cũng sẽ làm như vậy, chị à, chị không cần để trong lòng, cô bé tên là Manh Manh đúng không, Manh Manh không sao là tốt rồi!”
Trần Lạc Thần cười nói.
“Mặc dù nói là như vậy, nhưng hai mẹ con chúng tôi cũng phải cảm ơn cậu, tôi tên là Đường Uyển, con gái tên là Đường Manh Manh!”
Đường Uyển chỉnh lại tóc, cười nói.
“Tôi tên là Trần Lạc Thần!”
“Trần Lạc Thần, hôm nay cậu không được đi nữa, cậu có chuyện gì không? Nếu như cậu không có việc gì, cũng gần trưa rồi, tôi mời cậu một bữa có được không?”
Đường Uyển vừa nhìn đã biết là một người phụ nữ đã trải qua thứ nghiệm của xã hội, giơ tay nhấc chân cũng có thể để lộ ra sự quyến rũ, chín chắn.
“Chú Trần Lạc Thần, chú đồng ý với mẹ đi, chúng ta cùng đi đến nhà cháu ăn cơm, mẹ nấu ăn rất ngon đó!”
Manh Manh lắc cánh tay của Trần Lạc Thần, nói.
Nói thật, chuyện cũng không có gì, nhưng Trần Lạc Thần có chút không muốn đi, luôn cảm thấy mình cứu người là chuyện nên làm, ăn cơm cái gì chứ.
Nhưng bây giờ Manh Manh cũng muốn mình đi.
Trần Lạc Thần cũng không nhẫn tâm để Manh Manh thất vọng, liền gật đầu.
“Đúng rồi, chị Đường Uyển, tôi còn phải mua hoa quả cho một bạn học nữa!” Trần Lạc Thần nghĩ, còn Lâm Kiều nữa.
“Cái kia, ông chủ, điện thoại của tôi hỏng rồi, không thể quét mã, chỉ có thể trả tiền mặt!”
Nói xong, Trần Lạc Thần liền sờ vào trong túi, lúc này mới nhớ ra, tối qua vì chuyện xảy ra quá gấp, ví tiền, chứng minh thư,… đều để quên ở trên con Lamborghini rồi.
“Ông chủ, tổng cộng hết bao nhiêu tiền, tôi trả cho! Ngoài ra ông giúp tôi tìm người nào đó đưa lên phòng bệnh giúp tôi, cứ nói là bạn của cô ấy cùng bạn đi ra ngoài ăn cơm rồi.”
Đường Uyển cười nói: “Còn nữa Trần Lạc Thần, điện thoại của cậu tôi cũng sẽ đền cho cậu cái mới!”
Sở dĩ nói như vậy, bởi vì lúc nãy Đường Uyển nhìn ra, Trần Lạc Thần dường như không quá lo lắng về bệnh nhân mà anh muốn đi thăm, chắc chắn chỉ là quan hệ bình thường.
Nên đã trực tiếp thay Trần Lạc Thần làm chủ.
Mà hành động này của Đường Uyển khiến trong lòng Trần Lạc Thần cảm thấy rất thoải mái.
Quả thực, anh thực sự không muốn đi lên xem Lâm Kiều làm nũng ở đó!
“Yeah, chú đến nhà con ăn cơm nhé!’
Manh Manh kéo tay Trần Lạc Thần, dáng vẻ vui mừng nhảy nhót.
Đối với Trần Lạc Thần, người đã cứu mạng cô bé, Manh Manh cảm thấy rất thân thiết.
Ngồi trên con xe BMW 7 màu đỏ của Đường Uyển, Trần Lạc Thần lại nhìn thấy danh thiếp trên xe của Đường Uyển, không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã bị dọa sợ.
Đường Uyển còn trẻ như vậy đã là sếp của một công ty!