CHUƠNG 206: ĐẾN THĂM BẠN CŨ CỦA BA
Đặc biệt là Lưu Mẫn lúc nãy còn quát tháo Trần Lạc Thần.
Đôi con ngươi trừng như thể sắp rơi ra rồi vậy.
Đậu xanh!
Cô ta vô cùng rõ căn nguyên của tên Trần Lạc Thần này, chính là một tên nghèo mạt, là tên không có tiền bạc gì.
Mà cậu chủ Trần là ai chứ?
Là nhân vật hô mưa gọi gió ở Kim Lăng, càng là nhân vật thay đổi lịch sử của huyện Bình An.
Có đánh chết Lưu Mẫn cũng không tin, hai người này có thể liên hệ tới nhau.
Nhưng mà, Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng chắc chắn có quen biết với cậu chủ Trần.
Cho nên thân phận của Trần Lạc Thần chắc chắc là không sai sao?
Đậu xanh, Lưu Mẫn trực tiếp hỗn loạn rồi.
“Lý tổng, các người có nhầm không vậy? Các người gọi tên nghèo này là cậu chủ Trần?”
Lưu Mẫn trực tiếp nhịn không được mà hỏi một câu.
Lý Chấn Quốc khẽ nhíu mày, lại nhìn vết dơ trên người Lưu Mẫn, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm không vui mà nói với bên đứng ra tổ chức:
“Chuyện là sao? Người phụ nữ này bẩn như vậy mà dám lên sân khấu, hơn nữa còn vô lễ với cậu Trần bọn tôi như vậy?”
“Thật xin lỗi Lý tổng và cậu Trần, là bọn tôi sơ suất rồi!”
Nhân viên công tác của bên tổ chức lập tức nhễ nhại mồ hôi mà gật đầu.
Lập tức chỉ vào Lưu Mẫn và chồng cô ta Vương Cường: “Cô! Còn có anh nữa, ra ngoài cho tôi!”
“Hả? Tại sao? Người này là giả thôi, cậu ta là một học sinh nghèo, các người thật sự đã nhầm rồi, tôi là giáo viên của cậu ta, đậu xanh, Trần Lạc Thần cậu nói gì đi chứ, cậu nói cậu là tên nghèo mạt, bọn họ đã nhận nhầm rồi!”
Có mấy người đã đi tới lôi kéo đẩy Lưu Mẫn và Vương Cường đi.
Nhưng Lưu Mẫn lại không cam tâm mà kêu gào.
Đầu tiên là bị người ta đuổi ra ngoài ở nơi công cộng như vậy, cũng quá là mất mặt rồi.
Thứ hai, Trần Lạc Thần sao lại có thể là cậu chủ Trần chứ, nếu như là thật thì Lưu Mẫn cô ta thật sự phải đi chết rồi!
Cho nên, bây giờ cô ta chỉ có thể bảo Trần Lạc Thần nói một câu thừa nhận thôi.
Dù sao tên Trần Lạc Thần này cũng quá là nghèo rồi, hồi nãy lúc ở dưới lầu, không phải người ta gọi cậu Trần, anh còn vượt lên trước hai bước sao?
Mà Lý Chấn Quốc lúc này cũng hướng ánh mắt sang Trần Lạc Thần.
Ý là đang hỏi thăm ý của anh.
Dù sao nếu như người phụ nữ này thật sự quen biết với cậu Trần, thì có một số chuyện Lý Chấn Quốc cũng không dám chủ động làm quá đáng.
Không ngờ Trần Lạc Thần lại nói:
“Tôi không thân với cô ta cho lắm, chỉ là hồi trước có dạy qua tôi thôi!”
Trần Lạc Thần nhàn nhạt nở nụ cười: “Nhưng nếu như cô khăng khăng muốn tôi thừa nhận, được thôi, tôi thừa nhận, tôi là tên nghèo, là một tên học sinh nghèo, bọn họ nhận nhầm người rồi!”
“Ha! Lý tổng, ông nghe thấy chưa, ha ha ha, cậu ta thừa nhận rồi, hồi nãy cậu ta đã chính miệng thừa nhận rồi!”
Lưu Mẫn hét lên.
Trong lòng nghĩ, nói không chừng mình vì vậy mà còn nhận được sự tán thưởng của Lý tổng nữa thì sao.
Nhưng Lý Chấn Quốc lại cười lạnh nhìn Lưu Mẫn một cái: “Người đầu, ném hai người bọn họ ra ngoài cho tôi!”
Đã có người đợi sẵn rồi, ngay lập tức, liền vác hai người Lưu Mẫn và Vương Cường đuổi ra ngoài.
Hội trường lúc này mới yên tĩnh không ít.
Trần Lạc Thần cũng thật sự chán Lưu Mẫn quá rồi, kể từ sau khi Lưu Mẫn đối xử với mình như vậy ở bến xe, thực ra cái mâu thuẫn này đã được hình thành rồi.
Trước đây Trần Lạc Thần còn nhẫn nhịn một số chuyện, ví dụ như sự mỉa mai của Triệu Thư Kỳ trước đây, là bởi vì nể mặt bọn người Mã Tiểu Vũ.
Cho nên Trần Lạc Thần nhịn được gì thì đã nhịn hết rồi.
Nhưng Lưu Mẫn, mình phải nể mặt ai chứ? Tại sao phải cho cô mặt mũi chứ!
Cho nên Trần Lạc Thần quyết tuyệt một chút.
Chuyến này, Trần Lạc Thần còn rút trúng một chiếc Mercedes-Benz G500, ban tổ chức cho rằng cậu chủ Trần sẽ cảm thấy quá giản dị, dù sao thì việc tổ chức sự kiện cũng là một khoản tài trợ.
Nhưng Trần Lạc Thần không có nói gì cả.
Trong mắt Trần Lạc Thần thì Mercedes-Benz G500 đã không tệ rồi.
Hơn nữa mình quay về rồi, cũng không thể lái chiếc Lamborghini của mình đi khắp nơi được.
Mới bắt đầu còn định mượn Lý Chấn Quốc một chiếc xe để lái, như vậy thì đúng lúc quá tốt, một chiếc xe mới đã tới tay rồi.
Tiếp theo đây là kính rượu, tán gẫu rồi.
Mới chớp mắt, một tuần lễ đã qua đi.
Ông Ngô cũng xuất viện rồi.
Hôm nay, Trần Lạc Thần cũng rảnh rang không có gì làm, nên chuẩn bị qua bên Lý Chấn Quốc xem dự án.
Chị gái có gọi qua vài cuộc điện thoại.
Sau đó nói chuyện, mới đột nhiên nhớ ra, ba dặn mình phải đi thăm hỏi chuyện của chiến hữu của ông ở huyện Bình An một chút, mình quay về hơn một tuần, đã sớm quên béng rồi.
Hôm nay, Trần Lạc Thần rảnh, dứt khoác đi mua chút quà, đi đến một khu chung cư cao cấp của huyện Bình An, để thăm hỏi chú Khương Vệ Đông một chút.
Trước đây cũng có nói rồi, thực ra mối quan hệ của hai nhà, sau khi xảy ra vài chuyện đã phai nhạt đi không ít rồi.
Nhưng ba là một người vô cùng niệm tình xưa nghĩa cũ.
Ông không tin, dù hiện thực có tàn nhẫn đến mấy, nhưng con người sao lại có thể không có chút tình cảm nào chứ?
Hễ nhớ tới thái độ dửng dưng của người ta khi ba dẫn mình đi xin người ta học cấp ba vào 6 năm trước.
Trần Lạc Thần cũng hiểu tâm trạng của ba.
Chỉ là chuyến này mình đến nhà, đã thay đổi một thân phận rồi!
Không biết còn có đãi ngộ như trước đây nữa không, ha ha….
Vừa nghĩ, theo như vị trí trong trí nhớ, Trần Lạc Thần cũng đã đến nơi rồi.
Gõ cửa nhà.
“Ai thế?”
Cửa nhà mở ra, là một người phụ nữ trung niên mở cửa.
Người phụ nữ trung niên này đương nhiên là Trần Lạc Thần có biết, bà ta tên là Đường Lan, Trần Lạc Thần gọi bà ta là dì Đường, là vợ của Khương Vệ Đông, nghe nói bà ta nhận chức lãnh đạo ngân hàng, rất là giỏi.
“Xin chào dì Đường, dì còn nhận ra cháu không, cháu là Trần Lạc Thần, trước đây không ít khi theo ba tới nhà của dì!”
Trần Lạc Thần mỉm cười nói.
“Ồ ồ ồ, dì nhớ ra rồi, cháu không phải là con trai của chiến hữu Trần Cận Đông của lão Khương sao? Mấy năm không gặp, đã lớn đến thế này rồi! Vào đi cháu!”
Nhìn đồ mà Trần Lạc Thần xách trong tay.
Sự khách sáo của Đường Lan cũng không tới lắm, rất nhạt.
Cảnh này đối với bà ta mà nói là quá quen rồi, nhìn bộ dạng của Trần Lạc Thần, là biết tới nhờ cậy mối quan hệ rồi.
Lập tức trong lòng đã dự định xong xuôi lát nữa sẽ từ chối thế nào rồi.
Nhưng trong lễ tiết, cũng không đến nỗi quá hà khắc.
Vào đến phòng khách.
Trần Lạc Thần liền nhìn thấy một người trung niên đang vắt chéo hai chân đọc báo trên ghế sofa.
Bộ dạng của một đại lãnh đạo nghiêm khắc.
Ông ta đương nhiên chính là chú Khương Vệ Đông mà Trần Lạc Thần nói rồi, bây giờ hẳn là đang đảm nhiệm lãnh đạo ở sở khai phá.
Là nhà quan tiêu chuẩn.
“Chào chú Khương!”
Không biết tại vì sao, cách nhiều năm như vậy, Trần Lạc Thần gặp lại bọn họ vẫn rất là câu nệ.
“Ừm ừm, là Tiểu Trần à, đã mấy năm không gặp rồi, đúng rồi, nghe nói ba cháu vì thiếu nợ mà đi nước ngoài kiếm tiền rồi sao?”
Khương Vệ Đông quăng báo xuống mà hỏi.
“Ừm ừm, cứ coi như là đang ở nước ngoài kiếm tiền đi ạ!”
Trần Lạc Thần cười nói.
“Năm nay cháu mới tốt nghiệp Đại học sao? Học chuyên ngành gì vậy?”
Khương Vệ Đông nhàn nhạt hỏi, bưng trà lên khẽ thổi một cái.
“Học ngành văn học, Ngôn ngữ và chuyên ngành Biên soạn!”
“Khụ khụ, chuyên ngành này tuy ít được quan tâm nhưng công việc cũng dễ sắp xếp, đúng rồi, cháu tìm được công việc chưa?”
Khương Vệ Đông hỏi.
“Vẫn chưa chú Khương! Lần này cháu tới chính là muốn thăm hỏi chú Khương một chút, ba cháu cũng đặc biệt căn dặn cháu….”
“Đúng rồi lão Khương, có phải chiều này ông có cuộc họp sao?”
Lúc này, Đường Lan ở bên cạnh chen miệng vào nói.
“Ồ ồ, đúng là có họp, haiz, nói ra cũng thật gấp, nếu không đợi lát nữa giữ Trần Lạc Thần lại ăn bữa cơm rồi!”
Khương Vệ Đông nhàn nhạt cười.
Trần Lạc Thần cũng đâu ngốc, đương nhiên nghe ra được Khương Vệ Đông và Đường Lan vừa nghe thấy mình đặc biệt đến thăm, chắc chắc là tưởng mình tới xin bọn họ sắp xếp công việc rồi.
Cho nên mới đuổi mình đi trá hình như vậy.
Haiz, xem ra thật sự không có chút tình nghĩa gì rồi, về nói chuyện hôm nay cho ba nghe, chắc ba cũng từ bỏ rồi.
Trong lúc nói chuyện, Trần Lạc Thần đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Chính vào lúc này, một cô gái từ tầng hai của căn phòng thông tầng đi ra, đeo tai nghe, rất xinh xắn đẹp đẽ.
“Mẹ ơi, lát nữa bạn học con đến nhà ăn cơm, mẹ chuẩn bị xong đồ ăn chưa? Có cần con giúp đỡ không!”
Cô gái mỉm cười nói.
Đột nhiên nhìn Trần Lạc Thần, lập tức ánh mắt ngưng tụ lại: “Mẹ, anh ta là ai thế?”